Chương 13: Quân Cờ

Q1. Chương 13: Quân Cờ.

Tác giả: Thiên Tinh Cơ.

Editor: Tiểu Mục.

Lúc sau tôi không nghĩ gì nữa, cứ ngồi ngồi yên trên giường như vậy. Giang Ế Phong cũng không có quay về. Tôi ở trong phòng không ngừng hút thuốc trong vô thức, khói thuốc không ngừng lượn lờ làm trước mắt tôi mông lung, mọi thứ trong phòng đều trở nên không rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Tôi vội vàng cầm lên, vừa nhìn đã biết là số điện thoại của Bàn Tử. Tôi ấn nghe điện, chỉ nghe Bàn Tử trầm ngâm nói: “Thiên Chân, lúc tôi đến, cảnh sát Mã nói cho tôi biết, một giờ trước có một người tự xưng là Ngô Tà đã mang anh ta đi rồi.”

Tôi nghe xong, đôi mắt mờ đi một chút, cũng không lập tức trả lời ngay. Nghĩ thầm, một “tôi” khác lại xuất hiện sao?

“Bàn Tử, anh trở về đi.” sau khi trầm mặc một lát, tôi dụi tắt tàn thuốc trả lời.

“Thiên Chân, cậu muốn từ bỏ manh mối này sao?” Bàn Tử hỏi.

“Nếu người kia thật là Tiểu Ca, anh ta sẽ có biện pháp bảo vệ bản thân. Nếu không phải, anh ta cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.” tôi nhàn nhạt nói.

“Nói cũng phải,” Bàn Tử thở dài một tiếng, “Tôi đây mau chóng trở về.”

“Ừm, tôi chờ anh.” tôi nói xong liền tắt điện thoại.

Sau khi tôi buông điện thoại xuống, tiếp tục ngây người trong chốc lát thì đi ra mở cửa phòng. Lúc tôi xuống dưới tầng, phát hiện trong nhà không có ai. Nơi này cũng không phải là nhà chính mà lần trước chúng tôi đến ở của Hoắc lão bà. Nghĩ cũng phải, tình huống như tôi, Tú Tú sao có thể công khai cho tôi ở tại nhà chính của cô ấy chứ. Nhưng nơi này cũng không phải gian nhà cũ lần trước tôi, Bàn Tử và Muộn Du Bình cùng nhau ở qua kia. Vậy chỗ này rốt cuộc là nơi nào?

Ngay thời điểm tôi muốn mở cửa nhà để xem bên ngoài đến cùng nơi nào, chợt nghe tiếng Giang Ế Phong nói: “Ngô Tà, cậu muốn đi đâu?”

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy anh ta đang ngồi dưới tàng cây nở ra hoa màu tím trong sân nhìn tôi. Tôi thở dài, “Tôi chỉ muốn biết đây là chỗ nào?”

“Nơi này ở ngoại ô Bắc Kinh, là một phần thuộc sản nghiệp của công ty An Tĩnh.” Giang Ế Phong nói.

“Tiền của công ty các anh đúng là nhiều.” tôi cười nói, “Nơi này là căn cứ nghiên cứu bí mật trường sinh của các anh à?”

“Ngô Tà,” Giang Ế Phong đứng lên đi về phía tôi, “Tình huống của cậu rất không lạc quan.”

“Nói như vậy có nghĩa là tôi sẽ rất nhanh biến thành bánh tông?” tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt màu lam của anh ta. Điểm không giống duy nhất giữa anh ta và Muộn Du Bình chính là đôi mắt này. Cũng không chỉ đơn giản vì đôi mắt của anh ta màu lam, mà bởi vì đôi mắt của anh ta giống như kính vạn hoa, sẽ hiện lên vô số loại cảm xúc. Còn trong mắt Muộn Du Bình từ trước đến nay đều không một gợn sóng.

“Tôi không hề nói đùa.” Giang Ế Phong nói, “Trên người cậu, ‘gông xiềng’ quá mức sinh động, tôi chưa từng gặp qua tình huống như vậy.”

“Bác sĩ Giang, anh chính mắt nhìn thấy một người bị thi hóa à?” tôi hỏi. Nhớ đến Hoắc Linh bị biến thành cấm bà, trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

“Tôi cả đời cũng sẽ không quên!” ánh mắt Giang Ế Phong lộ ra thần sắc bi ai, chuyện này làm cho tôi cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Theo lý, người như bọn họ căn bản sẽ không để ý đến kết cục của vật thí nghiệm, huống chi bọn họ hẳn là đã đối với chuyện này sớm có sự chuẩn bị. Bỗng nhiên lòng tôi giật mình một cái, chẳng lẽ anh ta nói đối tượng thực nghiệm kia là người anh ta quen biết?

