Q1. Chương 11: Chung Cực. Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục.
Nhìn máu tanh nồng trong tay mình, bên tai tôi phảng phất nghe thấy giọng nói của Muộn Du Bình khi đó nói với mình:
“Kỳ thật, có đôi khi nói dối một người, chính là vì muốn bảo vệ người đó. Có một vài sự thật, có lẽ người đó sẽ không cách nào thừa nhận nổi.”
“Tôi là một người không có quá khứ lẫn tương lai, tất cả những việc tôi làm, chỉ là muốn tìm mối liên hệ giữa tôi và thế giới này, tôi từ đâu tới, vì sao tôi lại ở chỗ này?”
“Cậu có thể tưởng tượng được không, một người như tôi, nếu biến mất trên thế giới này sẽ không có người phát hiện ra, như thể trước giờ tôi chưa từng tồn tại trên đời, một chút dấu vết cũng đều sẽ không lưu lại? Có đôi khi tôi nhìn vào trong gương, thường hoài nghi chính mình có phải đang thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là ảo ảnh của một người.”
Tôi nhớ rõ, khi đó tôi đã trả lời: “Anh đừng nói khoa trương như vậy, nếu như anh biến mất, ít nhất tôi sẽ phát hiện ra.”
Thời gian giao lưu giữa chúng tôi không nhiều lắm, tuy rằng cực kỳ ngắn ngủi nhưng lại khắc rất sâu trong đầu tôi, một chút cũng chưa từng quên.
Tôi đem máu dính ở trên tay ấn lên cái gương trước mặt, máu theo mặt kính bóng loáng chảy xuống, tôi đã nhìn không rõ được bộ dáng của chính mình. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân và Muộn Du Bình đã cùng đi lên một con đường truy tìm số mệnh tương tự nhau.
Nếu công dụng của “Gông xiềng” thật sự tồn tại như lời Giang Ế Phong nói, vậy thì “Tôi” ———— “Ngô Tà” đã chân chân chính chính là một “bóng dáng của kẻ khác”! Hơn nữa, “gông xiềng” còn đang thay đổi một cách vô tri vô giác khiến tôi tiếp tục phải mang số mệnh đó để sống sót. Không lâu nữa trong tương lai, trước khi dầu hết đèn tắt, tôi sẽ phải dùng hết mọi thủ đoạn và khả năng để giúp “gông xiềng” tìm kiếm đối tượng ký túc tiếp theo. Đây chính là vận mệnh của ký chủ “gông xiềng”!!
Tôi phẫn nộ, nắm tay đấm lên mặt kính. Bóng dáng mơ hồ của “tôi” trong gương tại khoảnh khắc toàn bộ mặt kính vỡ vụn cũng biến mất.
Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phía sau đột nhiên bị đá văng ra. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam thâm sâu của Giang Ế Phong, thần sắc phức tạp nhìn mình.
Tôi nhìn anh ta hỏi: “Chuyện đầu người anh làm sao mà biết được? Chẳng lẽ lại là do công ty các anh giở trò quỷ? Các anh phát hiện những cái đầu người đó ở đâu? Chỉ sợ sẽ không chỉ có bảy cái, có đúng hay không?”
Giang Ế Phong nhìn tôi, nhàn nhạt gật gật đầu, “Chúng tôi phát hiện một phần bản thảo trong một quyển sách cổ, trên mặt nó ghi lại một nơi kì lạ. Đầu người cũng chính là bị phát hiện ở nơi đó. Cậu nói rất đúng, không chỉ có bảy cái, mà là ————hàng ngàn hàng vạn cái!!”
Nghe anh ta chính miệng thừa nhận, trong lòng tôi lại thêm một trận co chặt, tiếp theo truy vấn, “Nơi đó ở đâu?”
“Tôi không biết.” Giang Ế Phong lắc đầu, “Đó là cơ mật của công ty.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm hỏi nữa mà lập tức đi ra ngoài. Vào lúc này, tôi nghe thấy Bàn Tử vừa gõ cửa vừa hô to: “Thiên Chân, Thiên Chân, bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, các cậu không có việc gì chứ? Không đánh nhau đúng không?”
