Chuowng 24: Hà Tiễn Tây khóc

Hà Tiễn Tây tự hỏi bộ triết lý sinh tồn của bản thân, bao nhiêu năm nay, không thẹn với trời không thẹn với đất, thế giới này tuy tràn đầy bất công, nhưng thiên địa nho nhỏ trong lòng mình, trước giờ chưa từng bị xâm phạm và dao động. Hơn nữa đoạn đường này, tự tin lớn nhất của anh chính là, chưa từng có kẻ xấu nào làm ra chuyện xấu vượt quá dự đoán của anh.

Cho nên, thế giới này không dọa được anh.

Giây phút này tự tin ấy rốt cuộc đã bị đập tan, kể từ khi gặp Trương Hải Diêm, một chuỗi liên tiếp những chuyện không hề có logic, không có chuyện nào anh dự đoán được. Hơn nữa chuyện phát triển càng lúc càng hoang đường, anh cũng không biết lần sau mở mắt ra, mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì nữa.

Uất ức và sợ hãi như đê vỡ khiến Hà Tiễn Tây bật khóc, không phải kiểu khóc sướt mướt, mà là thấp giọng khó do sợ hãi.

Trương Hải Diêm mệt muốn chết, ngã huỵch vào bồn tắm. Hắn điều hòa lại, chậm rãi đứng lên, vặn mở nước nóng, tiếng nước đã át đi tiếng khóc của Hà Tiễn Tây.

Hắn đi ra ngoài, lấy khăn lông sạch ở một bên, lau khô cho mình.

Cơm tối còn đóng kín chưa động tới của Steven để bên cạnh sô pha, là súp củ dền và bánh mì, Trương Hải Diêm nhúng bánh mì vào súp ăn mấy miếng. Tính toán một chút, húp sạch súp củ dền, chỉ còn lại hai chiếc bánh mì chừa cho Hà Tiễn Tây. Ngẫm nghĩ, hắn lại ăn một cái bánh mì, chỉ còn lại một cái.

Đây là một hành động đã được kế hoạch vô cùng chu đáo, đối phương tuyệt đối không phải kẻ nghiệp dư, hắn không ngờ nhân số đối phương lại đông như vậy.

Hắn đã nhảy vào tuyến hành động của khoang hạng nhất, những sát thủ đó chắc chắn đều đã nhìn thấy, nhưng hắn nhảy vào phòng của Steven, chắc không có ai biết, đám sát thủ biết hắn nấp vào khoang hạng nhất, nhưng không biết hắn ở phòng nào.

Bọn chúng sẽ không mạo hiểm tấn công vào khoang hạng nhất, nhưng bọn chúng cũng không phải không thể gϊếŧ người ở khoang hạng nhất. Nếu hắn là sát thủ, sẽ sắp xếp tai mắt ở tất cả lối đi khoang hạng nhất chờ mình ra ngoài, mình đã bị kẹt trong khoang hạng nhất.

Trong đám sát thủ có phục vụ, bọn chúng nhất định cũng sẽ tra tìm từng phòng một.

Làm sao đây? Nếu là hắn, nhất định sẽ lập tức hành động, tối nay sẽ hạ thủ.

Tin tốt duy nhất là, hắn ở lầu ba, lầu trên chính là tầng chủ tàu Đổng tiểu thư ở.

Đổng tiểu thư, cô Đổng tiểu thư này cũng rất khó chơi, nhưng hỏa lực của cô ta rất mạnh,

Trương Hải Diêm vốn muốn trừ khử sát thủ trên tàu trước, mới đi cướp Đổng tiểu thư, bắt tàu quay đầu lại. Hắn muốn trở về cứu Trương Hải Hiệp. Hiện tại xem ra, một mình mình trừ sát thủ trên tàu là chuyện không thể.

Trương Hải Diêm ngẫm nghĩ, trong tình huống thế đơn lực mỏng, chỉ có thể dựa vào da mặt dày thôi.

Hắn lôi Steven từ trong bồn tắm ra, giật khăn tắm của gã xuống, trói lên ghế, sau đó quay về bên bồn tắm, kéo Hà Tiễn Tây ra ngoài. Xong xuôi hắn tìm một ngọn đèn, ngắt dây điện đi.

Lúc Steven tỉnh lại, bản thân đã bị trói trên ghế, hai chân ở trong bồn tắm.

