Người phụ nữ được đào từ lên không phải là vợ của Thường Tại.
Khi mấy người kéo Thường Tại bị ngất xỉu ra, Hắc Hạt Tử có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người phụ nữ bị chôn dưới đất này, giống như bị ong rừng đốt, khiến hắn đang ngồi trên ghế cũng phải nhảy dựng.
Đó đâu phải là khuôn mặt của con người.
Chỉ thấy trên mặt nữ thi kia, đầy những lỗ đen dày bằng ngón tay, thậm chí ngay cả phía sau gáy cũng có. Những lỗ đen này lớn nhỏ, được sắp xếp dày đặc, chắc chắn không phải do con người làm ra.
Lão người hầu bên cạnh Hắc Hạt Tử nhìn thấy khuôn mặt của thi thể nữ, hít một hơi khí lạnh: "Trời ạ, là một củ cải âm, thứ này không thể đào ra được! "
"Củ cải âm?" Tất cả mọi người, bao gồm cả Hắc Hạt Tử, chưa bao giờ nghe nói về cái tên này.
Lão đầy tớ vẻ mặt hoảng sợ: "Bây giờ thì hay rồi, mau dùng đất lấp nó lại, thứ này không thể nhìn thấy mặt trời, lấp ngay đi!"
Hắc Hạt Nhân chưa từng thấy lão người hầu của mình bối rối như vậy, trong lòng không khỏi sững sờ, vội bảo vài người chôn thi thể kia xuống đất một lần nữa. Hắn hỏi lão người hầu của mình: "Thứ đó thực sự là cái gì? Tại sao lại có khuôn mặt như vậy?"
Lão người hầu sắc mặt tái nhợt, nắm tay Hắc Hạt Tử nói: "Thiếu gia, cậu không biết, thứ này vốn không phải là xác người, có lẽ là chủ cũ của cánh đồng này chôn xuống, một khi thấy mặt trời, chủ hiện giờ của mảnh đất này nhất định sẽ gặp xui xẻo."
Hắc Hạt Tử nghe không hiểu lắm, chỉ nghĩ là lão người hầu bị dọa sợ mới nói ra những lời này, hắn an ủi lão người hầu hai câu, dặn dò người ta một lần nữa chôn kỹ thi thể người phụ nữ kia rồi trở về nhà. Ai ngờ không đến nửa tháng, lão người hầu kia lại bệnh nặng không dậy nổi, trước khi chết nhờ người mang thư đến cho Hắc Hạt Tử, về sau nhất định phải cẩn thận, củ cải âm là một thứ tà môn, bản thân có oán khí rất lớn, người xưa nói rằng, chỉ cần thứ đó gặp lại ánh mặt trời, gia chủ nhất định sẽ gặp nạn đổ máu.
Hắc Hạt Tử đọc thư cũng không để tâm lắm, chỉ coi đó là nói nhảm. Không lâu sau lão người hầu qua đời, người nhà của Hắc Hạt Tử không quen hắn ở trong nước ngày ngày ăn chơi, lui tới nơi pháo hoa liễu ngõ*, liền cho hắn đi Đức. Hắc Hạt Tử vốn tưởng rằng hắn sẽ đi nước ngoài hưởng thụ hai năm, lại không ngờ, hắn đi không lâu, trong nhà lại xảy ra biến cố rất lớn, cả gia tộc cũng bởi vậy mà đi đến suy bại.
*vốn là để nói đến loại phấn đỏ dùng làm phấn trang điểm của phụ nữ, về sau được coi là những nơi để ăn chơi xa đọa với phụ nữ "Sau đó mắt tôi bị bệnh." Hắc Hạt Tử nói về quá khứ của hắn nhưng trong giọng nói không có chút tiếc nuối hay buồn bã, như thể hắn đang kể chuyện của người khác vậy.
Tô Vạn dè dặt hỏi: "Anh có cảm thấy chuyện trong nhà anh liên quan đến cái xác được đào lên vào chiều hôm đó không? "
"Chuyện này cũng khó nói, thật ra dù không đào được củ cải âm, nhà tôi cũng sẽ xảy ra chuyện, bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, cho nên tôi bây giờ vẫn không nghĩ như vậy."
"Vậy tại sao anh lại phải giải quyết chuyện củ cải âm lần này? Mã quả phụ kia cũng là tự làm tự chịu, nếu thật sự có người đào thi thai từ dưới đất lên, cô ta cũng không thể trách ai được."
Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Vấn đề là một khi củ cải âm được trồng, nó là một quả bom hẹn giờ, có thể không phải là nhắm vào người phụ nữ này, mà là người khác. Thứ này rất tà ác, lúc trồng cần dùng đất mộ chôn ở dưới đất ít nhất hai ba thước, theo lý thuyết rất khó bị người ta đào ra, nhưng sau này tôi biết một số trường hợp củ cải âm rất hay tình cờ bị người ta phát hiện. Thường là do mưa lớn, bùn lỏng lẻo đại loại, nhưng cũng có một số người đã từng đào được củ cải âm nói rằng thứ này giống như có suy nghĩ riêng, có thể cám dỗ cậu tìm thấy nó."
Tô Vạn nghe thấy sởn gai ốc: "Ý anh là sao? "
Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Nó sẽ dùng nhiều cách khác nhau để làm cho mình giống như một bộ phận của con người được tìm thấy, giống như Thường Tại năm đó nhìn thấy ngón tay của củ cải âm, giống như là nó đang cầu cứu."
"Ý anh là nó sẽ khiến người khác nghĩ rằng nó là một cái xác?"
"Nó căn bản cũng không cần làm vậy." Hắc Hạt Tử nhìn về phía ngôi nhà biệt lập của Mã quả phụ cách đó không xa, "Củ cải âm ngoại trừ khuôn mặt quái dị, những bộ phận khác đều giống của con người. Thứ này chôn ở dưới đất sẽ lớn lên, lúc đầu là trẻ sơ sinh, sau đó là một bé gái, cuối cùng biến thành một người phụ nữ, oán khí của nó cũng sẽ lớn theo."
Hai người nói chuyện suốt quãng đường, chẳng mấy chốc họ đã đến ngôi nhà cạnh bưu điện mà lão Vệ nói, bên cạnh nhà Mã Quả Phụ không có hàng xóm, lẻ loi một mình, cửa cũng không dán bất kỳ câu đối mùa xuân hay chúc phúc ngược nào, không hề có chút không khí ngày Tết.
"Chúng ta làm gì bây giờ, gõ cửa đi vào nói đạo lý sao?" Tô Vạn hỏi.
"Nói chuyện gì với cô ta, nói về chuyện vụиɠ ŧяộʍ của cô ta và tên họ Vệ sao?"
Hắc Hạt Tử dẫn Tô Vạn đi đến phía tây bắc của ngôi nhà, tường sân nhà Mã quả phụ khá cao, phải khoảng ba bốn thước. Hắc Hạt Tử khoa tay múa chân trên tường hai cái, đột nhiên bắt đầu rụt lưng và cánh tay của mình, xương cốt của hắn kêu răng rắc.
"Anh làm gì vậy?" Tô Vạn nuốt nước miếng, "Chúng ta không thể lúc nào cũng thô bạo như vậy, dùng trí không được sao?"
Hắc Hạt Tử buồn cười: "Cái đơn giản nhất và dễ dàng nhất mà tôi biết là dùng nhan sắc mê hoặc lòng người, cậu muốn thử không?"
"Luôn luôn có một cách khác."
Hắc Hạt Tử không muốn dông dài với Tô Vạn, hắn đo khoảng cách rồi lui năm sáu bước, sau đó hít sâu một hơi, hai chân đột nhiên phát lực, giống như một con báo hung dữ xông lên về phía tường. Đến gần hơn, chân phải của Hắc Hạt Tử giậm mạnh lên tường, hét lên: "Đi! ", sau đó cả người thực sự "đi" hai bước theo phương thẳng đứng trên tường như được viết trong tiểu thuyết võ hiệp.
"Tôi thao, là khinh công!" Tô Vạn ngẩn người, trơ mắt nhìn Hắc Hạt Tử dễ dàng trèo tường mà không cần ngoại lực nào.
"Này!" Nhìn thấy Hắc Hạt Tử biến mất ở trên, Tô Vạn lúc này mới có phản ứng, lấy điện thoại di động ra gửi cho Hắc Hạt Tử một đoạn giọng nói, "Mẹ nó, còn tôi thì sao?"
Hai giây sau, Hắc Hạt Tử nhắn tin trả lời: "Cậu đi cổng trước. Còn nữa, gửi cho tôi tin nhắn bằng giọng, cậu có bị ngốc không vậy?"