Mưa nhanh chóng tạnh, khi cơn mưa lớn biến mất, Tô Vạn và Hắc Hạt Tử rốt cục cũng có thể triệt để nhìn rõ con đường trước mặt, chỉ thấy vô số người đá khổng lồ đứng trong rừng nhiệt đới rậm rạp, chúng tựa hồ là có quy luật sắp xếp vây quanh cái gì đó, nhưng đứng ở vị trí hiện tại của bọn Tô Vạn, hoàn toàn không rõ trung tâm của cái vòng tròn lớn này sẽ là cái gì.
"Chúng ta nhất định phải đi con đường này sao?" Tô Vạn nhỏ giọng hỏi, Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua bản đồ liền nói: "Lần trước chúng tôi tới là có dấu hiệu, xem như đánh bậy đánh bậy mới tìm đúng vị trí, xem ra trí nhớ của tôi có sai lầm, chúng ta đi chệch hướng rồi."
"Chúng ta còn cách đích đến bao xa?" Tô Vạn tính toán sơ một chút, bọn họ tiến vào rừng nhiệt đới ít nhất đã sáu giờ, hiện tại mới như gần đến bờ vực di tích khổng lồ này, Hắc Hạt Tử đáp: "Trên thực tế, nếu vị trí trung tâm của khu di tích mà tôi nhớ là chính xác, chúng ta thực sự đã đi một con đường tắt, từ nơi này đi qua hẳn là một đường thẳng, chẳng qua thành cổ đã có hơn phân nửa bị chôn dưới đất, chúng ta phải nghĩ cách đi xuống."
"Có nghĩa là chúng ta vẫn phải đi qua nơi này?" Tô Vạn nuốt nước miếng, sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, những con rắn lẩn trên tượng đá cũng trở nên rõ ràng, Tô Vạn phát hiện nửa người trên của bọn nó càng giống rắn, nhưng lại sinh ra mặt người, cũng không biết dùng biện pháp gì đem mình cố định ở trong miệng tượng đá.
"Có vẻ là vậy, tôi cảm thấy giữa tế đài này hẳn là có cái gì đó, hiện tại chúng ta còn không nhìn thấy", ý tứ của Hắc Hạt Tử nói rất rõ ràng, Tô Vạn nghe vậy thở ra một hơi, sau đó làm một chuyện ngoài dự liệu của Hắc Hạt Tử, cậu rón rén nhặt rất nhiều cành cây ngắn trên mặt đất gần đó, sau đó buộc vào hai cánh tay của mình, giống như là làm một lớp bảo vệ cánh tay đơn giản, cậu bảo Hắc Hạt Tử cũng nên làm theo, sau đó nói: "Như vậy trong trường hợp bị chúng cắn, cũng có thể lấy cánh tay che chắn một chút, không đến mức lập tức đâm vào thịt, chúng ta cũng có thêm thời gian để phản ứng. "
"Thông minh đấy", Hắc Hạt Tử khen ngợi, cũng học Tô Vạn làm lớp bảo vệ, lúc này Tô Vạn lấy huyết thanh ra đặt ở trong túi ngoài cùng, sau khi chuẩn bị tươm tất, mới cùng Hắc Hạt Tử cẩn thận tiến vào trong quần thể tượng đá.
Không biết là bởi vì nguyên nhân gì, toàn bộ lũ rắn người giống như là đang ngủ, nằm trên tượng đá không nhúc nhích, hiện tượng này mặc dù ở trong mắt Tô Vạn là loại chuyện cực kỳ tốt, nhưng Hắc Hạt Tử lại không hiểu sao lại có loại dự cảm không lành.
Khi hai người tiếp tục đi sâu vào, họ phát hiện ra rằng hình dạng của đài hiến tế là một bộ ba vòng tròn, mỗi một vòng đều là do tượng đá khổng lồ vây thành, sau khi thành cổ bị bỏ hoang thì đã bị lượng lớn cỏ cây nơi này nuốt chửng, nếu như không đi tới giữa vòng tròn, rất khó phát hiện nơi này chính là một tế đài.
