Tô Vạn, người từng bị bắt cóc đi chơi sinh tồn ở sa mạc đồng thời còn nhớ mang theo đề cương năm-ba và bài tập về nhà, trong mười mấy năm chưa bị phân biệt giới tính, vẫn cho rằng cuộc sống của mình chính là làm một Beta bình thường, kế thừa gia nghiệp, cưới một nữ Beta hiền lành hào phóng, dạy con trai thổi saxophone, sống một đời bình thản giàu có.
Kết quả cậu lại có một người bạn xấu số là Lê Thốc.
Người bạn xấu số này có một ông bố bạo lực chỉ là thứ yếu, quan trọng là có một ông chủ xà tinh bệnh hoạn, ngay cả chính cậu cũng bị đóng gói nhồi nhét cho lão bác sĩ mù không đứng đắn. Mỗi lần Tô Vạn bị đánh đến bầm tím mắt mũi trong lúc huấn luyện, luôn hoài nghi, đây thật sự là cuộc sống mình muốn sao? Nhưng sau một ngày mệt mỏi, nằm trên sofa, nghe tiếng đàn violin, lại cảm thấy cuộc sống như thế này cũng rất tốt.
Nói cho cùng, nguyên nhân sâu xa vẫn là Hạt Tử.
Trong lòng Tô Vạn biết rõ, cậu cũng chỉ từng là một thiếu niên bình thường, không thể cự tuyệt sắc thái trong truyền thuyết, cũng không thể cự tuyệt người mang đến sắc thái này. Càng nguy hiểm hơn chính là, khi cậu phát hiện ra những chỗ bình thường dưới truyền thuyết này, cảm giác thân thiết và ỷ lại càng ngày càng nồng đậm, cứ như muốn bùng phát từ nơi ẩn sâu trong trái tim cậu.
Loại cảm xúc mang đến sự rung động này, không thể kiểm soát.
Tay Hạt Tử vẫn nắm lấy cổ tay Tô Vạn, bình tĩnh theo dõi mạch đập của cậu, sử dụng bóng tối để che dấu, tùy ý đánh giá thần sắc của cậu, lại nghe lời nói ấp úng bên tai, cũng đã đoán được tám chín phần tâm tư rối rắm của Tô Vạn, đành phải mở miệng trấn an: "Trong chuyện này, tôi sẽ không dỗ dành cậu, nếu muốn thì ở lại, tôi lo cho cậu cả đời. Nếu không muốn đi ra ngoài ngay bây giờ, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, sau này cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ không can thiệp nữa."
Lời này của Hạt Tử rất thông minh, đáng tiếc Tô Vạn không hề nhận ra.
Tô Vạn nghe được câu "Coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra", đột nhiên nhớ tới lần phát tình đầu tiên của mình, đã từng nói qua những lời tương tự với Hạt Tử vì xấu hổ, vì thế cậu ngồi bật dậy, lập tức tiếp lời: "Sao lại coi như chưa từng xảy ra? Em không đồng ý!"
Hạt Tử giả vờ bất đắc dĩ thở dài: "Vậy cậu muốn thế nào? Thiếu gia, mau quyết định đi, tốt xấu gì cũng để tôi một mình một lát đi, cứ tiếp tục thiêu đốt như vậy chắc tôi bị phế mất."
"Em có thể giúp anh mà!"
Tô Vạn nói xong mới nhận ra mình vừa nói cái gì, theo bản năng lại muốn trốn tránh, lại bị Hạt Tử giữ tay lại, đặt lên khuôn ngực nóng bỏng của hắn, lời nói mang theo ý cười cùng với chấn động trong lòng bàn tay truyền đến: "Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng lời này là chính cậu nói, lần này thật sự không thể hối hận đâu đấy."
"Ừm..." Tô Vạn trầm giọng đáp lại một tiếng, để cho Hạt Tử kéo tay mình hướng xuống phía dưới, tay kia ôm lấy gáy cậu, từng chút từng chút hạ thấp thân thể của mình, hướng cậu dựa vào hắn.
Trọng tâm của Tô Vạn có chút vô lực, Hạt Tử vẫn luôn như vậy, cho dù giờ phút này nằm dưới người cậu, cũng vẫn chiếm ưu thế như cũ, sau gáy bị lòng bàn tay nóng bỏng ma sát, chút ý nghĩ phản kháng cuối cùng của cậu cũng bị tiêu trừ gần như không còn.
Không chỉ là khoang mũi, toàn thân trên dưới đều bị bao phủ bởi một mùi thơm êm dịu kéo dài, Tô Vạn không biết đầu ngón tay mình đang run lên vì mùi rượu thơm, hay vì cơ bụng phập phồng theo hô hấp.