Nhưng tôi không có truy vấn, chỉ nói: “Vậy anh xem, tôi còn có thể duy trì được tình trạng hiện tại trong thời gian bao lâu?”

“Gông xiềng chịu ảnh hưởng cảm xúc của cậu quá mức sinh động, việc này đối với cậu thực bất lợi. Chuyện giống như tối hôm qua sẽ càng ngày càng phát tác thường xuyên, và cậu sẽ càng ngày càng thống khổ.” Giang Ế Phong nói.

Tôi hơi hơi mỉm cười, “Anh đang nói nếu tôi có thể khống chế được cảm xúc, sẽ dễ chịu chút à?”

“Đúng vậy, nếu cậu có thể…” Giang Ế Phong gật đầu.

“Vậy tốt, bảo công ty các anh đổi người khác tới giám sát tôi đi. Tôi vô cùng cảm kích.” tôi nói.

“Vì sao?” lời Giang Ế Phong mới ra khỏi miệng bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói, “Là gương mặt này ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu?”

Tôi không nói chuyện nữa, thuận tay châm lên một điếu thuốc. Nói thật, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi liền áy náy nhớ đến bản thân vì không thể khuyên can nổi Muộn Du Bình khi anh ta rời đi và để anh ta thay tôi tiến vào Thanh Đồng Môn. Cho dù tôi biết người này không phải anh ta, nhưng vẫn rất khó để có thể đối mặt với nội tâm hỗn loạn của chính mình.

Ngay lúc tôi đang đưa điếu thuốc lên miệng, Giang Ế Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi, “Trương Khởi Linh đối với cậu quan trọng như vậy à?”

“Anh không phải biết à mà hỏi?” tôi lãnh đạm đáp. Công ty An Tĩnh nếu không biết việc này nhất định sẽ không để anh ta chỉnh dung thành Muộn Du Bình tới để dụ tôi mắc mưu.

“Thời điểm ánh mắt đầu tiên của cậu nhìn thấy tôi, tôi thấy được cậu chính là sợ hãi! Vì sao?” Giang Ế Phong hùng hổ doạ người nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh ta sắc bén như vậy, như muốn chọc thủng toàn bộ tôi. Đại khái anh ta cho rằng khi tôi nhìn thấy anh ta sẽ nghĩ, đó là Muộn Du Bình xuất hiện, mình hẳn nên tới ôm đùi anh ta?

Đỉnh mày tôi cau lại, lòng nói: Nói chung là tôi cũng không thể bảo khi đó tôi con mẹ nó đã cho rằng anh là “người” bị tôi vật chất hóa ra đúng không?

Đúng vào lúc này, chợt nghe tiếng một chiếc xe đỗ lại ở ngoài cửa. Giang Ế Phong buông tay của tôi ra, lúc chuông cửa vang lên liền đi qua mở cửa ra. Tôi liếc mắt một cái, thấy Tiểu Hoa đang đứng ở đó. Sau khi Giang Ế Phong dẫn hắn vào cửa, hắn lập tức đi về phía tôi.

“Tiểu Hoa, làm sao vậy?” tôi thấy thần sắc Tiểu Hoa không vui, trong lòng có chút bất an.

“Ngô Tà, vốn dĩ Ngô gia các cậu đã quyết định rời khỏi cái vòng này rồi, tôi không nên đến tìm cậu. Nhưng mà có người chỉ tên muốn cậu phải tham gia.” Tiểu Hoa nói, đặt vào trong tay tôi một cái thiệp mời.

Tôi cầm lấy mở ra, liền thấy vậy mà lại là một tấm thiệp liên quan đến hội đấu giá, địa điểm tại khách sạn Tân Nguyệt, thời gian là tám giờ tối nay. Tôi nhìn nhìn trên mặt thiệp vẫn chưa viết rõ thứ muốn bán đấu giá là thứ gì, nhưng người được mời thật sự tôi. Tôi vỗ vỗ thiệp mời trong tay, “Tiểu Hoa, cậu cũng nhận được à?”

Tiểu Hoa gật gật đầu, “Tú Tú cũng vậy. Ngoài ra tôi nghe nói ngoại trừ đương gia Cửu Môn, còn có rất nhiều người đang nổi danh đều nhận được thiệp mời. Lần này địa vị của mọi người đều không nhỏ.”

Tôi lắc lắc đầu, “Cậu cũng mới nói Ngô gia chúng tôi đã rời khỏi đó.” tôi thuận tay ném thiệp mời vào thùng rác.