Tô Vạn cực kỳ căng thẳng, không dám hít thở mạnh, sợ đánh thức mấy con rắn trên tượng đá. Hắc Hạt Tử đi theo phía sau cậu, hắn vẫn cảm thấy nơi này có một loại cổ quái không thể nói ra, nửa ngày sau hắn ngồi xổm xuống đẩy một khối dưới chân ra, phát hiện phía dưới thế nhưng còn có thứ gì đó, sắc mặt của hắn thoáng cái liền thay đổi, lập tức đứng dậy bắt lấy Tô Vạn còn đang đi ở phía trước, khí lực lớn đến mức làm cho thiếu niên một trận nhe răng nhếch miệng.
"Anh làm cái gì vậy", Tô Vạn dùng khẩu hình hỏi, vẫn còn đang vô cùng bối rối, liền thấy Hắc Hạt Tử lắc đầu, hắn nhặt một cành cây dài dưới đất đi dò xét thảm thực vật mà Tô Vạn thiếu chút nữa là bước lên, cành cây thoáng cái đã vào hơn phân nửa, Tô Vạn thấy thế hít một ngụm khí lạnh, rốt cục ý thức được phía trước bọn họ kỳ thật là một cái hố lớn.
Chết tiệt, Tô Vạn trong lòng thầm mắng, đưa tay định nhổ mấy cái cây bên dưới thì phát hiện chúng thực chất chỉ là một lớp nắp đậy, ngay phía dưới là một khoảng trống khổng lồ đường kính ít nhất ba bốn thước, nhìn xuống một mảnh đen kịt, cũng không biết thông tới nơi nào.
"Đây là một tế đàn", Hắc Hạt Tử nắm lấy tay Tô Vạn viết vào lòng bàn tay cậu, bọn họ lại đem thảm thực vật bên cạnh làm sạch một ít, phát hiện hình chạm khắc bằng đá trên mặt đất đã bị xói mòn rất nặng bởi nước mưa, nhưng mặc dù như vậy, vẫn có thể thấy được một đường viền đại khái, trông giống như một cái miệng khổng lồ mở ra.
"Phía dưới sẽ không có đại quái thú gì chứ?" Tô Vạn dùng khẩu hình hỏi, Hắc Hạt Tử lắc đầu, tỏ vẻ khó nói, hắn ngồi xổm xuống sờ sờ ở miệng hố, phát hiện vách đá cũng không quá trơn, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ cho dù phía dưới này từng nuôi qua thứ gì to lớn, phỏng chừng cũng chết rất nhiều năm, chưa từng đi ra nữa.
Tô Vạn lúc đầu không biết Hắc Hạt Tử đang làm gì, cho nên cũng học theo hắn đi sờ vách động, lại sờ được một tay dính đầy chất nhầy, phía trên còn dính một hai phiến vảy màu đen, cậu vừa nhìn còn không biết đây là cái gì lưu lại, đang muốn cho Hắc Hạt Tử xem, lại bỗng nhiên nhìn thấy dưới động tối tăm chậm rãi hiện ra một khuôn mặt trắng bệch, cậu ngược lại hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm chó chết quả nhiên phía dưới chính là tổ rắn, nhưng cậu một động tác còn chưa kịp làm, chân đã bị cái gì vừa dài vừa mảnh quấn lấy, cậu đứng cách miệng hố quá gần, trong nháy mắt nửa người sau đã bị kéo xuống.
Dưới sự thay đổi lớn, mặt Tô Vạn tái đến trắng bệch, nhưng vẫn cứng rắn kích động không kêu lên, nửa giây sau cậu phát hiện mình đang treo lơ lửng giữa không trung, con rắn phía dưới vẫn còn kéo, đầu bên kia lại là Hắc Hạt Tử kéo ba lô của hắn, bọn họ duy trì một loại cân bằng đứng yên quỷ dị, nhưng xét về lực đạo rõ ràng là xà tinh chiếm ưu thế, Tô Vạn vẫn cảm thấy mình đang từng chút một rơi xuống.