Tôi đáp một tiếng, “Không có việc gì. Bàn Tử, tôi đang tìm chứng minh thư và hộ chiếu của mình, vì sao lại tìm không thấy.”
“Anh Ngô Tà, chứng minh thư của anh em đã giúp anh cất rồi.” Chỉ nghe Tú Tú ở bên ngoài nói.
Ngay lúc này, Giang Ế Phong bỗng nhiên đi đến cạnh cửa rồi đột ngột mở ra, hai người Bàn Tử và Tú Tú bởi vì cùng dán vào cửa, bây giờ không đứng thẳng được, rầm một cái ngã vào trong phòng. Bàn Tử bị cả người Tú Tú đè luôn ở phía dưới, la to: “Ai da, ôi, bà cô của ta ơi. Bàn gia tôi hôm nay không thể không bị cô đè chết rồi.”
Tiếp theo liền thấy Tiểu Hoa đi đến kéo Tú Tú lên, hài hước nói: “Bàn Tử, anh thật là không biết tốt xấu, có biết cả đô thành có bao nhiêu vương tôn công tử muốn được Hoắc gia đại tiểu thư đè lên hay không.”
Bàn Tử xoa tay, cũng bò lên nói, “Ý tôi là, có thể làm ngựa cho Tú Tú tiểu thư của chúng ta cưỡi, thật đúng là phúc phận Bàn gia tôi tu luyện mấy đời mới được.”
Tôi thấy tình cảnh này, đã hiểu bọn họ vừa đứng đằng sau cửa nghe lén, nghĩ đến hai người bọn họ vừa mới làm ra chuyện buồn cười, tôi không khỏi cười cười. Bàn Tử thấy vậy vừa đi đến bên người tôi vừa nói: “Bây giờ mới giống cậu đấy, Thiên Chân. Cậu lâu lắm rồi không cười lấy một cái, tôi còn tưởng cậu bắt chước chứng mặt than của Tiểu Ca chứ.”
“Bàn Tử……” trong lòng tôi cảm khái, xác thật, tôi đã có thể lý giải được một chút vì sao Muộn Du Bình suốt ngày diện vô biểu tình* mà phát ngốc, là bởi vì trên thế giới này không có thứ gì có thể giúp được anh ta cởi bỏ hoàn toàn nghi ngờ và khúc mắc, hơn nữa trên lưng gánh vác vận mệnh trầm trọng như vậy, anh ta sao có thể vui vẻ mỗi ngày được? Mà tôi cuối cùng so với anh ta may mắn nhiều hơn. Ít nhất, tôi còn có người nhà và bạn bè.
(*)
diện vô biểu tình: mặt không cảm xúc. Kỳ thật tới tận bây giờ, tôi cũng không xác định được Muộn Du Bình rốt cuộc có coi mình là bạn bè hay không. Rút cục, Lão Cửu Môn cũng đã từng phản bội anh ta…
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên giật mình một cái, năm đó vì sao tập thể người trong Lão Cửu Môn lại đều phản bội, vi phạm lời hứa không đi canh giữ Thanh Đồng Môn? Nếu chỉ vì đau khổ khi chia xa cốt nhục, cũng không thể đến nông nỗi như vậy.
Cũng chính là Muộn Du Bình từng nói qua, chỉ có tộc trưởng Trương gia mới có thể tiếp xúc với “Chung cực”, nếu vị tộc trưởng này trong gia tộc là người có kỳ lân huyết mạnh nhất, đồng thời cũng là người có khả năng phát tác chứng mất trí nhớ chứng nhất. Vậy đặc tính này đối với người bảo vệ “Chung cực” mà nói xem như đang ứng đại giới sao? Nói theo mặt tích cực, thì mất trí nhớ không phải vừa vặn là một thủ đoạn tốt để bảo mật à? Nhưng về mặt tiêu cực mà nói, mất trí nhớ rồi sẽ càng làm cho mọi việc trở nên phức tạp thêm.
