Q1. Chương 18: Điệp Ảnh. Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目).
Bàn Tử thấy mê mang trong mắt tôi liền cười nói: “Làm sao vậy thiên chân, bị Bàn gia tôi nói trúng rồi chứ gì? Cậu cùng Tiểu Ca thật sự có bí mật không thể nói cho ai biết?”
Tôi lập tức cả giận nói: “Anh còn nói bậy thì đừng trách tôi không thèm xưng huynh gọi đệ với anh nữa!” Nhưng vào lúc này một ý niệm cổ quái nảy lên trong lòng tôi, nói không thể cho ai biết, tôi nghĩ tới ông nội tôi, bí mật của ông cũng nhiều đến đếm không xuể. Trừ bỏ những chuyện ghi chép trong cuốn bút ký đó ra, khiến cho tôi cảm thấy hoang mang chính là tình cảnh của ông tôi trước khi chết. Ông phân phó cho lão bố tôi rằng sau khi ông vừa chết thì phải lập tức hoả táng, hơn nữa trong phạm vi ba mươi mét không thể có người! Bố già tôi đương nhiên không thể không nghe theo ý nguyện của cha mình, tang sự năm đó đều chiếu theo ý muốn của lão nhân mà làm. Còn nữa, lời mà trước khi ông nội tôi chết vậy mà nói một câu thế này: “Mình rốt cuộc có thể chết rồi à?”. Tôi vốn là cho rằng người già trước khi chết thần trí không minh mẫn nên nói thế, nhưng hiện tại nhớ lại thì thấy mười phần khả nghi. Chẳng lẽ nói thân thể ông nội có vấn đề gì đó, sau khi chết sẽ phát sinh thi biến hoặc sẽ không ngừng sống lại linh tinh gì đó? Mà ông nội sợ xảy ra tình huống như vậy nên mới giao phó chuyện quái dị như vậy trước lúc lâm chung?
“Mình rốt cuộc có thể chết rồi à?” Những lời này càng nghe càng thấy cái chết với ông mà nói giống như là một cách giải thoát. Nói cách khác chuyện ông lo lắng lúc sinh thời đã có kết quả hoặc là khúc mắc của ông đã tìm được lời giải đáp?
Ông nội đã từng lo lắng là cái gì? Là “Tổ chức” sao? Tạ Liên Hoàn từng nói qua bởi vì trong tay bọn họ có một khối “Thi thể”, tổ chức mới không thể tiến hành rửa sạch cùng càn quét trên qui mô lớn với bọn họ. Dựa vào cái này nên ông nội mới không hề lo lắng tổ chức sao?
Là Trương gia? Mặc kệ Muộn Du Bình từng nói lực lượng của Trương gia đã suy yếu nhưng cũng không có khả năng không có dư lại những người khác? Ông nội dựa vào cái gì cho rằng một gia tộc cường đại như vậy sẽ biến mất đây?
Sinh thời ông nội cũng có khả năng lo lắng Muộn Du Bình vì Cửu Môn không thực hiện lời hứa mà tìm đến hỏi tội. Ông trước khi chết không hề lo lắng giải thích thế nào? Bởi vì Muộn Du Bình có chứng mất trí nhớ, sẽ không nhớ rõ bọn họ sao?
Cách giải thích này thoạt nhìn thật gượng ép.
Khi tôi nghĩ đến nhập thần, bất tri bất giác bắt đầu tự nói, “Mình rốt cuộc có thể chết rồi à?”
Bàn Tử ở một bên, sau khi nghe được thì hoảng sợ, vội đi đến, “Thiên chân, cậu nói nhảm chuyện gì đấy?”
Tôi lấy lại tinh thần nói: “Ồ, đó là lời ông nội tôi nói trước khi chết, hiện tại tôi cảm thấy rất kỳ quái.”
“Di ngôn trước khi chết của Ngô lão gia á? Thế có gì mà kỳ quái?” Bàn Tử ngạc nhiên nói. Tôi mang suy đoán của mình ra nói, cuối cùng hỏi Bàn Tử, “Anh cảm thấy Tiểu Ca vì sao muốn tìm toàn thể Lão Cửu môn gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thanh Đồng Môn?”
“Có thể là vì Cửu Môn có rất nhiều người tài ba đi.” Bàn Tử trả lời.
“Tôi thấy còn không chỉ vì như thế. Kẻ trộm mộ chỉ sợ cũng là một nhóm người muốn tiếp cận chân tướng của lịch sử.” Tôi gật đầu nói.
