Chương 12: Sát thủ nghèo

Trương Hải Diêm từng gặp không ít cảnh tưởng hết sức kịch liệt.

Người từng huấn luyện quyền anh đều biết, đã nhập môn luyện quyền anh rồi, thì nhìn sẽ không giống người thường, cho dù đối phương cao hơn mình rất nhiều, bởi vì thói quen hành động khác nhau, trước mặt người biết quyền anh, đều sẽ giống như đứa bé ba tuổi.

Loại cảm giác khác biệt này sẽ mang lại cho anh sự tự tin vô cùng khả quan.

Trước mặt đám người, loại tự tin này của Trương Hải Diêm đã biến mất, có thể nói là lần đầu tiên biến mất bấy lâu nay, tư thế động tác của những người này, không có một chút sơ hở nào của người thường, tuy trông rất thoải mái.

Nhưng Trương Hải Diêm biết, mình lại gần đối phương ba tấc, tay đối phương vừa giơ lên, hắn sẽ không có chút lợi thế nào.

Người như vậy đứng đầy cả một phòng, Trương Hải Diêm không dám lộn xộn, hắn do dự theo vào, Trương Hải Kiều ở sau lưng bị một thanh niên kéo tay ra ngoài cửa, cửa cũng bị đóng lại.

Trương Thụy Phác ngồi xuống cạnh giường Trương Hải Hà, ra hiệu cho thủ hạ đưa một chiếc ghế mây cho Trương Hải Diêm, sau đó nhìn căn phòng đơn sơ. “Sát thủ nghèo, phỏng?”

“Ông Trương, muốn đánh muốn gϊếŧ cứ việc, cần gì chế nhạo chúng tôi.” Trương Hải Hà nói.

“Tôi cảm thấy tinh thần của các anh rất đáng khen, đã nghèo đến vậy rồi, còn muốn làm sát thủ.” người thanh niên bên cạnh Trương Thụy Phác lấy ra một túi giấy lớn, đặt xuống bên gối Trương Hải Hà, “Nói tóm lại, thực ra lần đầu tiên các anh gϊếŧ tôi, tôi đã tra được các anh ở đây rồi, nhưng tôi cảm thấy với tố chất của hai anh, cả đời này cũng không gϊếŧ được tôi, cho nên không moi các anh ra, tránh cho kho hồ sơ Nam Dương thay mấy người giỏi hơn tới, tôi ở Pulau Pinang không được yên ổn, kết quả không phụ kỳ vọng, các anh còn vô dụng hơn tôi dự đoán nữa.”

“Thực ra kho hồ sơ Nam Dương chúng tôi, công việc chủ yếu là tra án, hành hung chỉ là nhân tiện thôi.” Trương Hải Diêm giải thích: “Về mặt ấy chúng tôi không chuyên nghiệp.”

“Ôn dịch lần này, các anh hiểu được bao nhiêu?” Trương Thụy Phác ngồi xếp bằng trên giường, “Đừng lãng phí thời gian của tôi, lúc Trương Hải Diêm anh đến Pulau Pinang, đi vào đống xác chết như chốn không người, theo tôi được biết, chỉ có người từng mắc bệnh Ngũ Đấu nhưng không chết mới như vậy, mà bệnh Ngũ Đấu đã biến mất mấy trăm năm rồi, làm sao anh mắc bệnh được chứ?” nói rồi, thủ hạ của ông ta lật người Trương Hải Hà, lộ ra sống lưng Trương Hải Hà.

Trên lưng Trương Hải Hà có một vết thương rất lớn giống như bươm bướm, đó là vô số vết bỏng, hình vẽ hình thành từ vết bỏng, giống như một con bướm. Trương Thụy Phác sờ chuẩn xác vào một đoạn xương sống chính giữa hai vai y, cột sống bên dưới đoạn xương sống này, trong vụ nổ lúc đó gần như đã hoàn toàn vỡ vụn.

“Tôi biết tư liệu kho hồ sơ Nam Dương, tuyệt đối không cho nói ra. Nhưng người anh em này của anh vì anh mà tàn phế, anh chăm sóc anh ta đến nay, có phải đã hơi mệt mỏi rồi không, nếu có một bất ngờ, ví dụ như tôi, giúp anh gϊếŧ anh ta, có phải cuộc đời anh sẽ thoải mái hơn chút không?” Trương Thụy Phác nhìn biểu cảm của Trương Hải Diêm nói.

Trương Hải Diêm chầm chậm dùng đầu lưỡi khều mảnh dao, cố gắng không để lộ sắc mặt.

Đương nhiên chỉ là bản thân hắn nghĩ vậy. Trương Thụy Phác nhìn một lúc, liền cười, nói với Trương Hải Hà: “Cảm động thật, người anh em này của anh, thật sự quan tâm anh. Vậy tôi có thể ép cung rồi.” nói rồi sờ vào một đoạn xương sống của Hải Hà, “Nói tóm lại, anh trả lời câu hỏi của tôi, bây giờ tôi bắt đầu bóp vỡ xương sống của anh ta hướng lên trên, anh trả lời trễ một phút, tôi sẽ bóp thêm một đoạn, bây giờ tay anh ta có cảm giác, sau bảy phút, anh ta chỉ còn động đậy được đầu ——”

“Không cần, tôi nói với ông. Đó là một đêm không trăng gió to ——” Trương Hải Diêm châm thuốc, không đợi Trương Thụy Phác phản ứng lại, đã bla bla kể hết toàn bộ chuyện trên bãi đá Bàn Hoa Hải.

Trương Thụy Phác có hơi bất ngờ, nghe xong, nhíu mày.

“Anh lại không đấu tranh gì cả.”

