Q1. Chương 9: Thất Trọng. Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目)
Tôi nghe thấy chú hai vào cục cảnh sát liền giật bắn người làm Bàn Tử hoảng sợ, “Cậu đừng hoảng hốt, chờ tôi nói xong đã.”
“Rốt cuộc sao lại thế này? Mau nói đi!!” Tôi kêu to.
Tuy rằng tôi mang danh là người thừa kế của chú ba, nhưng thật ra người trong địa bàn và buôn bán ở đó phần lớn là do chú hai quản lý. Hiện giờ chú hai vào cục cảnh sát, chỉ có thể là vì việc làm ăn đã bị bại lộ. Lòng tôi quýnh lên, cả người bắt đầu căng thẳng. Cảm giác cơ bắp giống như bị kéo dãn không ngừng làm tôi khó chịu cực kỳ.
Bàn Tử thấy sắc mặt tôi đại biến, mắng: “Nhìn cậu như vậy, làm sao có thể chịu đựng được gia nghiệp của Ngô gia. Ai, Ngô gia tới đời cậu thật là cùng đường bí lối.”
Tôi cũng nóng nảy mắng lại: “Tên béo chết tiệt anh, mau nói nhà tôi rốt cuộc ra chuyện gì?”
“Còn không phải vì cậu đột nhiên mất tích mà gây nên phiền toái sao.” kế tiếp Bàn Tử nói sự tình quả thực là không thể tưởng tượng tới, có thể xem là bản hồ sơ X chi tiết của Trung Quốc.
Hóa ra sau khi tôi và người nhà mất liên hệ, trên Internet liền xuất hiện mấy tấm ảnh làm cho người ta sợ hãi. Nội dung trên ảnh đầu tiên là “tôi” bị người khác bắt cóc, bọn chúng yêu cầu Muộn Du Bình đến trước mặt chúng lấy đồ vật nào đó. Mà thứ bọn bắt cóc dùng chính là tài khoản thư điện tử tôi thường dùng. Hơn nữa còn nói rõ: Nếu ngày hôm sau Muộn Du Bình không xuất hiện, đầu “tôi” sẽ phải rơi xuống đất. Sau đó gửi cho tất cả những người có liên hệ với tôi, đương nhiên bao gồm cả Tiểu Hoa và Tú Tú. Khi bọn Tiểu Hoa nhìn thấy bưu kiện liền dùng nhiều phương pháp nhưng vẫn không liên hệ được với tôi. Sang ngày hôm sau, tấm ảnh kia liền xuất hiện một cái ảnh, đầu “tôi” bị đặt trên một cái bàn thờ cũ kỹ, tình cảnh quỷ dị.
Cùng lúc đó, lời đồn đãi ở địa bàn Trường Sa của chú ba bay đầy trời. Nói cái gì mà tiểu tam gia Ngô gia bị người mang đi tế trời, vân vân. Chú hai và lão bố của tôi đương nhiên vô cùng sốt ruột, nhưng bọn họ cũng không liên lạc được với tôi. Có người nói có thể là tôi lấy mình ra làm trò đùa. Thời điểm mọi người đang suy đoán tình huống này rốt cuộc là như thế nào thì cảnh sát Trường Sa tìm tới cửa, nói là muốn mời người trong nhà tôi hỗ trợ điều tra một án tử. Bố tôi sao có thể ứng phó được loại tình huống này, vì thế chú hai đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Lúc ấy chú hai cũng không tin tưởng tôi sẽ làm ra trò đùa như vậy. Mà khi cảnh sát mang chú ấy đến nhà tang lễ, tâm chú hai lộp bộp một chút.
Nhóm cảnh sát cho chú hai xem đồ vật thật sự là làm người nghẹn họng mà nhìn trân trối ———— đó là bảy cái đầu người! Đầu những người đó đều giống hệt nhau, không có ngoại lệ, là khuôn mặt của “Ngô Tà” tôi. May mắn người tới là chú hai, nếu là bố tôi thì chắc chắn có thể hù chết ông ấy.