Cứ tiếp tục như vậy không được, Tô Vạn ở giữa không trung cố gắng quay đầu lại, phát hiện Hắc Hạt Tử đã sắp chịu không nổi tư thế này, trong bóng tối xà tinh quấn theo thân thể cậu mà bò lên trên, càng làm tăng thêm gánh nặng cho Hắc Hạt Tử ở đầu bên kia. Tô Vạn mắt thấy khuôn mặt vảy dài kia và mình càng lúc càng gần, một cái miệng lộ ra hai cái răng trắng thật dài, làm sao có thể nhịn được nữa, Tô Vạn nâng nắm đấm lên liền tàn nhẫn đánh đến.
Một quyền này khiến cho sự cân bằng mong manh giữa ba người bọn họ bị phá vỡ trong nháy mắt, Tô Vạn rất rõ ràng cảm thấy lực kéo đến từ Hắc Hạt Tử biến mất, trong nháy mắt này, cậu nghĩ đến một câu hỏi trong đề năm-ba về tính rơi tự do, ở trong bóng tối Tô Vạn nhắm mắt lại, cậu nghĩ, tính ra vận mệnh của mình so với tiểu cầu vật lý chết tiệt kia thảm hơn nhiều.
"Này", cảm giác giống như đã qua rất lâu, Tô Vạn ý thức được có người đang vỗ mặt cậu, cậu nghĩ thầm Hắc Bạch Vô Thường đầu năm nay cũng ngang nhiên thô bạo như vậy, nhưng vừa mở mắt ra, cậu lại nhìn thấy Hắc Hạt Tử.
"Có thể động đậy không?", Hắc Hạt Tử nhỏ giọng hỏi, Tô Vạn nghe vậy thử động tay chân một chút, phát hiện cậu không chỉ có thể cảm giác được chúng, còn có thể điều khiển chúng, vì thế cậu ngồi dậy, nương theo ánh đèn pin trong tay Hắc Hạt Tử, cậu phát hiện bọn họ vậy mà lại rơi vào một khối lớn mềm mại, cậu đang muốn nhìn, lại nghe Hắc Hạt Tử nói: "Tốt hơn là cậu đừng nhìn."
"Đừng nhìn cái gì?", Tô Vạn không hiểu tại sao, lại nhận ra dưới người bọn họ là cái gì đó trắng bệch, sờ lên kết cấu rất cổ quái, ngay từ đầu cậu còn chưa kịp phản ứng là cái gì, thẳng đến khi cậu vén lên một mảnh, mới phát hiện đây dĩ nhiên là vỏ rắn lột!
"Mẹ nó", Tô Vạn một trận sởn tóc gáy, thoáng cái ném thứ đang cầm trong tay đi, nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được, đệm dưới người bọn họ chính là một tầng thảm mềm do rắn lột ra trải thành, cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu tầng mà có thể làm cho bọn họ từ trên cao rơi xuống lông tóc không hề hấn gì.
"Trước đây đã từng có một con rắn rất lớn", Hắc Hạt Tử nói, nhặt cái vỏ rắn khổng lồ lên, độ dày cũng phải cỡ rễ cái cây lớn, Tô Vạn vội vàng đứng dậy và hỏi: "Con xà tinh vừa rồi xuống với tôi đâu rồi?"
"Kia", Hắc Hạt Tử nghe vậy chỉ chỉ bên cạnh, chỉ thấy cắm chính giữa mặt rắn một con dao găm, đã chết ngắc, Tô Vạn vừa nhìn con dao găm kia liền biết là của Hắc Hạt Tử, không khỏi hỏi: "Là anh gϊếŧ, sao anh cũng xuống đây?"
"Nếu không để một mình cậu dưới này chờ chết sao", Hắc Hạt Tử cười nói, kỳ thật vừa rồi lúc Tô Vạn ngã xuống, nhờ ánh đèn pin của Tô Vạn mà nhìn rõ được cái lỗ này không sâu như bọn họ tưởng tượng, cho nên hắn cũng lập tức nhảy xuống, thuận tiện đem con rắn kia làm thịt.