“Sát thủ nghèo ấy mà, nguyên tắc rất linh hoạt.”

“Nói vậy, ôn dịch ở Pulau Pinang, quả thực do người làm?”

“Pulau Pinang ngoại trừ nhà giàu như ông, những thứ khác không có giá trị gì, hay là ông nghĩ xem, mình có đắc tội với ai không?”

“Các anh chỉ hiểu một phương diện, sau khi anh điều tra ba thôn bùng phát bệnh Ngũ Đấu, toàn khu vực Melaka, có mười lăm thôn, lần lượt bùng phát, nhưng khi đó tôi đã có cảnh giác, cho nên đều sắp xếp người trong các thôn, những người mắc bệnh đó bị tôi xử lý rồi, thôn cũng khử trùng nhiều lần, cho nên những khu vực đó, không bùng phát bệnh.”

Trương Hải Diêm ngồi thẳng lại, đối mắt với Trương Hải Hà đang nằm một cái. Trương Hải Hà liền nói: “Ý ông là, vụ tập kích này nhắm vào toàn Melaka, chỉ là ngẫu nhiên chọn Pulau Pinang trước.”

“Chỉ là vì Pulau Pinang gần cửa cảng nhất, cho nên bùng phát trước thôi, nhưng cũng may tôi ở Pulau Pinang, bây giờ khắp các thôn quanh Pulau Pinang, trước cổng đều có người của tôi, cho nên các anh ở Perak mới không sao. Nhưng tôi rất tò mò, người phát tán ôn dịch, như anh nói là quân phiệt bên Quế Tây, mục đích của bọn họ là gì?”

“Chúng tôi không biết.” Trương Hải Diêm nói, “Nếu ông đã tra được nhiều như vậy, chắc ông cũng biết chuyện tàu Nam Dương. Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội tra đến con tàu đó, chi bằng ông Trương Thụy Phác cứ tập trung xử lý ôn dịch, đợi chúng tôi mấy ngày, chúng tôi tra rõ rồi, sẽ phái người gửi điện báo cho sang cho.”

“Tôi chính là đến vì chuyện này.” Trương Thụy Phác cầm lấy gói giấy bên gối Trương Hải Hà, ném cho Trương Hải Diêm, “Tôi và người tộc tôi, từng thề sẽ không đặt chân lên Trung Quốc nữa, phải có người giúp tôi tra rõ chuyện này, nhưng đám nghèo các anh, đã đến mức bày sạp phụ cấp cho nghề gϊếŧ người rồi, ắt hẳn cũng không lên được tàu Nam An. Đây là thù lao và một tấm vé tàu, anh đi tra án, để tôi giúp anh trông nom người anh em của anh. Nếu trong nửa năm anh không tra được nguyên nhân, người anh em của anh, sẽ biến thành phân bón cho cây cao su của tôi đấy.”

Trương Hải Diêm giở gói ra, bên trong là một tấm thiệp mời, một tấm vé tàu cùng một xấp tiền Tây.

Trương Hải Hà nhìn Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm cất gói đi, đối mắt với y một cái.

Trương Hải Diêm nói với Trương Thụy Phác: “Tôi biết ông muốn gϊếŧ chúng tôi rất dễ, cho nên điều kiện ông nói chắc là thật, nhưng tôi vẫn có điều kiện kèm theo.”

“Điều kiện gì?”

“Người bạn này của tôi, buổi sáng phải dùng vi cá súc miệng, cơm trưa tám món một canh, buổi tối có thể thanh đạm một chút, có năm món thêm một cháo trắng là được, nhưng trong cháo phải có đông trùng hạ thảo và chân giò muối Kim Hoa, sau đó sáng chiều phải xoa bóp chân ba lần, buổi tối cậu ấy ngủ một mình sẽ sợ, tốt nhất có thêm dăm ba cô ngủ cùng. Còn nữa, ông phải nói tôi biết, tại sao kho hồ sơ Nam Dương muốn gϊếŧ ông, rốt cuộc ông là ai?”

Trương Thụy Phác cười, người trung niên này mắt lấp lánh đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Hải Diêm.

“Cậu có phải được một người phụ nữ tên Trương Hải Kỳ nuôi lớn?”

Trương Hải Diêm hơi sững ra, Trương Hải Kỳ là tên mẹ nuôi của hắn, tên ất ơ này làm sao biết được?

Trương Thụy Phác nói: “Bạn cậu tôi chỉ sẽ chăm sóc tốt hơn, cậu muốn biết tôi là ai, có thể đi hỏi Trương Hải Kỳ.”

Trương Thụy Phác nhìn người thanh niên bên cạnh, người thanh niên bên cạnh cử chỉ thận trọng, vỗ vỗ tay.

Cửa mở ra, có người cầm quân trang đi vào, xem bộ, Trương Hải Diêm phải đi ngay.

“Tuần sau tàu mới đến mà.”

“Tàu đã cập bờ sớm hơn rồi, bây giờ đang ở Melaka, Pulau Pinang bị ôn dịch nên tàu không đến Pulau Pinang, bởi vậy, anh chỉ có thời gian một ngày thôi.” Trương Thụy Phác nói, “Anh đi đi, Trương Hải Lâu, người của tôi sẽ đưa anh đến bến tàu.”

Trương Hải Diêm hoàn toàn không muốn đi, hắn căn bản không yên tâm về Trương Hải Hà được, hắn nhìn Trương Hải Hà một cái, ánh mắt Trương Hải Hà vô cùng phức tạp, nhưng không nói gì, “Tôi sẽ về.” Trương Hải Diêm khoác quân trang lên, đội mũ lính, bị hai thanh niên giải đi, xoay người rời khỏi.