*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Q1. Chương 10: Luân Hồi. Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục.
Bàn Tử thấy tôi kích động như thế vội hỏi tôi, “Rốt cuộc là làm sao thế, vừa khóc vừa cười? Cậu không bị Mật Đà La đánh ngu đi đấy chứ?”
Tôi lập tức kéo Bàn Tử đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Trên đường nói.” Tiếp theo liền gọi điện thoại ra sân bay đặt vé máy bay, nói muốn chuyến đến Tây An nhanh nhất. Người phục vụ đáp chỉ có chuyến lúc bảy giờ, tôi nhìn thời gian biểu, tức là phải chờ gần mười tiếng đồng hồ nữa, đành đồng ý.
“Ai ai, Thiên Chân. Cậu làm cái quỷ gì đó?” Bàn Tử thấy tôi vội vàng như thế thì càng thêm khó hiểu.
Tôi liền kể lại nội dung trong cuộc điện thoại vừa rồi. Không ngờ Bàn Tử bỗng nhiên dừng chân, “Thiên Chân, cậu không cảm thấy việc này quá kỳ quặc à? Hơn nữa, cậu chỉ qua giọng nói là đã cảm thấy có thể nhận định đó là Tiểu Ca thật sự? Cậu nói anh ta ở sau Thanh Đồng môn, Trường Bạch sơn không phải sao?”
Tôi trố mắt một cái, đúng vậy, ngay cả mắt thấy cũng không hẳn phải là thật sự, huống chi chỉ là tai nghe đúng không? Tôi cũng phát hiện gần đây mình càng ngày càng kỳ quái, chỉ cần một gặp được chuyện có liên quan đến Muộn Du Bình, lập tức giống như mất đi sức chống cự, ngay cả phán đoán cơ bản nhất cũng không có. Tôi thế này là làm sao vậy?
“Thiên Chân, tôi nói này, cậu bình tĩnh một chút. Đây không phải còn những vài giờ nữa sao? Chờ Hoa Nhi gia bọn họ trở về, thương lượng một chút với bọn họ rồi quyết định sau, biết không?” Bàn Tử vỗ vỗ tôi. Lôi kéo tôi ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Tôi biết hắn nói đúng, dù thế nào thì Tiểu Hoa và Tú Tú đã cứu tôi, có việc cũng không thể không nói với bọn họ một tiếng đã rời đi. Lại nói muốn lên máy bay cũng phải tìm lại chứng minh thư của tôi. Không biết Tiểu Hoa bọn họ có giúp tôi lấy lại hay không? Nếu không có thì chỉ có thể ngồi xe lửa.
Thời điểm đang nghĩ, một bóng người đi vào phòng khách. Kia thế mà lại là Muộn Du Bình? Không, không đúng! Đó là Giang Ế Phong! Không biết vì cái gì, tôi mỗi lần nhìn thấy anh ta, dù biết rõ anh ta không phải Muộn Du Bình, nhưng trong lòng vẫn sẽ rung động một chút, điều này khiến tôi rất mất tự nhiên. Tôi lấy một điếu thuốc, tự châm cho mình.
Giang Ế Phong trực tiếp đi đến trước mặt tôi ngồi xuống, nói, “Ngô Tà, cậu chỗ nào cũng không thể đi.”
“Anh nói cái gì?” Tôi vốn dĩ sau khi nhìn thấy anh ta liền đem tầm mắt rời đi, làm bộ hút thuốc mà không nhìn anh ta. Hiện tại anh ta bỗng nhiên nói như vậy, khiến tôi nhận ra anh ta kỳ thật vẫn luôn giám thị mình. Tôi lãnh đạm nói: “Bởi vì tôi là chuột bạch trong phòng thí nghiệm của anh?”
“Ngô Tà, tôi cần phải bảo đảm an toàn của cậu.” Giang Ế Phong vẫn như cũ đạm nhiên nói.
“Tôi thao!!” Tôi đứng lên mắng, “Các anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi là con mẹ nó tù phạm sao?”
“Ngô Tà” Giang Ế Phong cũng đứng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, gằn từng chữ một, nói: “Nếu cậu tự làm theo ý của mình*, tôi sẽ không tiếc gϊếŧ cậu.”
(*)
nguyên văn: Nhất ý cô hành (一意孤行): cô hành: tự mình hành động. Ngoan cố làm theo cách của mình, không tiếp thu ý kiến từ người khác. “Anh nói cái gì?” Tôi càng thêm tức giận, thuận tay đem trong tay đầu mẩu thuốc lá ném về phía anh ta. Lại không nghĩ tới khi đầu mẩu thuốc lá kia vừa mới rơi xuống chân anh ta, phần phật một chút, thế nhưng bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Trong nháy mắt vây quanh thân ảnh Giang Ế Phong!!