Dáng người ông chú này vẫn tốt như ngày nào, trong bóng tối không thể nhìn thấy người, nhưng lại mang đến càng nhiều cảm giác lưu lại giữa các ngón tay của Tô Vạn, lần theo từng đường cong cơ bắp, theo đường hông bên người trượt đến bên cạnh quần.
"Cứ tưởng..." Tô Vạn vô thức thì thầm, Hạt Tử tiếp lời: "Tưởng tôi trần như nhộng? Đồ đệ, dù sao đây cũng là phòng ngủ của cậu, tôi vẫn phải giữ chút ý tứ chứ, mà chúng ta cũng đã bàn xong rồi, cậu muốn giúp tôi, loại chuyện cởϊ qυầи này làm sao có thể để vi sư tự mình ra tay?"
Anh có chút mặt mũi được không, Tô Vạn âm thầm bĩu môi, nhưng cậu cũng biết Hạt Tử chính là người mở phường nhuộm màu*, sự tình đã đến nước này, cậu không thể đổi ý, chỉ có thể mò mẫm kéo quần đùi của hắn.
*cách nói ẩn dụ, ý chỉ những người cho người khác chút lợi ích rồi bắt họ làm những chuyện vô lýMới kéo thắt lưng quần xuống, Tô Vạn đã đã giật mình vì hơi nóng bốc lên trên tay, la lên một tiếng liền thu tay lại, còn chưa kịp nhảy xuống khỏi sofa đã bị Hạt Tử giữ chặt eo, nửa kéo nửa ôm ném cậu lên trên đùi hắn, hai người lại ngồi trở lại tư thế ban đầu, chỉ là lần này không đợi Tô Vạn kịp phản ứng, Hạt Tử đã kéo tay cậu nắm lấy du͙© vọиɠ ngang ngược giữa hai chân mình.
"Sư phụ!"
"Ông nội của tôi, tôi gọi cậu một tiếng gia gia được không? Cậu còn định tiếp tục dày vò tôi đến khi nào, mấy chục năm sau này cũng không cần xoắn xuýt vì kỳ phát tình, cậu còn muốn sống vui vẻ với tôi không?"
Tô Vạn cứng ngắc siết lại cột trụ nóng bỏng trong tay, nghe những lời ấm áp khiến tim cậu như nổi trống, nhưng lại càng không biết phải làm sao: "Em, em... không biết làm thế nào..."
Hạt Tử nghe giọng Tô Vạn lại bắt đầu mang theo tiếng ngậm ngùi mơ hồ, không dám ép cậu, liền giữ chặt gáy cậu rồi kéo lại, ở trên đôi môi hơi mở của Tô Vạn đặt xuống một nụ hôn, giọng điệu vừa phải nói: "Trước kia tôi giúp cậu thế nào, cậu giúp tôi như vậy."
Nụ hôn tuy nhẹ nhàng, nhưng thông tin mà pheromone mang đến lại hoàn toàn ngược lại, Tô Vạn cảm thấy mình như bị rót một chén rượu lớn, mùi vị hơi cay làm cho cậu cảm thấy đặc biệt khó thở, đầu cũng muốn sưng lên. Giống như bị mê hoặc mà lập tức hôn lại, đuổi theo đôi môi kia đồng thời nhẹ nhàng siết chặt tay phải bắt đầu chậm rãi lên xuống.
Rõ ràng là mình đang xoa dịu đối phương, nhưng Tô Vạn nghe tiếng thở dốc dần dần nặng nề của Hạt Tử, cánh môi bị đối phương ngậm mυ"ŧ liếʍ cắn, thậm chí bị thăm dò vào khoang miệng lưỡi thịt bao trùm, lại cảm thấy kɧoáı ©ảʍ dâng lên sẽ không ít hơn bao nhiêu so với những gì Hạt Tử cảm nhận vào lúc này. Hơi nóng trào dâng từ đáy lòng truyền đến tứ chi rồi dồn về bụng dưới, Tô Vạn vô thức muốn duỗi tay trái ra giữa hai chân mình, lại bị Hạt Tử nắm lấy cổ tay, nói với giọng điệu gần như ra lệnh: "Chờ một chút, đức hạnh của tiểu tử cậu, mình thoải mái thì mặc kệ người khác, bây giờ nhịn đi đã."