“Ừm, nói như thế cũng đúng.” Bàn Tử cũng gật đầu.
“Tiểu Ca chỉ e đang tìm một đồ vật quan trọng bị mất ở trong tay người Trương gia. Có khả năng chính là thứ này đã khiến Chung cực mất đi cân bằng.” Tôi lại nói.
“Ý cậu là có người từ trong tay Trương gia cầm đi thứ gì à? Sao có thể? Chỉ là một người Tiểu Ca sẽ lợi hại như thế?” Bàn Tử có chút không tin.
“Người này rất có khả năng là Uông Tàng Hải.” Lúc tôi nói ra lời này tim không tự chủ được nhảy lên. Loại cảm giác này vô cùng không thoải mái. Cổ mộ dưới đáy biển, Vân Đỉnh Thiên cung, thành Tây Vương Mẫu, thậm chí Trương gia cổ lâu tồn tại hàng rào đều là những nơi hắn đã đặt chân đến. Một tên cổ nhân nghìn năm trước, không có bất kỳ trang bị gì có thể so sánh được với trang bị của người hiện đại bọn tôi, hắn làm như thế nào mà có thể từ những nơi cơ quan kinh khủng, vô số quái vật đi ra? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy Uông Tàng Hải có thể đã bắt được đồ vật gì có thể đối phó. Mà thứ này khả năng chính là từ trong Thanh Đồng Môn mang ra. Thế nó rốt cục là cái gì?
“Là Uông Tàng Hải!!??” Bàn Tử cả kinh nói, nhưng hắn tựa hồ cũng tán thành cách nói này. Bởi vì chúng tôi đều biết Uông Tàng Hải đã từng tiến vào Thanh Đồng Môn lại làm ra bố trí dài đến ngàn năm như vậy, người này tài ba cũng không thua người Trương gia bao nhiêu.
“Cậu tính toán làm sao bây giờ, thiên chân?” Bàn Tử trầm ngâm một lát sau hỏi, “Cậu có phải có manh mối gì hay không?”
“………” Tôi trầm mặc một lát sau đó lắc lắc đầu. Tôi không biết có nên nói cho Bàn Tử rằng tôi hoài nghi Ngô gia và Uông Tàng Hải có quan hệ hay không? Nếu suy đoán tôi là sự thật, tôi đây nên mang chính mình đặt ở chỗ nào?
Bàn Tử thấy thần sắc của tôi ảm đạm liền vỗ vỗ tôi nói: “Mặc kệ thế nào, cứ dựa vào Tiểu Ca và quan hệ thiết tam giác của chúng ta, chúng ta đều không thể đứng ngoài cuộc, đúng không Thiên Chân? Huống chi anh ta còn thay cậu đi thủ Thanh Đồng Môn……”
“Bàn Tử,” Tôi cắn môi dưới, “Tôi nghĩ tôi trước giờ đều hiểu lầm dụng ý chuyện Tiểu Ca thay tôi thủ Thanh Đồng Môn.”
“Có ý gì?” Bàn Tử nghe tôi nói như vậy càng thêm kỳ quái.
“Anh ta có thể cảm thấy tôi còn chưa đủ tư cách, làm không được việc này.” Tôi nói, “Anh ta cho tôi thời gian mười năm hẳn là để tôi có thể trưởng thành, thành thục, đạt tới tiêu chuẩn đó đi.”
“Hả???!!!” Bàn Tử giật mình nhìn tôi, vẻ mặt của hắn so vừa rồi nghe tôi nói Uông Tàng Hải ăn trộm đồ vật Trương gia bảo hộ còn kinh ngạc hơn.
Tôi cười, “Vốn dĩ đã vậy mà, ngay cả Trương gia đi thủ hộ ở Thanh Đồng Môn đều là người mạnh nhất giống Muộn Du Bình. Trình độ tôi về điểm này sao có thể làm tốt được, nói không chừng, tôi còn chưa cả đi vào đã bị Chung cực đá ra ngoài rồi. Tuy rằng tôi không biết Tiểu Ca năm đó cùng Cửu Môn thỏa thuận hiệp nghị rốt cuộc đã cho bọn họ điều kiện gì, nhưng tôi đoán, lúc đầu trong hiệp nghị Tiểu Ca cùng Cửu Môn ước định hẳn là mỗi một thế hệ Cửu Môn sẽ thay phiên nhau đi làm ‘người giữ cửa’ này. Tập thể Cửu Môn phản bội không tuân thủ lời hứa rất có thể là nhóm đương gia đều cho rằng Tiểu Ca đưa ra điều kiện không đủ để đền bù ích lợi của bọn họ vì sự mất đi của đương gia và tổn thất thế lực. Hoặc là nhóm đương gia Cửu Môn cảm thấy cái điều kiện kia quá khó, căn bản không thể đạt tới được.”