Thế nào lại—? Tôi kinh hãi, mạc danh* nhìn anh ta bị ngọn lửa vây hãm, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. “Thiên Chân, cậu đang làm gì? Mau dập lửa!!” tiếng hô của Bàn Tử rốt cuộc làm tôi bừng tỉnh. Tôi dùng quần áo nhào đến chụp lên ngọn lửa trên người Giang Ế Phong, mà Bàn Tử trực tiếp đem cả bể cá vàng nâng lên hất thẳng lên người chúng tôi! Phần phật, tôi cùng Giang Ế Phong đều thành gà rớt nồi canh. Tuy rằng bộ dáng chật vật bất kham, nhưng cuối cùng có thể dập tắt được lửa.
(*)
mạc danh: không hiểu gì đang diễn ra. Đúng lúc này, tôi nghe tiếng cửa mở, Tiểu Hoa và Tú Tú khoác tay nhau đi đến. Hai người nhìn đến tình hình như vậy đều kinh ngạc không thôi. Tú Tú chạy tới hỏi: “Anh Ngô Tà, các anh sao lại thành như vậy?”
“Tôi không biết…” Tôi nhìn Giang Ế Phong lắc đầu, mắt lam thâm thúy của Giang Ế Phong vậy mà dần hiện ra loại quang mang hãi dị*.
(*)
hãi dị: kinh hãi và dị thường, quái dị. “Anh Bàn Tử, các anh rốt cuộc đang làm gì thế?” Tú Tú thấy tôi và Giang Ế Phong đều như tượng điêu khắc, liền chạy sang hỏi Bàn Tử.
“Ai, tôi cũng không biết sao lại thế này. Thiên Chân và bác sĩ Giang hai người hình như là củi đốt gặp liệt hỏa, trong nháy mắt liền cháy…” Bàn Tử nói. Tôi nghe hắn nói như thế nào cũng thấy mấy từ hình dung kia sai sai, liền trừng mắt liếc mắt hắn một cái, cả giận nói: “Cái gì củi khô lửa bốc, đừng nói bậy.”
Lúc này Tiểu Hoa đi đến trước mặt tôi nhìn tôi, sau đó duỗi tay lấy rêu trên tóc tôi xuống, nói: “Ngô Tà, anh ta không phải là Tiểu Ca.”
Tôi nghe ngữ khí hắn chỉ cảm thấy kỳ cục muốn mạng, cả giận, “Anh ta đương nhiên không phải Tiểu Ca. Nếu là Tiểu Ca, cả người cháy rồi còn đứng ngốc một chỗ?”
Ngay khi Tiểu Hoa và Tú Tú muốn tiếp tục truy vấn, Giang Ế Phong đột nhiên nói với mọi người, “Là tôi không cẩn thận châm lửa, cậu Ngô tiên sinh và anh Vương là vì cứu tôi nên lấy bể cá dội nước. Cô Hoắc, thật xin lỗi.”
Tôi nhìn anh ta một cái, có chút kỳ quái. Anh ta vì sao không nói thẳng là tôi ném loạn tàn thuốc lên người anh ta? Đúng lúc tôi muốn mở miệng, Giang Ế Phong đột nhiên nói với tôi, “Ngô Tà, cậu đến đây với tôi một chút.”
“Vì sao là tôi?” Lòng tôi thầm nói, nhưng không tiện phát tác trước mặt mọi người, đành gật gật đầu cùng anh ta vào phòng.
Không nghĩ tới sau khi Giang Ế Phong vào phòng liền hướng tôi nói: “Giúp tôi cởϊ qυầи áo ra.”
“Hả??!” Tôi sửng sốt, ngay sau đó phát hiện trên trán anh ta đổ mồ hôi, tựa hồ thập phần thống khổ. Chẳng lẽ bị tàn thuốc vừa rồi của tôi đốt bỏng? Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên giúp anh ta cởϊ qυầи áo ra. Khi tôi nhìn thấy hình xăm trước ngực và sau lưng của anh ta, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút. Cái đồ hình kia, rõ ràng là một con “Hống”!!
Chính là lần trước, tại cửa lớn ở Trương gia cổ lâu của Muộn Du Bình bọn họ chụp được đồ vật trên phù điêu. “Hống” —con vật này có hai cách nói khác nhau, một mặt nói là ông nội của kỳ lân, kỳ lân xem như thượng cổ thần thú, nhưng là phổ biến vẫn bị xem là thấp hơn rồng. “Hống” là tổ tông của kỳ lân, lấy rồng làm đồ ăn, trong chuỗi thức ăn thuộc tầng động vật thượng đẳng nhất. Mặt khác lại cho rằng nó là một loại “Bạt”, cũng là một loại bánh tông phi thường đặc thù. (Tác giả: thấy trong Đạo mộ bút ký, cũng thấy ở Baidu)
Trong lòng tôi run lên, thấy hình xăm kia và hình xăm ở trên người Muộn Du Bình giống như dùng một lối thủ pháp viết lên. Nói cách khác, hình xăm này ngày thường không thể nhìn được, trừ khi nhiệt độ cơ thể của anh ta lên cao mới thấy nó hiện ra.