Tô Vạn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhẫn nại mà làm việc chăm chỉ, một tay càng thêm sốt sắng nắm chặt lấy thân cột, tay kia đưa tay xuống vuốt ve chiếc túi nặng trĩu, lơ đãng để cho ngón tay lướt qua miệng chuông, tuy rằng dẫn tới tiếng rêи ɾỉ đã cố ý đè thấp của Hạt Tử, nhưng cũng làm cho Tô Vạn càng thêm choáng váng, cậu cảm thấy thanh âm của Hạt Tử giống như dây leo bám vào ngực cậu, hoa nở còn thấm đẫm hương kí©ɧ ŧìиɧ. Điều này làm cho cậu theo bản năng áp sát đối phương, từng chút từng chút dùng tính khí cương cứng của mình cọ lên bụng dưới của người kia.
Chỉ là Tô Vạn còn chưa kịp thoải mái một lát, đã bị Hạt Tử vỗ mông, nghe thấy hắn vừa cười vừa mắng: "Đúng là nửa giây cũng ngồi không yên, nhanh tay lên một chút, đừng để tôi sốt ruột, nếu không cậu cũng chịu khổ không ít đấy."
"Vậy anh nhanh bắn ra không phải là xong rồi sao!", Tô Vạn cực kỳ thành thật nói ra suy nghĩ của mình, nói xong liền cảm thấy bàn tay đang xoa nắn mông mình dừng lại một lúc, sau đó lực tay lập tức tăng mười phần hung ác.
Tô Vạn bị đau, vặn cánh tay trái đi nắm lấy cái tay trên mông, lại bị Hạt Tử giữ lòng bàn tay, ôm chặt vào trong ngực, dương v*t của hai người trực tiếp đè lên nhau, Hạt Tử lại nắm chặt tay phải của cậu chỉ quan tâm đến du͙© vọиɠ của mình, hồn nhiên mặc kệ chất lỏng trơn trượt mơ hồ chảy ra từ đỉnh dương v*t trong tay.
"Lớn như vậy rồi còn muốn tôi tự tay dạy, cậu nghĩ mình là đứa con nít học viết chữ à?"
Giọng điệu được Hạt Tử cố ý hạ thấp càng khiến Tô Vạn thêm tức giận, nhưng làm sao cũng không dứt ra được, còn để tay trái của mình bị dẫn dắt xoa nắn bờ mông, đầu ngón tay thậm chí thỉnh thoảng trượt qua mông, mà từ trong đó cậu cũng cảm nhận được một tia kɧoáı ©ảʍ tê dại, như thể làn da được bàn tay chạm qua đều nóng lên như bị bắt lửa.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay phải trở nên nhớp nháp và nóng hổi sau khi xoa từ trên xuống, nhưng mu bàn tay lại là lòng bàn tay ấm áp của Hạt Tử, Tô Vạn cảm thấy bàn tay mình như hòa làm một với hơi ấm này. Thân trước không được an ủi khiến Tô Vạn bất giác ưỡn thắt lưng vặn vẹo, lại càng thuận tiện cho Hạt Tử cúi đầu liếʍ láp ngực cậu, đầu nhũ vốn đã lặng lẽ dựng lên bị ngậm trong nháy mắt, Tô Vạn gần như không thể tin được mình có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào như vậy.
"A... Sư phụ, buông em ra... ư... xin anh đấy!"
Hơi nóng trong người không còn nơi nào có thể thoát ra khiến đầu óc cũng trở nên mụ mị, Tô Vạn chỉ cảm thấy mỗi một tấc da kề sát Hạt Tử đều bị mồ hôi dính chặt, rồi ở trong ngực Hạt Tử vặn vẹo lại càng dính lợi hại, cậu đã hoàn toàn từ bỏ việc điều khiển cơ thể mình, thở hổn hển dựa vào vai Hạt Tử, cố gắng nhốt tiếng rêи ɾỉ ở giữa môi và răng, mãi đến khi cử động của tay phải nhanh hơn và anh ta nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nghẹt thở bên tai, Tô Vạn mới thanh tỉnh một chút.
Cậu vừa mới hít một hơi, ngửi thấy mùi rượu đặc trưng trong không khí, giây tiếp theo đã bị Hạt Tử bế lên, giống như mang một đứa bé ôm lên. Cậu duỗi tay ra, rũ bỏ thứ nhớp nháp trong lòng bàn tay, lại quên mất mình cũng là một người lớn với đôi chân dài và cánh tay dài, trọng tâm dồn về phía sau thiếu chút nữa gập người lật xuống, Hạt Tử vì để bắt cậu, vung chân đỡ lấy, và điều Tô Vạn lo lắng nhất đã xảy ra.
Cậu nghe thấy một tiếng vang nhỏ trong bóng tối.
Hai người đều sững sờ, vẫn là Tô Vạn phản ứng trước, run rẩy nói: "Sư phụ, có phải anh đυ.ng phải mô hình của em không?"