"Dưới đây không phải là tổ rắn sao?" Tô Vạn bỗng nhiên nhớ tới, có nhiều rắn như vậy chứng tỏ đây nhất định là hang ổ, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Điểm này tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, nơi này hẳn là có rất nhiều rắn, nhưng không biết vì sao, chúng ta ở chỗ này lâu như vậy cũng không có rắn đến tấn công."
"Chẳng lẽ là muốn giữ chúng ta làm ngựa giống?", Tô Vạn nói: "Trước vắt khô rồi mới ăn."
"Cậu nghĩ ngon vậy", Hắc Hạt Tử nghe vậy liền nói: "Tôi thấy hai chúng ta hiện tại đã bị coi là vật tế ở nơi này, cho nên mấy con rắn nhỏ bình thường không dám chạm đến chúng ta, chúng nó giống như là sợ cái gì khác, không dám ra."
"Mẹ kiếp, đây còn không phải là tiết tấu đi đánh BOSS sao?" Tô Vạn kêu lên, Hắc Hạt Tử lại nói: "Cậu cho rằng chúng ta đánh được sao, không thấy nơi này ngay cả xương cốt cũng không có à, vật tế trước kia bị ném xuống chắc chỉ đủ lấp đầy kẽ răng cho thứ kia."
Hắc Hạt Tử vừa nói Tô Vạn mới phát hiện, nơi này thật sự không có bất kỳ hài cốt nào, đây khẳng định không phải là điềm tốt gì, vì thế hai người cũng không có gì để thương lượng, lập tức bắt đầu tìm kiếm lối thoát.
"Nơi này cũng quá lớn rồi", Tô Vạn giẫm lên da rắn bước nông bước sâu mà đi, thỉnh thoảng còn có thể giẫm vào trong nước, tế đàn này dù sao cũng là ở dưới đất, nước mưa trên đó sẽ đổ xuống, tuy rằng trong thành cổ có hệ thống thoát nước cực kỳ hoàn chỉnh, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, rất nhiều chỗ đã sớm bị bùn và cỏ cây chặn lại, cho nên tế đàn dưới lòng đất này có hơn phân nửa đều là hồ nước.
"Phía trên chính là ba vòng tròn chúng ta vừa nhìn thấy", Hắc Hạt Tử nói, bọn họ mang theo đèn pin cường quang miễn cưỡng có thể chiếu lêи đỉиɦ, chỉ thấy phía trên không ít lỗ hình tròn, Tô Vạn mới đầu còn đang suy nghĩ đó là cái gì, sau đó lại đột nhiên phản ứng lại: "Mẹ, mấy con xà tinh kia căn bản là từ dưới này đi lên, chúng ta vừa rồi không nhìn kỹ, kỳ thật miệng của những bức tượng đá kia vốn là một lối ra, nối liền với đáy động, để tiện cho thứ trong tế đàn này đi ra ngoài."
"Những người chiếm chất lỏng đã giúp họ bò trên tường", Hắc Hạt Tử nói, "Hiện tại xem ra thứ này đã tồn tại từ rất lâu, lần trước chúng tôi tới đây coi như vận khí không tệ, chỉ gặp phải rắn mào gà và mãng xà, không đυ.ng phải thứ này."
"Rắn mào gà?", Tô Vạn nghe cái tên này liền nghĩ đến loài vịt đen nào đó, lại nghe Hắc Hạt Tử nói: "Một loại rắn cực kỳ độc, còn có thể nói tiếng người."
"Nói tiếng người?", Tô Vạn quả thực sởn tóc gáy, Hắc Hạt Tử nói: "Chờ chúng ta gặp một con, cậu sẽ hiểu, thứ kia rất tinh quái, nói không chừng còn có thể kêu cứu, đến lúc đó cậu cũng đừng ngu ngốc."