Sau khi chú hai trấn định mà nhìn kỹ liền khẳng định với cảnh sát nói đó không phải là tôi. Nhóm cảnh sát lấy máu bố mẹ tôi đi xét nghiệm, kết quả chứng thực những cái đầu người đó không phải tôi. Nhưng án kiện quỷ dị khủng bố như thế, một khi bị trộm tin tức rồi thêm mắm dặm muối sẽ càng khúc chiết ly kỳ. Lòng người ở bàn khẩu Trường Sa hoảng sợ loạn thành một đoàn. Mà lúc này chú hai và Tiểu Hoa nhận được tin tức từ Giang Ế Phong, nói là muốn mang tôi tới Bắc Kinh. Sau khi chú hai và bố tôi biết tôi được cứu, thận trọng suy xét lúc một chút, quyết định rời khỏi. Bọn họ để tôi đến Bắc Kinh rồi tự mình trở về Trường Sa chuẩn bị việc xử lý chuyện bàn khẩu ở đó trước. Trên đường đến đó, địa vị Ngô gia chúng tôi đã khó giữ được.
“Tại sao lại như vậy?” Tôi đau đầu cực kỳ. Nói như vậy thì tôi không phải thành đứa bại gia hay sao? Tôi vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho bố tôi. Ông ấy nghe được giọng nói của tôi liền nghẹn ngào, chỉ nói người không có việc gì thì tốt! Tôi hỏi ông ấy chuyện bàn khẩu kia có phải thật sự muốn từ bỏ hay không? Bố tôi nói kỳ thật bọn họ biết năng lực của tôi không được như chú ba, hơn nữa chú hai tuổi cũng lớn rồi, mọi người đều chịu không nổi kí©h thí©ɧ như vậy. Có thể bình bình an an là tốt rồi, không cần mỗi ngày lẫn lộn với những chuyện phát sinh, nghĩ kỹ thì cũng là một chuyện tốt. Từ bỏ thì từ bỏ đi, có được danh lợi và địa vị chẳng qua chỉ là mây bay, bảo tôi không cần để ý. Nhưng mà tôi làm sao có thể cứ vậy mà từ bỏ như vậy đây? Liền nói với bố tôi phải về Trường Sa một chuyến, bố tôi vội vàng ngăn cản, nói tôi không cần trở về mà thêm phiền. Chú hai tôi sẽ xử lý tốt những việc này, còn tôi thì cứ ngốc ở Bắc Kinh thêm đi. Cuối cùng còn bảo tôi đưa điện thoại cho Bàn Tử. Tôi nghe được bố tôi dặn dò Bàn Tử coi chừng tôi trong điện thoại, không cho ta về lại Trường Sa. Bàn Tử liền không ngừng đáp ứng, chỉ kém không chỉ tay lên trời thề bảo đảm.
“Thiên Chân, thật ra bố cậu nói đúng, người không có việc gì là tốt nhất.” Bàn Tử thấy tôi tự tán cực kỳ liền vỗ vai tôi an ủi. Tôi thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt. Không chỉ vì biến cố ly kỳ lần này, mà còn là vì bị hắn đập vào miệng vết thương.
Hắn biết ước hẹn mười năm của tôi và Muộn Du Bình. Thời điểm Muộn Du Bình rời đi rồi, không lâu sau tôi tới Ba Nãi gặp Bàn Tử, nói cho hắn biết. Khi ấy hắn thổn thức không thôi. Lúc này nói: “Thiên chân, chuyện này kỳ thật đối với cậu mà nói là rất tốt. Cậu ngẫm lại xem, ước định mười năm sau giữa cậu và Tiểu Ca cậu khẳng định sẽ không thể không đi đúng không?”
Tôi gật đầu, nói: “Chuyện này với việc tôi bị phá sản có chỗ nào tốt?”
