Chương 17: Ôn thần hạ tiện

Thủy thủ quay đầu lại nhìn nhìn đồng bọn, đánh mắt một cái, đồng bọn phía sau cầm dao bắt đầu bao vây tới. Trương Hải Diêm đếm số lượng thủy thủ, có bảy tên, đối với loại xà lan nhỏ này mà nói, bảy tên là số lượng rất lớn, không thể động thủ được, mình không thể gây ra khủng hoảng lớn hơn nữa. Vả lại nếu gϊếŧ hết tất cả, người trên tàu này sẽ không ra biển được, đến lúc đó có thể mình sẽ thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.

Nhưng đối phương hiển nhiên không muốn buông tha hắn, bắt đầu bao vây theo hình quạt.

“Gϊếŧ hành khách người Hoa trái phép, không sợ bị ôn thần ám sao?” Trương Hải Diêm cười nói.

Năm đó bọn họ tru sát những thủy thủ gϊếŧ người Hoa, khiến người Hoa trên tuyến đường này có được sự tôn trọng nhất định trong một thời gian rất dài, nhưng mưu sát ít đi, nhiệm vụ của bọn họ cũng ít đi, danh tiếng dường như cũng dần dần phai nhạt.

“Ôn thần đó không nhạy tin thế đâu, tên này không có đồng bọn, ở cái xó xỉnh này, sẽ không có ai nhìn thấy hắn bị gϊếŧ.” thủy thủ cầm đầu là một người trên đầu đội khăn vải Ấn Độ, chỉ nghe thấy gã nói tiếp, “E là mày cũng vậy thôi, nhìn thấy rồi, thì gϊếŧ thêm một mạng nữa vậy.”

Trương Hải Diêm lúc này mới biết vì sao có nhiều thủy thủ như vậy, hiển nhiên là dưới tình huống đồng bọn, còn có thể hành hung trong nhà vệ sinh. Xem ra danh tiếng của mình vẫn còn uy thế ở đây. Anh bạn này, chắc là lên tàu một mình, không có thân thích, cho nên mới bị bọn chúng chọn làm mục tiêu.

Hắn nhìn nhìn mớ Đại Dương, thầm nghĩ tuổi tuy trẻ, nhưng cũng lắm tiền phết.

Thủy thủ bao vây hắn càng lúc càng đến gần, những tên này kiếm sống trên biển đã lâu, vẫn rất có mắt nhìn, bọn chúng thấy người trẻ tuổi này mình mẩy ướt sũng, nhưng bình tĩnh ung dung, thậm chí có hơi lơ đễnh, ngược lại đều không dám tiến tới.

Trương Hải Diêm tính toán thời gian một chút, qua thêm lúc nữa, cảnh sát trên bờ chắc chắn sẽ tra tới tàu này, để bảm đảm an toàn, hắn không thể để chuyện này mất kiểm soát thêm nữa, quyết định nhanh chóng giải quyết vấn đề. Vì thế hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên bước tới một bước quỳ hai gối xuống, nói với các thủy thủ này.

“Các ông tha mạng.”

Các thủy thủ giật mình, lùi lại một bước, Trương Hải Diêm thuận thế móc trong túi ra một cuộn tiền, hay tay dâng lên: “Người này là em họ của tôi, nhà chúng tôi chỉ còn lại hai bọn tôi, nếu chết cả, nhà chúng tôi sẽ tuyệt chủng mất, số Đại Dương và chỗ tiền này đều cho các ông, chúng tôi bảo đảm không nói ra, xin tha cho mạng chó của chúng tôi.”

Các thủy thủ nhìn nhau, Trương Hải Diêm tiếp tục nói: “Chỗ này không phải các ông cướp, là chúng tôi hiếu kính các ông. Các ông không cần sợ Ôn thần biết, hiện giờ ôn dịch hoành hành, các ông cũng không muốn bị trời phạt mà?! Đều kiếm ăn cả thôi.”

Nói rồi Trương Hải Diêm vành mắt đỏ hoe, thủy thủ cầm đầu nhíu mày, bước tới nhận lấy tiền, giở giở, tiền cũng không ít, liền cười: “Người anh em, mày là nhân tài đấy. Không như những kẻ cần tiền hơn cần mạng, gặp núi cao biết lạy núi cao.”