Dây điện của đèn điện ở trong tay Trương Hải Diêm, đang gác trên bồn tắm, được lót bằng khăn lông, phía cuối dây điện quấn quanh một cái cốc, trong cốc đổ rượu Whisky.

Mép bồn tắm không bằng phẳng, Whisky sẽ trượt vào bồn tắm bất cứ lúc nào.

“Nếu anh dám cầu cứu, miệng vừa phát ra một tiếng, tôi sẽ đạp bồn tắm một cái.” Trương Hải Diêm nói.

“Anh Trương.” Steven vô cùng bình tĩnh: “Anh lại còn dám lên tàu. Anh tìm được phỉ đồ anh nói rồi sao?”

Steven từ nhỏ đã có một trạng thái tâm lý gần như bệnh hoạn, gã cực kỳ khó căng thẳng, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, đều rất khó khiến gã cảm thấy sợ hãi hay lo lắng. Điều này khiến gã trở thành bác sĩ ngoại khoa vô cùng ưu tú, cũng khiến gã rất khó có tật xấu, uống rượu, hút thuốc, kỳ thị chủng tộc, gã đều không cần.

Cuộc đời gã đều luôn theo đuổi cảm giác căng thẳng, cho nên gã đã lên chiến trường, quen biết Warner, theo ông ta đến Đông Ấn Độ và Tây Nam bộ Trung Quốc thám hiểm, tham gia bạo loạn thổ ti ở Nam Cương Trung Quốc, mua bán súng ống.

Không có lo lắng thật ra cũng không có những ràng buộc như thiện ác, tín ngưỡng và đạo đức, gã làm mọi chuyện đều như cá gặp nước, tuổi còn nhỏ, đã trở thành học sinh đắc lực nhất của Warner.

Nhưng Trương Hải Diêm hoàn toàn không để tâm. Hắn lật giở tìm được hộ chiếu và tài liệu trong hành lý của Steven.

“Chúng ta nói ngắn gọn thôi, tôi biết anh và Đổng tiểu thư không tin tôi. Nhưng tôi quả thực đã tìm được phỉ đồ, bị bọn chúng đuổi gϊếŧ tới đây.”

Steven nhìn lại bộ dạng của mình, “Anh có thể thả tôi ra, chúng ta cùng đi kiểm chứng không?”

Trương Hải Diêm liền cười: “Anh cảm thấy tôi còn tin anh nữa sao?” nói rồi bắt đầu đọc hộ chiếu: “Steven, người Mỹ, học sinh của giáo sư Landon Warner, được bảo tàng Fogg của Mỹ tài trợ, đi Trung Quốc thu mua tài liệu và bích họa cổ đại, đảm nhiệm vai trò bác sĩ và thư ký trong đội thám hiểm.” Trương Hải Diêm lật rồi nói: “Là khách quý của chủ tàu.” hắn đạp một chân vào hành lý bên cạnh, mở vali ra, bên trong là đạn và súng, còn có các loại dụng cụ phẫu thuật, trang bị dã ngoại. “Các người đi theo bảo vệ Đổng tiểu thư, tôi đã xem danh sách hàng lý của các người, các người ba mươi mấy người, trong đó khai báo đặc biệt mười tám khẩu súng máy, mấy vạn phát đạn, hình như kẻ thù của Đổng tiểu thư này số lượng rất đông, hơn nữa hỏa lực rất mạnh. Một bác sĩ, lại đột nhiên nổ súng với người khác, súng nào súng nấy muốn lấy mạng sao?”

Steven không nói tiếng nào, dường như đang tính toán.

“Tôi mặc kệ anh có phải bác sĩ không, các người đến Trung Quốc cũng chắc chắn có mục đích khác, buôn lậu cũng được, bảo vệ Đổng tiểu thư thật cũng được, tôi đều không có hứng thú, bây giờ tôi nói với anh, con tàu này đang gặp nguy hiểm cực độ, cảnh sát trên tàu không thể ứng phó nỏi, tôi cần các người giúp đỡ.”

“Chúng tôi sẽ giúp anh, ít nhất tôi sẽ giúp anh thương lượng, nhưng không phải thế này.” Steven lại nhìn mình.

“Steven, Đổng tiểu thư đó sẽ không giúp tôi,” Trương Hải Diêm nói: “Bây giờ tôi chỉ tin bản thân mình, anh phải nghĩ cách, để cô ta đến phòng anh. Tôi phải đích thân nói chuyện thân mật với cô ta.”