Trương Khởi Linh ——— kỳ lân huyết ——— triệu chứng mất trí nhớ ——— Thanh Đồng Môn ———— Chung cực
Đầu người có diện mạo giống nhau nhưng không cùng thời đại ——— “Gông xiềng” ——— “Tề Vũ” ———— “Ngô Tà”
Những ý nghĩ đó thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu tôi, vô cùng rối loạn, không ngừng dây dưa, đầu tôi đau muốn nứt ra…
Trước mắt tôi lại một lần nữa xuất hiện tình cảnh năm đó, Muộn Du Bình mặc hoodie màu đen tìm đến tôi nói, “Tôi tới nói lời từ biệt với cậu, tôi đã đến giờ.”
“Khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi nghĩ mối quan hệ của mình với thế giới này, hiện tại tựa hồ đã tìm thấy, chỉ có cậu.”
“Tôi muốn canh giữ trung tâm của bí mật này, nằm ở phía sau Thanh Đồng Môn. Bảo vệ bí mật này cũng có yêu cầu thời gian, tôi sẽ đi vào Thanh Đồng Môn mười năm, chờ đợi người tiếp nhận tiếp theo.”
“Cậu cầm lấy thứ này, đi đến trước cửa Thanh Đồng, cửa lập tức sẽ mở ra. Mười năm sau, nếu cậu còn nhớ rõ tôi, có thể mang theo thứ này, mở ra Thanh Đồng Môn kia. Có khả năng cậu còn có thể nhìn thấy tôi ở bên trong.”
“Trương Khởi Linh!! Muộn Du Bình!!! Con mẹ nó anh là một tên đại lừa đảo ——!!” Tôi ôm lấy đầu lớn tiếng gầm lên. Lúc này, tôi đã biết để bảo vệ cho Thanh Đồng Môn phải trả một cái giá rất lớn, không chỉ là thời gian, thậm chí cũng không chỉ có sinh mệnh. “Chung cực” có lẽ giống như Gaia trong thần thoại Hy Lạp, bản sinh mệnh và bản không có sinh mệnh (như lực lượng linh hồn) cùng nhau hình thành một trung tâm hệ thống phức tạp, có thể ảnh hưởng lẫn nhau mà khống chế toàn bộ thế giới. Nó thậm chí không muốn người khác biết mà hấp thu sức mạnh hắc ám viễn cổ (âm binh và các loại quái thú thời thượng cổ) để vận hành.
(editor: @@) Trương gia chọn ra người có kỳ lân huyết mạnh nhất để bảo vệ nơi đó vì muốn khống chế thứ lực lượng lịch sử kia, không để nó bị dẫn ra ngoài. Nhưng quy tắc của “Chung cực” tựa hồ sau khi Uông Tàng Hải trộm đi vào đã xảy ra dị biến, lực lượng của nó dường như còn xuất hiện dị hoá.
Vì thế Trương gia cần phải phái người đến bảo hộ ngay lập tức. Muộn Du Bình cũng nói, chính vì thế nên lực lượng của Trương gia sau này mới suy nhược như vậy. Người có kỳ lân huyết Trương gia mạnh nhất người cuối cùng lại phải trở thành công cụ và tế phẩm, danh tộc trưởng gì đó chẳng qua chỉ là một cái hư danh mà thôi.
Sở dĩ “Trương Khởi Linh” không ngừng mất trí nhớ, có thể do cái hệ thống dị hoá này qua mỗi một đoạn thời gian (có lẽ là mười năm) phải tu bổ một lần mà khiến cho người trực tiếp tiếp xúc cũng chính là người bảo vệ, kí ức trở thành tế phẩm bị hấp thụ hết, kể cả sinh mệnh của anh ta.
“Uông Tàng Hải” rốt cuộc đã làm cái gì? Khiến cho lực lượng của “Chung cực” xảy ra biến hoá khác thường??
Trương Khởi Linh, Muộn Du Bình, anh ta không có khả năng còn sống…
“Ngô Tà ————!! Ngô Tà ————!!” tôi nghe được một thanh âm đang kêu to, “Mau dừng lại, đừng suy nghĩ nữa!! Cậu sẽ làm chính mình bị tổn thương!!”
Đầu tôi đau muốn nứt ra, nhìn không rõ được người đang chạy về phía mình là ai? Bỗng nhiên, chỉ cảm thấy thân thể bị ôm vào trong một l*иg ngực ấm áp hữu lực. Tay anh ta nhẹ nhàng đặt trên gáy tôi, đánh một cái, tôi liền mất đi tri giác…