Lão cửu môn là kẻ trộm mộ, ngoại trừ một cửa của trương đại Phật gia kia ra thì đại đa số mọi người chỉ quan tâm ích lợi, không nhiều người có lòng mang lý tưởng thiên hạ. Muộn Du Bình muốn nói đến bọn họ tất nhiên không phải không có chỗ nào không có chút tốt. Anh ta cho bọn họ là cái gì? Là bí mật “Trường sinh” à? Hoặc trực tiếp cho bọn họ “Thi biệt đan” cũng rất có khả năng. Tôi còn nhớ rõ thời điểm Trần Bì A Tứ vốn dĩ ở Kính Nhi cung Miêu Lĩnh trộm mộ, hẳn là bị kia thủ lĩnh người Miêu làm cho mù hai mắt, khi tôi gặp ông ta tôi thấy trong mắt ông ta rõ ràng không có hạt, hơn nữa nhìn qua còn trông kém hơn ít nhất hai mươi tuổi so với trong truyền thuyết. Rốt cuộc ông ta như thế nào mà làm được? Chẳng lẽ thật sự là hiệu quả của “Thi biệt đan”?
Nếu năm đó Cửu Môn đương gia đều được đến “Thi biệt đan” có phải cũng sẽ giống ông nội hay không, cho nên hắn rất khó chết? Mà Cửu Môn đương gia hẳn là những người có năng lực nhất trong các gia tộc, sau khi những người này đang có được “Trường sinh” đại khái không thể nào nguyện vì một cái “Chung cực” mờ ảo kia mà đi chịu chết. Càng không có người nguyện ý, bởi vậy gia tộc nội loạn kết quả mất đi thế lực, ích lợi thậm chí là tất cả.
Bàn Tử trầm mặc. Tôi biết hắn hiểu chuyện tôi nói rất có thể là sự thật, ông nội thường nói “Lòng người so với quỷ thần còn đáng sợ hơn” lời lẽ này xác thật có thể nói là chí lý.
Kỳ thật trên cảm tình của tôi đối với cái kết luận của chính mình này mà nói thật sự có hơi bài xích. Muộn Du Bình thay tôi bảo hộ Thanh Đồng Môn mười năm là vì muốn kẻ tay mơ như tôi có thể được rèn luyện rồi ít nhất trở thành một kẻ tiếp nhận không tệ như vậy. Nhưng lý trí tôi nhắc nhở tôi rằng cái kết luận này mới là cái có khả năng nhất. Lấy tính cách như thế của Muộn Du Bình, cùng với việc chấp nhất truy tìm tồn tại và sứ mệnh của bản thân, anh ta thật sự không có khả năng đi “học” Tiểu Long Nữ, huống hồ tôi cũng không phải “Dương Quá”, anh ta sao có thể có ý tưởng linh tinh cẩu huyết “Dùng cả đời tôi đổi lấy mười năm thiên chân vô tà cho cậu” như thế.
Nghĩ đến đây tôi bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười. Nói không chừng không chỉ mình tôi, Bàn Tử, Tiểu Hoa, phàm là những người biết đến chuyện này đại khái đều sẽ ảo tưởng cho rằng tôi đối với Muộn Du Bình đã vượt xa cảm tình của người thường. Hơn nữa Muộn Du Bình đối với tôi cũng rất đặc biệt nên mới làm ra chuyện như vậy.
Bàn Tử thấy tôi tươi cười thở dài: “Thiên chân, cậu có biết cậu bây giờ cười so với khóc còn khó nhìn hơn không.”
Tôi thở dài, “Không có cách nào, tôi không thể làm được gợn sóng bất kinh như Tiểu Ca.”
Bàn Tử thở dài, “Ài, xem ra đồng chí thiên chân vô tà của chúng ta sẽ nhanh chóng mất đi ‘thiên chân’ rồi.”
“Ừm. Chính là Ngô Tà còn đây.” Tôi vỗ vỗ Bàn Tử, trong lòng cảm kích hắn lý giải ý đồ của tôi.