“Gọi đến phòng tôi?” Steven đột nhiên giống như nghe một câu chuyện cười, bật cười ha ha: “Không, Đổng tiểu thư sẽ không đi đâu hết, cô ấy chỉ sẽ ở trong phòng mình.”

“Anh là người của cô ta, chắc anh hiểu cô ta, kiểu gì cũng có cách.” Trương Hải Diêm chọc cốc rượu, cốc rượu trượt vào bồn tắm, cùng lúc hắn bật cười, Steven ngẩn ra giây lát, dường như gã đã nhìn thấy tia sáng lạnh trong miệng Trương Hải Diêm.

Steven hỏi, “Đợi đã, chắc anh không phải là Ôn thần trên biển đó đấy chứ?”

Trương Hải Diêm không có thời gian nói nhảm với gã, cốc rượu đã dán sát vào bồn tắm, Steven liền nói: “Ngài Ôn thần, tôi cảm thấy anh hiểu lầm rồi, cho đến nay, không ai hiểu được người phụ nữ đó cả, thậm chí, chúng tôi còn chưa từng thấy gương mặt thật sự của cô ta. Không ai có thể thúc động cô ta làm bất cứ việc gì.”

“Nghĩa là sao?”

Steven liền kể vắn tắt một câu chuyện cho Trương Hải Diêm.

Lần đầu Steven gặp Đổng tiểu thư, gã đang khai quật tượng Phật ở Johor, bắt đầu từ 10 năm trước, người Anh đã rất có hứng thú với vùng trung tâm rừng mưa nhiệt đới Melaka, tuy không biết trong đó có gì nhưng thầy gã, Warner vẫn tranh thủ được tiền vốn để tới cạnh tranh với người Anh.

Johor nghèo nàn hơn cả Perak, địa điểm khai quật là địa chỉ cũ của một Phật tự mới xây lại, lúc khai quật nền đất, đào ra được rất nhiều tượng Phật trong tầng đất, đều từ thế kỷ 16, bởi vì không biết người Anh rốt cuộc đang tìm gì, Warner chỉ đành tìm một vài di tích cổ không có trở ngại để báo cáo.

Ngôi chùa cổ đó thực ra cách thành trấn một ngày đi đường, thôn trang gần nhất gần đó cũng phải mất ba tiếng, bình thường trừ phu xe địa phương ra, sẽ không có ai đến khu vực khai quật, bọn họ chặt cây trong rừng mưa, làm một trạm công tác nhỏ, có bốn phòng ở, hai ký túc, một kho hàng, một văn phòng.

Người phụ nữ đó xuất hiện không hề báo trước trên công trường lúc hoàng hôn, lúc cô ta xuất hiện, trên người treo mười mấy cánh tay người.

Cô ta mặc sari Ấn Độ, nhìn ra được vóc dáng nhỏ nhắn, mặt cũng giấu trong khăn choàng, cô ta từ trong rừng mưa đi ra, vừa hay ngang qua di chỉ chùa cổ.

Khi đó tất cả công nhân đều dừng lại, bởi vì ôn dịch hoành hành, mùi hôi của đầu người thối rữa trên mình cô ta khiến mọi người sợ hãi.

Người phụ nữ đó nhìn thấy tượng Phật được khai quật, dừng bước, tạo hình chi tiết những tượng Phật này đều có thể nhìn ra được là do thợ thủ công người Hán điêu khắc, hẳn là tác phẩm của người di dân đến đây vào thế kỷ 16. Người phụ nữ đặt những cánh tay xuống trước tượng Phật, tụng kinh siêu độ.

Tiếp đó, cô ta đến đống lửa dùng cho công nhân hong khô người, ném những cánh tay trên người vào đó.

Lúc ấy là hoàng hôn, ánh chiều tà trong khe hở rừng mưa cùng cảnh tượng dọa người này, còn có đường cong lả lướt của người phụ nữ kia, hiện ra một cảm giác xưa cũ vô cùng. Steven cầm bia dựa vào cửa ký túc, nhìn đến ngẩn người.

Tiếp đó, người phụ nữ kia nhìn thấy những người Mỹ nghe chuyện chạy ra, nhìn thấy súng trên người bọn họ. Cô ta đi về phía bọn họ.

Tin đồn về thầy bùa những người Mỹ đều từng nghe qua, người địa phương càng sợ hơn, đều kêu to “Bùa ngải! Bùa ngải!” tứ tán lui lại, người Mỹ cũng giơ súng lên, sợ trên người người phụ nữ có thuật phù thủy gì đó của thổ dân.