Trương Hải Diêm nịnh nọt gật đầu, thủy thủ cầm đầu đánh mắt với người phía sau, bọn chúng cũng không muốn gϊếŧ nhiều người chuốc phiền phức, người phía sau thả Hà Tiễn Tây ra. Hà Tiễn Tây bị đè đau muốn chết, không ngừng ho khan. Thủy thủ vỗ vỗ Trương Hải Diêm: “Tên tao là Nhị Nhĩ Long, mày có thể gọi tao là anh Long, trên tàu này tao bảo kê mày, tiền thì giao cho các anh em.”

Nói rồi xoay người, “Tìm một phòng đơn cho hai đứa nó, mấy con nhỏ chỗ chúng ta cho bọn nó tùy ý chọn.”

Đại Dương đã được nhặt lên hết, bọn thủy thủ vội vàng lui ra, dường như định đi chia nhau khoản lớn này.

Trương Hải Diêm thở phào, mặt lạnh đi, đỡ Hà Tiễn Tây dậy, nói với anh: “Đáng buồn không, những người này vừa nãy không biết đã nhặt lại được mạng mình, bọn họ chỉ cần ép thêm chút nữa, mạng sẽ toi ngay ——”

Hà Tiễn Tây đấm một quyền vào mặt Trương Hải Diêm: “Đại Dương là của tôi, anh đem đồ của tôi cho bọn chúng như vậy? Không được khuất phục hạng người như thế!” nói rồi định xông ra đuổi theo người vừa rồi, Trương Hải Diêm liền kéo anh lại, nhẹ nhàng đập đầu anh sang bên cạnh, đầu Hà Tiễn Tây nặng nề đυ.ng tấm ván trên mạn tàu, thẳng thừng ngất đi.

Trương Hải Diêm xoa xoa mặt: “Cáu gắt thật.”

Hà Tiễn Tây nhỏ người, còn chưa hết nét trẻ con, bị Trương Hải Diêm một tay xách lên, khiêng trên lưng, giống như thiếu niên.

Lúc anh tỉnh lại lần nữa, bản thân đã ở trong một phòng đơn.

Nói là phòng đơn thực ra chỉ là một không gian nhỏ được ngăn ra trong khoang khách, có một chút riêng tư, không có cửa, chỉ có một tấm rèm, dưới đất có hai tấm ván xem như giường, đệm của anh đã trải lên giường, Trương Hải Diêm mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi trên giường bên cạnh, hút thuốc nhìn anh, trên giường của Trương Hải Diêm không có gì cả, trống trơn.

Đương nhiên là trống trơn, mọi đãi ngộ của hắn đều ở trên tàu Nam An cách đó 1 km. Trương Hải Diêm nghi ngờ mình có số không được ngủ đệm lò xo.

Hà Tiễn Tây ngồi dậy, đầu rất choáng, ngồi một lúc mới nhớ ra vừa rồi xảy ra chuyện gì.

“Anh ——”

“Im miệng.” Trương Hải Diêm lạnh lùng nhìn anh.

“Tôi cũng không quen anh, tôi muốn đi đòi lại tiền. Á.” đầu anh đau dữ dội, bưng chỗ vừa rồi bị đập.

“Cậu là hành khách trên tàu này, cậu đi nói lý với người ta, rồi sao nữa, cậu xuống tàu sao? Cậu quậy lên thì chiếc tàu này không chứa nổi cậu nữa đâu.” Trương Hải Diêm nói.

“Tiền của tôi là tiền mồ hôi xương máu, bọn họ không thể lấy tiền mồ hôi xương máu của người khác đơn giản như vậy được.”

Trương Hải Diêm móc đai lưng quần của Hà Tiễn Tây, lật tiền giấy bên trong ra, giở giở, trên tiền viết đầy cái gì đó: “Ở đây chẳng phải còn không ít sao, đối với người trên tàu mà nói, cậu đã thuộc loại khá giả rồi, có thể sống thì đừng tìm cách chết. Mạng người quý giá lắm.”

Hà Tiễn Tây liền kinh hoảng, vội sờ đai lưng quần mình: “Trả cho tôi!”

Trương Hải Diêm ném trả đai lưng quần và tiền lại: “Ở lại trên tàu, giấu kỹ chỗ tiền này, vé tàu này là vé tàu đến quỷ môn quan, nhưng số Đại Dương vừa rồi của cậu, ít nhất có thể giúp tỷ lệ cậu thoát khỏi quỷ môn quan lớn hơn một chút, đáng lắm.”

