Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Khi tôi nghe hai chữ chim sắt, đã cảm thấy trong đó tất có điều kỳ quặc.
Ngữ pháp là một chuyện vô cùng huyền diệu, trong cái nghề giám định đồ cổ này, rất nhiều lúc quen thuộc đối với chữ nghĩ dùng từ tạo câu, có thể vô cùng dễ dàng phân biệt hàng giả, bởi vì thói quen ngữ pháp của mỗi triều đại đều có sự khác biệt rất nhỏ, đặc biệt là trong giám định cổ tịch.
Mã Vương Đôi Bạch Dịch là một chỗ kinh Dịch nguyên bản được khai quật, có phần khác với Chu Dịch hiện giờ, rất nhiều cổ tịch sao chép năm này tháng nọ, rất khó hồi tưởng đến bản cũ đầu tiên năm đó, lúc này dựa vào ngữ pháp có thể so sánh thời kỳ được sao chép, để phán đoán bản nào gần với bản gốc hơn.
Hai chữ chim sắt, mặc dù nghe như thần bí huyền diệu, như là ngữ pháp hiện đại, trong cổ văn rất ít, dùng nhiều vào thời Dân quốc, một số thơ ca của văn nhân hoài cổ thời kỳ đầu giải phóng, hoặc là một số văn bản giả lời tiên đoán, dùng để chỉ máy bay.
Nhưng từ ngữ này tuyệt không thể nói ra từ trong miệng một thợ săn dân tộc thiểu số. Ngoài ra, chỉ có máy bay đang bay mới được coi là chim, nếu là xác, thì quyết không thể còn nguyên hình dạng gì.
Cho nên, chim sắt gỉ sét, rốt cuộc là cái gì? Tôi chờ câu trả lời của gã.
"Anh không dễ dàng có kết luận." Tiểu Trương Ca dừng một lát nhìn tôi, phát hiện tôi không có bất kỳ phản ứng nào, thất vọng nói.
Tôi không nói tiếp, tôi biết gã có câu trả lời, gã nhấp một ngụm bia, tôi mới mở miệng nói: "Bức tường không nhìn thấy, nếu tường không nhìn thấy, vậy thế giới bên kia tường, hắn có thể trực tiếp nhìn thấy, nhưng thợ săn không nói bất kỳ chuyện gì về phương diện này? Nhưng hắn còn nói, hắn gặp phải biên giới của thế giới này, nếu hắn có thể thấy thế giới đối diện, hẳn hắn chỉ sẽ nói hắn thấy một bức tường, chứ sẽ không nhấn mạnh biên giới của thế giới này, nếu hắn không thấy được thế giới đối diện, vậy bức tường tuyệt đối không phải là trạng thái trong suốt 'không nhìn thấy'. Không đúng cho lắm."
Tiểu Trương Ca kinh ngạc nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: "Mấu chốt căn bản của nói dối là kể chuyện thật lôi cuốn, tràn đầy chi tiết, lúc ông nói điều này, rất tập trung, tôi thấy ông không có ham muốn chủ quan nói lung tung, vậy, cũng có khả năng ông bị người ta lừa, những nội dung ông nói rất chặt chẽ đặc sắc, nhưng có vấn đề logic vô cùng lớn, nếu ông còn ra vẻ huyền bí nữa thì tốt nhất là dẹp đi, tôi không muốn nghe kể chuyện."
Tôi nhìn gã, nói gằn từng chữ: "Bất kể thế nào, đừng thử lừa tôi. Trực tiếp nói tôi biết, trong cánh rừng kia có cái gì"
Tiểu Trương Ca hít một hơi, mới nói: "Tôi không lừa anh, chỉ là chưa nói một chi tiết, lúc thợ săn này gặp phải mặt tường, là đang ở trong bóng tối, hắn không nhìn thấy mặt tường kia, không phải là vì tường không nhìn được, mà vì hắn không nhìn thấy, đó là một khu vực, người tiến vào khu vực đó, hai mắt sẽ mù."
Hắn có thể sờ được mặt tường này, đi theo tưởng, hắn còn có thể sờ được vô số chim sắt trên mặt đất, đó là một số pho tượng rỉ sét chôn trong bùn, sở dĩ hắn biết là sắt, bởi vì mùi sắt đặc trưng. Chờ hắn rời khỏi khu vực đó rồi, thị lực của hắn mới từ từ khôi phục.
"Một khu mù?" tôi rốt cuộc nghe được chuyện mình chưa từng nghe, nhìn Bàn Tử một chút, Bàn Tử nhìn Hạt Tử một chút, tôi chợt hiểu logic, tại sao Tiểu Trương Ca gắp lạt ma lần này, người đầu tiên tìm đến là Hạt Tử.
"Trong khu mù là cái gì?" Bàn Tử hỏi, mặt tường kia là cái gì?
"Là tường ngoài linh điện một tòa cổ mộ, tôi thậm chí biết chủ mộ là ai. Nhưng không ai có thể vào đó, bởi vì, chúng ta chỉ cần đến gần khu vực đó, sẽ không nhìn thấy gì nữa."
===============================
Ờm... chương 8 mị có dịch "chim sắt" là "máy bay" đấy, tại vì nó được hiểu là máy bay, nhưng mà qua chương này mới biết cũng không phải là "máy bay", nên mị sửa lại nhé, a hiu hiu >__<