Không ngờ người phụ nữ ấy mở miệng nói tiếng Anh lưu loát: “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với người phụ trách ở đây.”

Warner là một người vô cùng chuyên tâm, dã tâm và sức thực hiện đều vô cùng sâu, ông ta vùi đầu vào nghiên cứu, rất khó bị thuyết phục giữa chừng, nhưng người phụ nữ đó dùng hai mươi phút, đã khiến Warner hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.

Không giống như bình thư, Steven không kể với Trương Hải Diêm, bọn họ đã nói những gì, bản thân cũng không biết, bởi vì gã là thư ký, cho nên gã chỉ dự thính ở đó, người phụ nữ hoàn toàn không cố kỵ, nói vô cùng rõ ràng. Hơn nữa hy vọng tất cả những người tham dự đều biết.

Cô ta cần người hộ tống mình về Trung Quốc. Nếu không, cô ta sẽ bị gϊếŧ giữa đường.

Người muốn gϊếŧ cô ta, năng lực vô cùng mạnh. Cô ta cần hỏa khí đầy đủ. Cũng cần bộ mặt của người Tây, bởi vì người muốn gϊếŧ cô ta, sẽ trộm khuôn mặt người khác để tiếp cận cô ta, mà mặt người Tây, đối với bọn họ mà nói, tương đối khó khăn.

Người phụ nữ đó còn nói với bọn họ, cô ta là con gái vua tàu, tàu Nam An là tàu của cô ta, chỉ cần cô ta đến được Hạ Môn, đổi lại, cô ta có thể cung cấp cho Warner một số thứ.

Khi đó Warner đang có mưu đồ với Trung Quốc. Bọn họ thương lượng ba tiếng đồng hồ, Warner đã tin người phụ nữ đó, đạt thành giao dịch.

Vì thế bọn họ dùng số vốn còn lại mua súng ống, từ bỏ công trình và tượng Phật này, dẫn theo người phụ nữ, lên tàu Nam An. Nhưng cho đến trước mắt, ngoài trước mặt Warner, người phụ nữ đó hầu như chưa tưng tháo mặt nạ, cũng cực ít khi giao lưu với bọn họ. Đương nhiên, bọn họ vẫn nghe mệnh lệnh của Warner, Warner hy vọng bọn họ chỉ bảo vệ người phụ nữ kia, bởi vì giao dịch chỉ giới hạn ở bảo vệ, nếu người phụ nữ đó có suy nghĩ gì khác, còn cần phải tăng giá. Cho nên quan hệ giữa đôi bên cũng rất vi diệu.

Trương Hải Diêm nghe xong, thì nhìn lại tay mình, thầm nói Bồ Tát chặt tay, là ý gì. Đổng tiểu thư này không bình thường, cũng không giống những người không bình thường khác.

“Các người chắc chắn cô ta là con gái chủ tàu sao?”

“Vậy anh cảm thấy chúng tôi nhiều vũ khí như vậy, làm sao lên được tàu?” Steven hỏi: “Tất cả nhân viên đều quen cô ta. Cô ta đã sắp xếp tất cả thủ tục qua cửa.”

Trương Hải Diêm trầm tư: “Nếu như anh nói, người phụ nữ này cũng không khó hợp tác đến thế. Cô ta không phải đã đạt thành hiệp nghị với ông chủ anh sao? Hơn nữa cô ta cố chấp muốn về Hạ Môn như vậy, tôi chỉ cần nói với cô ta trên tàu xảy ra bất trắc có thể khiến mong muốn này không thể hoàn thành, cô ta chắc sẽ xem trọng.”

Ít nhất sẽ giống như lúc mới lên tàu.

Steven nói: “Tôi nói rồi, cô ta sẽ không đến phòng của tôi, anh đi tìm cô ta, cho dù anh đóng kịch, làm ra hành động gì, cô ta cũng sẽ không mở cửa cho anh, anh căn bản sẽ không gặp được cô ta, làm sao bàn chuyện hợp tác với cô ta đây.” Steven nói: “Anh cần tôi truyền lời giúp anh.”

Steven nói xong, nhìn giấy nhớ bên cạnh.

Điện thoại trên tàu vẫn chưa thông dụng, giữa tàu và tàu đều có một loại giấy nhắn tin nhỏ, dùng để truyền gửi tin tức.

