Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Cả đám im lặng, Tô Vạn có một nháy mắt định giơ tay, nhìn không khí hiện trường, đành vùi đầu xuống, Trương Thiên Quân Vạn Mã hiển nhiên không hiểu câu hỏi của tôi chính là một loại chơi khăm, chỉ theo bản năng cảm thấy không khí không ổn.
Bàn Tử giải thích: "Cậu ta nói đùa đấy, thực ra ý cậu ta là: không tin trên thế giới có thứ như Ngũ Quỷ Bàn Vận, chi bằng ông nói cặn kẽ một chút, người Trương gia các người từ khi nào dựa vào loại thủ đoạn này sinh sống?"
"Nói với người như anh không rõ ràng được." Trương Thiên Quân Vạn Mã vẻ mặt khinh thường: "Các người không biết tảng xi măng đó sao, tôi đã lộ một tay, các người không tin tự khắc có người tin."
Tiểu Trương Ca nói tiếp: "Không đúng, các người ở cùng tộc trưởng thời gian lâu như vậy, y chưa từng biến mất trước mặt các người sao? Y biết loại thủ đoạn nhỏ này, chưa từng biểu diễn cho các người sao?"
Tôi và Bàn Tử nhìn nhau một cái, cảm xúc trong lòng rất không tốt, Muộn Du Bình đột nhiên biến mất trước mặt chúng tôi, điều này tôi cũng không biết hình dung thế nào.
Dù sao y trước giờ muốn biến mất thì biến mất, muốn xuất hiện thì xuất hiện.
Tôi từng nghe nói đến tượng Phật lớn trong nhà Trương Khải Sơn đứng đầu Lão Cửu Môn, là đột nhiên xuất hiện, tôi cũng nghĩ đến cực kỳ lâu trước kia, ở Vân Đỉnh Thiên Cung, lúc Muộn Du Bình bò trong thạch đạo, trong nháy mắt biến mất trước mắt tôi, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy là lỗi giác của tôi.
Tiểu Trương Ca lại vui vẻ: "Ai da, xem ra các người cũng không phải rất thân, chậc, anh xem, các anh không họ Trương, cho dù quan hệ bạn bè tốt hơn nữa, rất nhiều chuyện y cũng sẽ không nói với các anh."
Chẳng lẽ, Muộn Du Bình thật ra là đạo sĩ?
Mỗi lần y biến mất, đều không phải tự mình đi mất, mà là dùng thuật Bàn Vận? Tôi sờ sờ cằm, trong lòng xuất hiện dáng vẻ Muộn Du Bình mặc đạo phục, trong lòng cảm thấy buồn cười, xác định Tiểu Trương Ca đang đùa tôi.
Tôi thậm chí có thể thấy từ đầu mày Tiểu Trương Ca vẻ chơi khăm giống tôi trước đó, đây là một loại bỡn cợt. Những người Trương gia này, từ sâu thẳm tôi cũng có thể cảm giác được, trong lòng bọn họ có khoảng cách giữa mình và người bình thường, mặc dù tôi làm nhiều chuyện như vậy cho họ tộc bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ, vẫn cho rằng tôi là một "người phàm".
Loại thói quen phân loại đối với người phàm này, khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi còn muốn nói chuyện, Hắc Hạt Tử cất đồ xong, đang đứng sau lưng Tiểu Trương Ca khoát tay với tôi một cái, bảo tôi đừng hỏi.
Chúng tôi lại cãi cọ một hồi, rốt cuộc không vui giải tán, cũng không đồng ý để bọn họ gắp lạt ma, Hắc Hạt Tử đưa chúng tôi ra ngoài, Bàn Tử cũng không bằng lòng: "Tôi nói này Hạt Tử, cậu có tật xấu gì, để hai kẻ như thế ở nhà, hai người này rõ ràng là kẻ lừa đảo, Tô Vạn, sư phụ cậu già lẩm cẩm rồi, cậu là người trẻ tuổi, loại cách thức lừa đảo này cậu phải nói với sư phụ. Không được, tôi nhất định phải đi báo cảnh sát."
Hắc Hạt Tử không để ý đến hắn, nhìn tôi biết tôi có lời muốn hỏi, tôi hỏi: "Bọn họ có ý gì? Anh tin bọn họ thật à? Hay là nói anh có dự định khác?"
Hắc Hạt Tử ôm vai tôi, nhẹ giọng cười nói: "Tôi cùng phe với bọn họ, tảng xi măng là tôi trộm, mắt kính là tôi đặt, tôi được bọn họ nhờ. Tôi không cách nào lật tẩy bọn họ, tôi phải khiến bọn họ cảm thấy, tôi cùng phe với bọn họ, như vậy chúng ta lên đường thật, bọn họ sẽ không đề phòng tôi, chỉ biết đề phòng các cậu."
Tôi cau mày nhìn Hắc Hạt Tử, "Cần thiết phải vậy sao? Các người sao lại muốn chơi cái trò giả dối này? Đàng hoàng gắp lạt ma, cần gì giả vờ làm sói đuôi to(1)?"
"Chúng tôi muốn lừa một người." Hắc Hạt Tử nói: "Nếu cậu muốn vào nhóm, cậu cũng phải giúp một tay, chuyến này không có lão không được."
"Ai?" chúng tôi hai miệng một lời hỏi, Hắc Hạt Tử nói: "Ngoại hiệu gọi là Tiểu Thương Lãng, là một lão Trung y không bằng cấp."
Chú thích:
(1) Vờ làm sói đuôi to: đại ý không có bản lĩnh mà muốn lòe thiên hạ