Trong đầu Tô Vạn nhất thời vang lên một tiếng "Công tử cứu mạng" nũng nịu, sau đó cậu lập tức lắc đầu, không đúng, xà tinh nơi này và Bạch Tố Trinh không giống nhau, đều là các đại lão gia toàn thân vảy trần trụi chạy qua chạy lại, không có gì đáng để cậu trông đợi.
Hắc Hạt Tử và Tô Vạn tìm một hồi, tìm được hai lối ra, một trái một phải, Tô Vạn nói: "Đây chẳng lẽ là nam đi bên trái nữ đi bên phải, xà tinh chúng ta nhìn thấy ở bên ngoài như thế nào đều là các đại lão gia, bên này có thể có các em gái đáng yêu sao?"
"Cậu phân vân như vậy, vậy để tôi hỏi cậu một câu, nếu gặp rắn cái thì làm thế nào?" Hắc Hạt Tử cười nói, Tô Vạn lúc đầu nghe không hiểu, thấy Hắc Hạt Tử cười càng ngày càng hèn mọn mới phản ứng, hắn là đang nói mấy chuyện đồϊ ҍạϊ hư hỏng, cậu nhịn không được trừng mắt nói: "Ông già như anh còn có cái khẩu vị rẻ tiền như vậy, còn luôn dạy hư bông hoa tổ quốc là tôi."
"Vậy tôi từ trước đến nay chắc luôn thấy cùng một loại hoa", Hắc Hạt Tử nói, dưới sự kiên trì của Tô Vạn cuối cùng hai người vẫn là đi kiểm tra thông đạo bên phải trước, Hắc Hạt Tử cầm đèn pin soi đường, liền nói với Tô Vạn: "Nếu không cậu thử hô một tiếng, xem Bạch Tố Trinh của cậu có giẫm lên cậu hay không?"
"Sao anh không hét đi? Không phải nói đàn ông thành thật mới hấp dẫn sao?" Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử lại không để ý tới cậu, lại bắt đầu sờ vách đá hai bên thông đạo, lần này vách đá vô cùng bóng loáng, Hắc Hạt Tử liền nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước."
"Tin tốt trước đi", Tô Vạn trả lời, sau đó nghe Hắc Hạt Tử nói, "Con đường này có thể dẫn đi ra ngoài, hoặc đi đến một nơi nào đó khác, chúng ta không đến mức bị mắc kẹt ở đây."
"Vậy, tin xấu thì sao?", Tô Vạn có dự cảm không tốt lắm, chỉ thấy Hắc Hạt Tử nhặt lên một mảnh màu trắng, kích thước không khác gì khoai tây chiên, hắn nói: "Bạch Tố Trinh của cậu hơi lớn."
"Đó là vảy rắn?", Tô Vạn thấy thế liền hỏi, cậu vừa dứt lời, liền cảm thấy mặt đất có chấn động nho nhỏ, cảnh tượng này quả thực có thể so với công viên kỷ Jura, Hắc Hạt Tử lập tức kéo Tô Vạn sang một bên, hắn nói: "Hy vọng bên kia không phải dùng cho Tiểu Thanh."
"Chúng ta làm sao bây giờ?", Tô Vạn hỏi, lại không nghĩ tới Hắc Hạt Tử lại nhìn hắn nói: "Cậu đưa ra quyết định đi, đây là chuyến tập huấn của cậu, không phải của tôi."
"Mẹ nó, anh không sợ tôi hại chết anh sao?" Tô Vạn vội vàng nói, tiếng ma sát trong thông đạo càng lúc càng gần, có thứ gì to lớn đang đi ra, Hắc Hạt Tử vẫn là không nói lời nào, Tô Vạn thấy thế cũng đành phải hít sâu một hơi, nói: "Tôi không phải Pháp Hải, cũng không phải Na Tra, cho nên thứ này vô luận là Bạch Tố Trinh hay là Tam thái tử chúng ta đều đánh không lại."
"Nên là?", Hắc Hạt Tử giống như đang ép hỏi, liền thấy Tô Vạn đưa mắt nhìn về bộ da rắn dưới chân bọn họ, nói: "Anh có giỏi dùng bụng đi lại không?"