“Tôi có thể thông qua trạm gác ở lầu bốn, mang mảnh giấy này đi cùng với báo, nhét vào trong phòng cô ta. Đây là phương thức liên lạc với bên ngoài duy nhất của cô ta, mặt người phương Đông, đều không qua được trạm gác.”

Trương Hải Diêm nhìn Steven gian xảo, thầm nghĩ người nước ngoài đúng là không giấu được chuyện.

“Thực ra cô ta cũng không tin chúng tôi, để đề phòng hạ độc, tất cả thức ăn của chúng tôi, đều tự mình chuẩn bị. Trong phòng cô ta có đủ thức ăn.” Steve tiếp tục nói: “Ngài Ôn thần, tôi cảm thấy anh nghiệm chứng thế nào cũng không thể nghiệm chứng được lời tôi nói là thật hay giả, anh chỉ có thể tin tôi, mạo hiểm một lần, dù sao kết quả với anh cũng chẳng khác gì, đúng không?”

Trương Hải Diêm nhìn Steven, cười: “Xin lỗi, thực ra tôi có thể nghiệm chứng được lời anh nói là thật hay giả. Phòng Đổng tiểu thư là phòng nào?”

“444, nhưng…”

Steven còn chưa nói hết, Trương Hải Diêm đã đánh ngất gã, sau đó dùng khăn lau tay nhét vào mồm gã.

Người bình thường có khả năng nhổ khăn tay ra, nhưng Trương Hải Diêm rất có kinh nghiệm, hắn dùng khăn tay nhét chặt vào cổ họng và lưỡi Steven, sau đó còn dùng khăn tắm đè bên ngoài, như vậy Steven gần như chỉ có thể phát ra tiếng như muỗi kêu.

Hà Tiễn Tây lẳng lặng nhìn tất cả.

Trương Hải Diêm bước tới, ném quần của Steven cho anh, sau đó nép vào tường đến bên cửa sổ.

Bên ngoài một vùng tối đen, không nhìn thấy gì cả. Sát thủ không biết đang hành động ở đâu.

Trương Hải Diêm đóng cửa sổ lại, tắt đèn, dây điện đèn bàn chặn tay nắm cửa sổ, ghế kê vào cửa.

Hà Tiễn Tây vừa mặc quần xong, nhìn thấy khăn tắm, lặng lẽ cởϊ áσ trên, vắt khô để sang bên cạnh, dùng khăn tắm lau khô người, bị Trương Hải Diêm túm lấy sau cổ, thẳng thừng ngất đi. Trương Hải Diêm đỡ anh, ném lên giường.

“Sao bất tri bắt giác nhặt được nhiều thứ như vậy.” Trương Hải Diêm nhìn hai người, thở dài.

Dưới ánh đèn bàn, Trương Hải Diêm mở gói đồ tùy thân của mình ra, bên trong là một bộ trang bị đặc biệt.

Loại trang bị này, dùng để chế tác gương mặt khác nhau, kỹ thuật then chốt của đặc vụ kho hồ sơ Nam Dương, chính là mặt nạ da người.

Trương Hải Diêm bắt đầu cẩn thận đo lường mặt Steven, hắn có nhiều khuôn khác nhau, có thể chỉnh sửa rất nhanh, nhưng người nước ngoài, đúng là hơi khó một chút, hắn bắt đầu chậm rãi nhập thần.

Ở Hạ Môn, học căn bản chế tạo mặt nạ dịch dung, chính là vẽ.

“Trương Hải Lâu, cậu vẽ cái gì vậy?”

“Mẹ nuôi, đây là chim họa mi, con vẽ mẹ nuôi.”

“Vẽ chim họa mi làm gì?”

“Đẹp mà?”

“Trương Hải Hiệp, lông mày cậu làm sao vậy?”

“Trương Hải Lâu vẽ cho tôi đấy.”

“Mẹ nuôi, chim họa mi đương nhiên phải vẽ trên mày, con lấy lông mày cậu ta luyện tập một chút.”

“Trương Hải Hiệp, đi rửa lông mày đi.”

Trương Hải Hiệp dạ một tiếng, xoay người đi rửa mặt, mẹ nuôi của hắn nhanh chóng vẽ một con rắn thật lớn bên cạnh chim họa mi.

Trương Hải Diêm hỏi: “Đây là cái gì?”

Mẹ nuôi hắn nói: “Đây là nguyên hình của cậu. Cậu phải khắc phục nguyên hình của mình.”