[Tiết Mục Ngắn] Chương 11: Loài Người Yếu Ớt

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Editor: Hỏa Dực Phi Phi

Tiểu Trương Ca nói xong cũng cười một cái, gã vẫn cho rằng những tin tức này là Muộn Du Bình nói với tôi, ánh mắt có phần suy sụp.

Tôi không biết vì sao gã có loại tâm trạng này, có lẽ là nhớ lại một vài tình cảnh, trước đây tôi cũng vốn là như vậy.

Thị lực của rắn rất kém cỏi, nhưng rắn có cơ quan cảm ứng nhiệt, khứu giác cũng rất nhạy bén, tôi bảo Tiểu Trương Ca nói cặn kẽ một chút, phản ứng của rắn như thế nào?

Tiểu Trương Ca lặng lẽ nói: "Chúng tôi không biết, rắn thả ra, đều chưa trở về."

Người luyện rắn thông qua rung động để khống chế rắn, rắn không thể cách người quá xa, nếu rắn chưa trở về, chẳng lẽ khứu giác và cơ quan hồng ngoại của rắn đều mất linh sao?

Tiểu Trương Ca vẫn lắc đầu, dường như không có câu trả lời, gã nói: "Cuối cùng là dựa vào âm thanh. Chúng tôi dựa vào âm thanh để ra ngoài."

"Nói như thế, Hạt Tử đi cũng vô ích. Anh ta cũng không phải hiệp sĩ mù, có thể nghe tiếng đoán vị trí, anh ta chỉ là cận thị mức độ cao." Bàn Tử nói: "Ông đây là bệnh gấp thử bừa, cái nghề này tôi cho ông biết nên làm thế nào, ông đi tìm tiệm 4S, mua 6 chiếc xe giá trung bình nhãn hiệu khác nhau, tháo hết ra-đa lùi xe của chúng, gắn xung quanh thắt lưng ông, sau đó đỉnh đầu gắn một cái, lòng bàn chân gắn một cái, sau đó ông vác bình ắc-quy đi vào, tuyệt đối đáng tin.

Tiểu Trương Ca nhìn tôi, hỏi tôi: "Anh ta nghiêm túc sao?"

Tôi nhìn mặt Bàn Tử, xác định hắn thật sự cho là như vậy được, thở dài: "Khoảng cách ra-đa lùi xe quá ngắn, nhiều nhất chỉ có thể không rơi xuống hố, những cái khác vẫn không thể. Muốn vào đến nơi như vậy, nếu hai mắt không nhìn thấy, vậy chỉ cần là cơ quan đơn giản nhất, đối với chúng ta đều là trí mạng."

Nghĩ lại phát hiện loài người thật yếu ớt, trước đây tôi trải qua nhiều như vậy, nhưng chỉ cần một ngày nào đó mắt tôi không nhìn thấy nữa, chuyện trải qua trước kia đều hoàn toàn mất giá trị.

Tôi triệt triệt để để biến thành một đứa trẻ.

Lúc này Hắc Hạt Tử rốt cuộc nói: "Người có thể nhìn thấy, dĩ nhiên sợ không nhìn thấy." nói xong anh ta cười tháo kính râm của mình xuống.

Tròng mắt anh ta vô cùng đen, đen đến khiến lòng người kinh hãi, bởi vì trình tự tổ chức trong mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại màu đen giống thâm thúy giống như một thế giới khác. Lúc anh ta nhìn tôi, tôi hoàn toàn không phán đoán được anh ta rốt cuộc là mất hồn, hay đang quan sát tôi.

"Anh mù rồi?" tôi cả kinh nói.

Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Không phải, tôi đeo kính áp tròng."