“Ngô Tà, cậu thật sự không hối hận?” Tiểu Hoa thấy hành động của tôi, hỏi lại.

“Lần trước nháo còn chưa đủ lớn hay sao, ba người chúng tôi thiếu chút nữa đã bỏ mạng rồi.” tôi lắc đầu. Nhớ tới chuyện xưa thiết tam giác chúng tôi đại náo khách sạn Tân Nguyệt, trong lòng lại trào dâng thổn thức. Tôi, Ngô Tà, chuyện nổi tiếng nhất trên đời chỉ sợ không gì có thể hơn một lần kia. Chỉ là lần đó có Muộn Du Bình và Bàn Tử ở bên cạnh, tôi cảm thấy chúng tôi thật đúng là trên đời này không chuyện gì mà không làm được...

Tiểu Hoa thấy tôi quyết ý không chịu đi liền vỗ vỗ bả vai tôi nói, “Vậy cậu bảo trọng!” tôi gật gật đầu, “Cậu cũng thế!”

Tiểu Hoa ra cửa rồi lên xe rời đi. Tôi dựa ghế ngồi dưới tàng cây hoa, đưa hai tay ra sau gối, ngẩng đầu nhìn vô số những nụ hoa nhỏ ở dưới ánh mặt trời. Không lâu sau, tôi thế mà ngủ mất rồi.

***

Chờ tôi tỉnh lại đã là thời gian buổi chiều, tôi phát hiện trên người đắp thêm một cái thảm lông mỏng. Không tự chủ được kéo kéo, lòng nói Giang Ế Phong không hổ là bác sĩ, rất biết chiếu cố người khác. Nếu không phải mặt anh ta chỉnh thành gương mặt của Muộn Du Bình, tôi nghĩ mình sẽ không bài xích anh ta như vậy.

Nhưng vào lúc này, di động của động của tôi lại vang lên, tôi vừa thấy hiển thị là Bàn Tử vội vàng nghe máy, “Bàn Tử, cậu đến đâu rồi?” nhưng lại nghe từ trong đó truyền đến một âm thanh xa lạ, “Ngô gia Tiểu tam gia, muốn gặp Bàn Tử thì đem hàng đấu giá ở khách sạn Tân Nguyệt đến cho tôi.”

“Mày nói cái gì? Mày con mẹ nó là ai?” tôi đùng một cái đứng lên.

“Chuyện này cậu* đừng hỏi, chờ cậu* lấy được đồ vật kia thì chúng ta lại nói chuyện!” tên kia nói xong liền treo điện thoại.

(*) người này đang dùng kính ngữ “ngài” nhưng Mục mỗ thấy chướng mắt quá nên sửa lại.

Mẹ nó!! Lòng tôi thầm mắng, những người này tại sao không chịu để tôi sống yên ổn?

Tay tôi nắm thật chặt, chỉ trong chốc lát, tôi liền hiểu bản thân không có khả năng chỉ chăm chăm lo cho chính mình được. Bàn Tử đang nằm trong tay người khác, tôi không có cách nào mặc kệ. Tôi đứng dậy, chạy đến thùng rác tìm tấm thiệp mời kia. Rất nhanh liền tìm thấy. Tôi dùng ống tay áo lau khô tấm thiệp, sau đó đi về phía cửa.

“Ngô Tà, cậu lại muốn làm gì?” chỉ nghe Giang Ế Phong hô.

“Anh đừng ngăn cản tôi.” tôi quay đầu nói một tiếng, liền muốn ra mở cửa. Thế nhưng Giang Ế Phong như tia chớp chạy đến phía sau kéo tay của tôi. Tôi trở tay chế trụ cổ tay của anh ta, nói: “Anh không phải vẫn luôn ở nghe lén điện thoại của tôi à? Bàn Tử bị người khác bắt cóc, anh biết tôi sẽ không thể mặc kệ. Để cho tôi đi!!”

“Cậu không thể đi!” Giang Ế Phong phản kháng lại, anh ta dùng thủ pháp mười phần xảo diệu tránh khỏi khống chế của tôi, trở tay bắt lấy tôi, ấn ở trên cửa.

“Giang Ế Phong, nếu Bàn Tử nếu là có chuyện, giao dịch của chúng ta lập tức hủy bỏ. Các người đừng nghĩ sẽ biết được bí mật của chung cực!!” tôi cả giận nói.

“Cậu đừng nghĩ rằng bản thân mình thật sự quan trọng như vậy!!” Giang Ế Phong lạnh băng nói, “Cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ thôi.”