Bất kể rốt cuộc nguyên nhân Muộn Du Bình thay tôi bảo vệ là gì, vì có thể giúp được anh ta, tôi cũng cần thiết phải khiến chính mình trưởng thành nhanh hơn.
♣
Đăng tải trực tiếp tại truyenhdt.com xiaomu04 ♣
Ngay khi tôi và Bàn Tử chuẩn bị đi tìm Giang Ế Phong nói cho anh ta rằng chúng tôi chuẩn bị đi Kinh Mã Tào, bỗng nhiên bố tôi và chú hai đến gõ cửa phòng bệnh.
“Bố, chú hai?” tôi vội vàng đứng lên nhìn bọn họ. Bàn Tử cũng cùng bố tôi và chú hai chào hỏi.
Bố tôi đi đến liền nói với tôi: “Tiểu Tà, chúng ta hy vọng con có thể đi ra nước ngoài một chuyến.”
“Vì sao?” Mắt tôi tối sầm lại. Trong lòng biết sự tình có chút không ổn. Bố tôi thở dài, “Vừa rồi bác sĩ Giang nói với chúng ta, tình huống thân thể của con rất không ổn. Con nhất định nên cùng hắn đi nước Đức một chuyến. Bọn họ có biện pháp ngăn cản tình huống tiếp tục chuyển biến xấu của con.”
Bàn Tử nghe xong có chút kỳ quái nhìn tôi, “Thoạt nhìn cậu rất tinh thần mà. Rốt cuộc là cậu làm sao vậy, Thiên chân?”
Tôi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của bố tôi cùng chú hai, biết bọn họ thật sự rất lo lắng cho thân thể của tôi. Tôi trầm tư một lát nói, “Bố, chú hai, con hiện tại chỉ muốn biết một chuyện ———— năm con mười hai tuổi đó ở quê mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
Bố già nhà tôi và chú hai nghe xong, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn. Tôi thấy hai mắt bất giác tối sầm lại. Chỉ nghe chú hai tôi nói: “Tiểu Tà, lần đó ở quê con bị cổ gà rừng cắn bị thương phía sau núi, thiếu chút nữa toi mạng. Con không phải luôn nhớ rõ à?”
“Vâng, con vẫn luôn nhớ rõ.” Tôi cắn răng nói, “Con còn nhớ rõ sau đó ông nội mang theo con đi Trường Bạch sơn! Rút cục vì sao? Bố, xin bố nói cho con!”
“Tiểu Tà,” bố tôi vỗ vỗ tôi nói, “Còn không phải là sau khi con bị thương cần phải tĩnh dưỡng, cho nên bố liền mang con đi Trường Bạch sơn chơi một chuyến……”
“Bố,” tôi lắc đầu, “Con nhớ rõ bố vì thế mà cãi nhau lớn với ông nội một hồi. Đây không phải tính cách của bố.”
“Tiểu Tà……” Ánh mắt bố tôi lộ ra thần sắc đau khổ, nhưng tôi đã thế này rồi chỉ đành bắt bố tôi tiếp tục nói, “Có người nói nói con biết người như con không nên tồn tại, bởi vì con sẽ khiến chuyện không tốt xảy ra! Tỷ như con mỗi lần xuống đất đều sẽ gặp phải bánh tông bởi vì con có năng lực điều động lực lượng hắc ám viễn cổ!! Đó có phải thật sự không!!?? Bố, bố nói cho con! Bố nói cho con biết đi!!”(*)
“Tiểu Tà!!!” Chú hai một bên thấy tôi mất khống chế liền một tay kéo bố tôi ra, vung tay cho tôi một cái cái tát quát, “Mày từ chỗ nào nghe được chuyện ma quỷ này??”
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang, ầm ầm vang lên trong tai, lúc sau tôi chỉ thấy chú hai lúc đóng lúc mở miệng, nhưng nghe không được ông đang nói cái gì? Nhưng tôi cũng giống như lần trước có thể đọc ra được ngôn ngữ miệng của Trương Khởi Linh, chú hai đang nói là, “Ông nội lấy tên này cho mày mày có hiểu nghĩa là gì hay không, chính là hy vọng mày sạch sạch sẽ sẽ, tà khí không cách nào quấn thân……” Nhưng mà vào lúc này tôi lại nghe thấy tiếng kèn lảnh lót truyền đến từ nơi xa, âm thanh kia giống như lúc Muộn Du Bình trà trộn vào đám âm binh ở bên ngoài Thanh Đồng Môn như đúc!