“Cậu sợ hãi sao?” Chỉ nghe Giang Ế Phong nhàn nhạt nói. Tôi tiếp theo nhìn lên trên cánh tay phải của anh ta, có một vùng cháy đen. Không thèm nói nhảm với anh ta, hỏi, “Hòm thuốc của anh để ở đâu?” Giang Ế Phong chỉ chỉ tủ âm tường*, tôi vội vàng đi đến lấy hòm thuốc, dùng thuốc trị thương bôi thật cẩn thận cho anh ta.
Mấy năm trước khi chúng tôi xuống mộ đã gặp được không ít chuyện, không thiếu lần bị thương, tôi đã sớm luyện được thủ pháp chữa thương đơn giản thuần thục rồi.
“Cậu không muốn hỏi tôi cái gì sao?” Chỉ nghe Giang Ế Phong nói.
Đỉnh mày tôi chau lại, nhớ tới lần đó đi Tháp Mộc Đà, khi tôi giữ chặt Muộn Du Bình muốn anh ta cho mình một lời giải thích, Muộn Du Bình nói: “Cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Chuyện của tôi vì sao phải nói cho cậu?” khả năng là vì chuyện đó mà về sau tôi học khôn lên, không chạm vào cái đinh kia nữa. Tôi không nói gì, sau khi băng bó xong cho anh ta liền nói: “Tôi muốn tới Tây An!”
“Không đi không được sao?” Giang Ế Phong vừa mặc áo vừa nói. Dáng người anh ta rất tuyệt, hơn nữa hình xăm giống của Muộn Du Bình vô cùng. Tôi có chút hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy anh ta là Muộn Du Bình.
Tôi gật gật đầu, lòng nói đây là chuyện của tôi, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản! Chuyện “Muộn Du Bình” ở Tây An kia rốt cục là như thế nào, tôi rất muốn biết rõ ràng!
Giang Ế Phong nhìn chăm chú tôi một lúc, sau đó cầm điện thoại đặt vé máy bay đi Tây An lúc bảy giờ sáng.
Tôi biết chức trách của anh ta là phải quan sát tôi mọi nơi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thập phần quái dị. Mặc kệ “Muộn Du Bình” ở Tây An kia có phải là thật hay không, nhưng nếu tới cục cảnh sát sát, mọi người nhìn thấy khuôn mặt hai người giống hệt nhau sẽ nghĩ như thế nào? Đây là chuyện gì vậy?
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không để cho người mà các cậu muốn tìm nhìn thấy mình.” Giang Ế Phong nhìn nhìn tôi, khi đi qua bên người tôi lại nói, “Còn có một việc, tôi nghĩ hẳn là nên cho cậu biết ———— bảy cái đầu người giả giả thật thật của ‘cậu’ bị phát hiện ở Trường Sa, đều không phải là của những người cùng một thời đại. Hơn nữa bọn họ cũng không hề dịch dung, dáng vẻ đó là sự thật. Còn nữa, trên người bọn họ cũng đồng dạng tồn tại cái ‘gông xiềng’ kia.”
“Anh nói cái gì??” sau khi nghe xong tôi thấy trong lòng giống như bị đấm mạnh một cái, trái tim cơ hồ ngừng đập. Việc này thuyết minh điều gì? Chẳng lẽ nên nói ký chủ của “Gông xiềng”, “Tề Vũ” cũng không phải người thứ nhất, mà tôi cũng không có khả năng sẽ là cái cuối cùng sao! “Gông xiềng” đang không ngừng phục chế đặc tính của ký chủ tiền nhiệm rồi đem truyền cho ký chủ đời sau. Nói cách khác, số mệnh của ký chủ “Gông xiềng”, rất có thể nó sẽ không ngừng tìm kiếm ký chủ đời kế tiếp thích hợp, và vận mệnh của những ký chủ này cũng không ngừng cùng “Trương Khởi Linh” giao thoa?
Tôi sở dĩ đã trải qua hết thảy chuyện kia đều là do “Gông xiềng” đang khống chế vận mệnh của ký chủ nó mà phát sinh?
Ký chủ đầu tiên của “Gông xiềng” rốt cục là ai? Anh ta đối với “Trương Khởi Linh” mà nói đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào? Cho nên dung nhan của “hắn” ở trên người người kế nhiệm đều là dáng vẻ yếu ớt? Người kia đang theo đuổi một loại “Vĩnh sinh” khác thật sao? Nhưng tất cả đầu của bọn họ lại bị chặt xuống, rốt cục vì sao chứ?
Cảm giác tuyệt vọng, cùng với hít thở không thông khiến hô hấp của tôi cơ hồ trở nên khó khăn. Tôi bắt đầu ho khan kịch liệt, không thể không dùng tay chặn lại miệng…
“Ngô Tà!!” Giang Ế Phong thấy tôi ho đến là lợi hại, vội vàng chạy tới muốn nhìn xem. Tôi đưa tay ngăn anh ta lại, chạy vào buồng vệ sinh. Khi tôi buông tay che miệng xuống, chỉ thấy trong lòng bàn tay một mảnh tanh nồng, đỏ tươi chói mắt…
(*)
Tủ âm tường: minh họa thôi, đẹp quẹ.