Chương 10: Vực sâu

Vực sâu

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Quan tài nước này khiến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ quái, nhìn từ trên xuống không giống như đang nhìn một cái thùng, mà cảm giác như đang vọng xuống giếng vậy. Nước cũng không trong sạch gì, có thể nhìn thấy bên dưới có tạp chất nổi lơ lửng, nhưng nếu cố nhìn sâu xuống dưới, lại không thấy được đáy quan đâu cả. Dưới một màu tối đen, như vực sâu khiến bản thân sinh ra một cảm giác, quan tài này như dẫn sang thế giới khác vậy.

Đương nhiên điều này không thể xảy ra, quan tài cũng không có sâu, nhiều nhất thì chỉ bằng một cánh tay, nước thủy lại không đen như mực, vậy tại sao lại hình thành hiện tượng như vậy chứ? Tôi cảm giác là có thể do vật chất lắng đọng, đáy nước đen này chắc phải chứa một lượng trầm tích rất lớn, cho nên ánh sáng không cách nào xuyên thấu tới được.

Ông bác họ cầm cán khiêu thọc vào nước quấy một chút, quả nhiên, chỉ giây lát thủy quan đều tối đen đi, thấy được rất nhiều tạp vật trôi nổi. Mùi thuốc đông y bốc lên càng thêm nồng nặc.

Không biết quan dịch trong này có độc hay không, nhưng bất luận bên dưới có cái gì thì chỉ dùng tay không thò vào chắc chắn không phải là quyết định sáng suốt. Ông bác họ nói thầm vài tiếng rồi bảo lão cha tôi hỗ trợ, ông muốn đổ hết nước này ra.

Nói xong ông nhặt cái chậu hóa vàng dưới đất lên, dốc hết tro giấy bên trong rồi bảo người dùng cán khiêu kia cắm vào một cái khe của quan tài, cắn răng gắng sức, hắt xì một tiếng, đem cậy ra một khe hở ở bên cạnh quan tài, quan dịch lập tức từ từ chảy ra từ khe hở đó vào chậu rửa mặt.

Lão cha tôi qua hỗ trợ, dùng ba chậu rửa mặt thay phiên nhau đổi, cứ đầy là lại mang ra cái mương sau từ đường đổ. Tôi cảm thấy rất ghê, chỉ biết đứng xa xa nhìn, lát sau thấy quan dịch từ từ giảm xuống.

Hiện ra đầu tiên là một cảnh tay vươn lên trên, bị ngâm trong nước phân hủy tới biến thành màu đen, tình trạng cảnh tay đó dường như là muốn vươn lên mặt nước để bắt lấy cái gì đó.

Rõ ràng là tình trạng chết của cỗ thi thể này không được bình thường, người chết một khi bỏ vào quan tài luôn được đặt nằm thẳng, tư thế này thực khiến cho người ta cảm giác không ổn lắm.

Ông bác họ nhíu mày lại, ông bước qua nhìn kỹ cánh tay kia, quan sát nữa ngày, bỗng nhiên liền hút một ngụm khí lạnh nói:

"Ây?"

Những người khác đều quay đầu nhìn ông, ông bác chạy qua một bên cầm lấy đôi đũa, gặp từ trên cánh tay kia ra một vật, vội đem tới trước mặt chúng tôi:

"Mấy người xem đây là cái gì?"

Chúng tôi bước lên, liền phát hiện kia chính là một con ốc nước ngọt lớn bằng cái móng tay. Nắp miệng ốc vẫn chưa khép lai, hẳn là nó còn sống.