“Ai, cậu xem nào. Nếu cậu tiếp tục kinh doanh bàn khẩu của chú ba cậu, những gia hỏa nơi đó lại không phục để cậu quản thúc, vạn nhất ngày nào đó gây ra nhiễu loạn cho cậu. Chỉ sợ cậu lại phải chuẩn bị đi vào cái nơi mười năm gặp lại kia, rồi để Tiểu Ca một mình chốn khuê phòng luôn thật không tốt đi? Làm không tốt anh ta sẽ cho rằng cậu không tuân thủ tín dụng*, đến lúc đó cậu làm công đạo thế nào?” Bàn Tử nói. Trong lòng tôi rùng mình gật đầu nói đúng. Đích xác là thế, hẹn ước mười năm Trường Bạch sơn vô luận là thật hay giả tôi cũng vẫn sẽ đi xem. Hơn nữa, chính như lời Bàn Tử nói, phong ba lần này nếu đem chuyện của tôi và công việc hắc đạo tách ra, chưa chắc không phải chuyện tốt. Nghĩ như vậy người cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
(*)
tín dụng: tín nhiệm và ủy dụng.
Khi tôi vừa mới thả lỏng, điện thoại trong tay tôi nháy mắt vang lên. Tôi thấy điện báo ghi là từ một máy bàn ở Tây An gọi tới, thập phần xa lạ. Tôi không để ý, tùy tiện ấn một cái tiếp nghe điện, nghe thấy tiếng một người đàn ông xa lạ hỏi: “Xin hỏi cậu là Ngô Tà sao?”
“Là tôi, anh là ai?” Tôi không nhớ nổi từng nghe qua giọng nói này bao giờ.
Đối phương nói: “Tôi là cảnh sát Mã ở cục Công an Tây An. Có chuyện muốn xác minh với cậu một chút.”
Lòng tôi lộp bộp một chút, sao lại là cảnh sát? Tìm đến tôi rốt cuộc có chuyện gì?
“Mời ngài nói.” Tôi đè nén cảm xúc trả lời.
“Là như thế này, chỗ này chúng tôi có một người đi linh tinh trên phố. Làm cho quần chúng bối rối, chúng tôi mang anh ta vào trong cục rồi dò hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì? Anh ta nói mình không nhớ rõ. Nhưng là anh ta lại dùng móng tay viết một dãy số và một cái tên trên mặt đất của cục. Chúng tôi sau khi xem cảm thấy hẳn là số di động và tên một người nên thử gọi xem.” cảnh sát Mã nói.
Lòng tôi bỗng nhiên căng thẳng, buột miệng hỏi, “Cảnh sát Mã, tay phải người kia có phải ở ngón giữa và ngón trỏ rất dài hay không!!”
“Đúng, đúng, đúng!! Nói như vậy cậu thật sự quen biết anh ta??” cảnh sát Mã hỏi.
Tôi cái gì cũng đều mặc kệ, chỉ kêu lên, “Cảnh sát Mã, phiền toái các anh coi chừng anh ta cẩn thận, đừng để anh ta rời khỏi đó, tôi lập tức tới!!” Nói xong tôi lại hỏi, “Anh ta có ở cạnh anh không, có thể để anh ta nói với tôi một câu hay không?”
Tôi nghe phía cảnh sát Mã hình như đem điện thoại đưa cho người khác, tôi vội la lên: “Tiểu ca, tiểu ca, Trương Khởi Linh, là anh sao? Tôi là Ngô Tà, anh có phải còn nhớ rõ tôi hay không?”
“Ngô Tà… mang tôi về nhà.”
Tôi nghe câu nói kia cùng với thanh âm bách chuyển thiên hồi* như trong mộng, cố gắng không để nước mắt trào ra. Tôi la lên một tiếng với Bàn Tử, “Bàn Tử, chúng ta mau đến Tây An!!!”
(*)
Bách chuyển thiên hồi: ý nghĩ liên tục thay đổi.