Tôi kinh hãi nhìn mọi thứ xung quanh chậm rãi hỏng mất, âm thanh quỷ dị xa xôi dần dần tới gần, vô số “Âm binh” u ám lờ mờ tựa như thủy triều hướng về phía chúng tôi đi tới. Tôi không khỏi lui về phía sau vài bước, ngay khi tôi muốn kêu to thì phát hiện có làm như thế nào cũng không thể phát ra tiếng nào......
“Ngô Tà!! Ngô Tà!!” Trong giây lát một thanh âm gọi tôi bừng tỉnh. Đôi mắt tôi giống như vừa mới ở trong bóng đêm, đột nhiên đi ra đứng dưới ánh mặt trời, tầm mắt mơ hồ, hơn nửa ngày tôi mới thấy rõ là Giang Ế Phong đang đứng ở trước mặt mình, giữ lấy bả vai tôi và nhìn chăm chú vào hai mắt tôi.
“Cậu làm sao vậy?” Giang Ế Phong hỏi. Tôi muốn hất bay tay của anh ta, nhưng tay anh ta như cái kìm sắt gắt gao giữa lấy bả vai tôi khiến tôi khó lòng giãy giụa. Tôi tức giận quát, “Buông tôi ra!!”
“Ngô Tà! Còn tiếp tục như vậy thì cậu liền xong rồi, cậu có hiểu hay không??” Giang Ế Phong không để ý tôi giãy giụa mà tiếp tục kiềm chế tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, “Như thế nào, anh sợ hãi? Sợ tôi biến thành Cấm bà hay là con quái vật nào khác??”
“Ngô Tà!!” Giang Ế Phong quát, “Tình huống của cậu so với những thứ kia còn phức tạp hơn nhiều!”
“Khụ khụ” chỉ nghe Bàn Tử ở một bên ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Tôi nói này bác sĩ Giang, thiên chân rốt cuộc làm sao vậy? Anh rốt cuộc có thể chữa trị hay không đấy?”
“Xem tình huống trước mắt, thần trí của cậu còn có thể duy trì bình thường thì cơ bản đã là kỳ tích rồi. Cậu hẳn là biết, dấu hiệu lúc ban đầu khi thi hóa là trên thân thể có mùi thơm lạ, sau đó là mất trí nhớ, về sau còn khó có thể khống chế hành vi của chính mình. Nhưng mà cậu không giống, trên người cậu không có mùi thơm lạ lùng nào, mà năng lực hành động dường như tăng mạnh.” Giang Ế Phong nói.
“Cái gì? Thi hóa?” Bàn Tử nghe đến đó nhìn thẳng tôi hỏi, “Cậu lúc nào thì bị trúng chiêu thế?”
“Là bởi vì gông xiềng tồn tại sao?” Tôi không trả lời vấn đề của Bàn Tử, tiếp tục hỏi Giang Ế Phong.
Giang Ế Phong khẽ gật đầu, “Nhưng tôi không biết lực lượng của gông xiềng còn có thể duy trì như vậy trong bao lâu. Cậu nhất thiết nên cùng tôi đi nước Đức một chuyến, Ngô Tà.” .
TruyenHDTôi bỗng nhiên nghĩ tới “Tề Vũ”, ký chủ đời trước của gông xiềng, không biết hắn có phải cũng ở nước Đức hay không? “Tình huống của tôi so với Tề Vũ thì như thế nào?”
Giang Ế Phong trầm mặc trong chốc lát nói, “Chúng tôi yêu cầu làm thực nghiệm vô cùng phức tạp mới có thể biết được. Ở Trung Quốc lại không có năng lực như vậy, cậu cần thiết cùng tôi tới nước Đức!!”
=====
Editor có lời muốn nói: (*) Nói thật là mình cản thấy lời của Ngô Tà lúc nói cái gì mà điều khiển lực lượng hắc ám viễn cổ ấy, nghe cứ như một hồi ba hoa chích chòe í 😂. Khụ, nhưng mình không thể cười, không dám cười, không nỡ cười. ('^'*)
Còn nữa, cảm thấy couple huynh đệ chú hai x Tà baba trong truyện có thể đẩy được á. Từ những chương trước cái gì đầu sóng ngọn gió cũng là chú hai ra mẹt pảo zệ Tà baba, vì sợ ổng sốc không chịu được =]]]]]