Hà Tiễn Tây lập tức nhét tiền giấy trở lại đai lưng quần, cột lại cho mình.

“Tôi hỏi cậu một câu. Tàu này đi đâu?” Trương Hải Diêm hỏi.

Vừa rồi trả tiền lại cho anh, khiến Hà Tiễn Tây có hơi yên tâm về Trương Hải Diêm, lúc này anh cũng bình tĩnh một chút, nói: “San Francisco.”

“San Francisco. Loại tàu nhỏ này đến được San Francisco sao? Theo tôi được biết, loại tàu này ra giữa biển sẽ gϊếŧ hết các người, ném xuống biển. Đâu đâu cũng có.”

“Sau khi có truyền thuyết Ôn thần, thì không còn như vậy nữa.” Hà Tiễn Tây nói, “Em trai tôi cũng đi San Francisco như vậy. Đương nhiên trên đường rất khổ, nhưng tôi quen rồi.”

“Chăn của cậu đều được hong bằng thuốc bắc, hiển nhiên tính toán rất đầy đủ.” Trương Hải Diêm hút một hơi thuốc, Hà Tiễn Tây bịt mũi lại, làm biểu cảm vô cùng đau khổ.

“Sao vậy?”

“Thuốc của anh thật khó ngửi.”

Thuốc của thủy thủ đưa cho hắn, vừa đúng loại năm xưa hắn thích hút, sau này vì Trương Hải Hà cảm thấy khó ngửi hắn mới đổi sang hút nhãn hiệu khác, hiếm khi Trương Hải Hà không ở đây, hắn hút một hơi đỡ ghiền, không ngờ vẫn bị người ta ghét.

Trương Hải Diêm bất giác cười khổ, thầm nghĩ hung chết cậu đi, cố tình hút thêm một hơi, “Em họ, chúng ta thảo luận một chuyện được không, làm một cuộc giao dịch?”

“Tôi không giao dịch với anh, anh mang tiền của tôi cho người khác, loại người như anh làm ăn được sao?”

“Hầy, chỉ là liên quan đến tiền của cậu, nếu trước khi tôi xuống tàu, đòi tiền về được cho cậu, cậu có thể giúp tôi không?” Trương Hải Diêm nói.

Hà Tiễn Tây ngẩng ra, không biết Trương Hải Diêm giở trò gì, Trương Hải Diêm lại nói: “Cậu nhìn bên ngoài đi.”

Hà Tiễn Tây thò đầu ra ngoài rèm, thì thấy trong khoang tàu bên ngoài, có rất nhiều cảnh sát, đang kiểm tra hành khách bên ngoài. Đang nhìn, Trương Hải Diêm đã bò tới, rúc vào ổ chăn của anh.

“Ê ê ê ê, anh làm gì vậy?” Hà Tiễn Tây nổi giận, anh ghét nhất là người khác vào ổ chăn của mình. Anh vô cùng nhạy cảm với mùi hương, chăn mền người khác từng ngủ anh căn bản không thể ngủ được.

Trương Hải Diêm che đầu mình lại: “Nhớ, tôi là vợ của cậu, cậu vừa ngủ với tôi xong, còn chưa kịp mặc áo.” Nói rồi Trương Hải Diêm ra tay, trong nháy mắt tháo cổ áo Hà Tiễn Tây, nhanh chóng làm rối mái tóc anh, sau đó rụt trở vào, giở ra mấy chiếc kim vàng từ bên trong tóc mình.

Hà Tiễn Tây còn chưa rõ có chuyện gì, Trương Hải Diêm đã nhẹ giọng nói: “Giúp tôi qua ải, tôi giúp cậu lấy tiền về, bằng không tôi sẽ nói cậu là đồng bọn của tôi. Chúng ta chết chung.”

Lúc này Hà Tiễn Tây mới hiểu, rèm đã bị kéo ra, cảnh sát thò đầu vào nhìn nhìn, hỏi Hà Tiễn Tây: “Anh nói chuyện với ai, đứng dậy, chúng tôi muốn xem mặt.”

Hà Tiễn Tây làm sao nói ra được loại chuyện xấu hổ này, mặt liền nghẹn đỏ cả lên, đột nhiên nghe thấy từ trong ổ chăn của mình truyền ra một giọng nữ êm ái như chuông bạc: “Ai da, ai vậy? Tôi không có mặc đồ.”