Lại Đầu bọn họ định là sáng sớm xuất phát, Tô Vạn đã có mặt sớm cả tiếng đồng hồ so với thời gian xuất phát, sau đó kiểm tra ba lô một lần cuối cùng, sau khi cậu chuẩn bị xong hết thảy, những người khác trong đội ngũ mới lục tục đứng lên, lão Thương vừa nhìn Tô Vạn chỉnh trang chờ xuất phát liền cười nói: "Đồ đệ do Hắc Hạt Tử dạy ra chính là mẹ nó có quy củ."
Tô Vạn cười cười không nói gì, nghĩ thầm lão tử sáng sớm chưa tới bảy giờ đã có mặt ở trường, mẹ nó đâu phải là do Hắc Hạt Tử dạy, còn không phải đều là nhờ thi đại học sao?
Sau khi người đông đủ, bọn họ liền xuất phát từ thôn du lịch, đi xe buýt lên núi, nơi này bốn mùa nhiệt độ trung bình đều là 8-9 độ, tháng hai coi như lạnh, cho nên so với ở Xà Đầm, Tô Vạn mặc dày hơn một chút, bên ngoài khoác một cái áo khoác chống thấm nước, trong túi nhét đầy những thứ nhỏ nhặt.
Nơi bọn họ muốn đi nằm ở đoạn phía đông núi Yên Sơn, Tô Vạn trước khi đến đã đem địa lý và lịch sử nhân văn của nơi này nhớ đến muốn mửa, biết trong lịch sử núi Yên Sơn được chia thành Đại Yên Sơn và Tiểu Yên Sơn, Tiểu Yên Sơn được đặt tên sớm nhất là ở thời nhà Thương, đến thời Chiến Quốc, Yến quốc dời về phía bắc, cho nên mới có cái tên Đại Yên Sơn.
Ngôi mộ Lư Sinh lần này được tìm thấy ở Đại Yên Sơn, bọn họ từ Thanh Đầu ngồi trên ba chiếc xe nhỏ mới đến đèo, sau đó bắt đầu đi bộ, lão Thương cùng một thanh niên tên là Hai Lượng đi ở phía trước, hai người này đều là lão làng có kinh nghiệm, mà Hai Lượng này là một con khỉ gầy, da bọc xương, nhưng tay chân ngược lại nhẹ nhàng, trong sơn động giẫm lên đá tảng giống như là đang bay.
Tô Vạn bị kẹp ở giữa đội ngũ, đoạn đầu đường núi này vốn có dấu vết con người thường xuyên đi qua, trên cơ bản cũng đã hình thành một con đường đàng hoàng, cho nên Tô Vạn vừa đi vừa có thể nói nhảm với người bên cạnh, nhưng khi bọn họ bắt đầu chạy lên núi, con đường từ từ biến mất, thường xuyên có những đoạn dốc cao, nhiều lần họ phải trèo lên những dây leo già và dẫm lên đá để đi lên, mà Lại Đầu không cho mọi người nghỉ ngơi vì muốn tới nơi trước khi trời tối, dần dần Tô Vạn không khỏi cảm thấy mệt mỏi, bắp chân run lên, dù sao cậu cũng không muốn lộ ra điểm yếu ở đây, cho nên cũng không nói gì, chỉ lo nhìn dưới chân mình, gặp phải những người khác nói chuyện liền cười cho qua.
Đi được một đoạn, lại tới một sườn dốc hiểm trở, lúc này Tô Vạn vừa nhìn cũng có chút trợn tròn mắt, nghĩ thầm sườn núi này con mẹ nó cũng quá dốc rồi, góc độ cũng gần chín mươi, đám người bọn họ đều mang theo trang bị cực nặng, lại không có cuốc leo núi, chẳng lẽ còn có thể sử dụng khinh công đi lên? Mà lão Thương cùng Hai Lượng đẩy thảm thực vật trên sườn đất ra, phát hiện phía dưới quả nhiên là đá, Lại Đầu thấy thế liền nói bọn họ tìm đúng chỗ rồi, sau đó kêu gọi mọi người dọn sạch thảm thực vật bên trên.
"Cái quái gì thế này? Rắn?" Sau khi thảm thực vật được dọn sạch, mọi người phát hiện trên vách đá có khắc một bức tượng đá khổng lồ, đó là một người cưỡi trên một con rắn khổng lồ, dùng rìu chặt thân rắn thành hai đoạn, Hoàng Kê và những người khác thấy thế đều cho rằng bức tượng đá này ám chỉ nơi này sẽ có mãng xà xuất hiện, lại không ngờ Tô Vạn sau khi cẩn thận xem qua bỗng nhiên nói: "Không phải, thứ này có sừng hưu, còn có râu dài cùng chân đại bàng, nên là rồng mới đúng —— chẳng qua rất kỳ quái, người khắc thứ này hình như là cố ý khắc đặc điểm của rồng nhỏ đi. Sừng trên đầu đều không thể so sánh với thân thể, cho nên khiến cho con rồng này phát triển cực kỳ dị dạng, nhìn qua giống như một con rắn lớn. "
"Đây là Thiên Đế gϊếŧ rồng", trong đội ngũ của Lại Đầu có một người Bốn Mắt lúc này lên tiếng, hắn là người đọc sách, so với những người khác trình độ văn hóa toàn bộ không cùng đẳng cấp: "Truyền thuyết kể rằng Thiên Đế thường thường gϊếŧ rồng ở bốn phương trời đất để thị uy, đây là một trong số ít những câu chuyện về việc gϊếŧ rồng trong thần thoại Trung Quốc, mà Lư Sinh năm đó đắc tội với Tần Thủy Hoàng, sau khi chết sợ hoàng đế đến đào mộ hắn nên khắc cái này ở đây làm cảnh cáo, ám chỉ nơi này cho dù là rồng bước vào cũng sẽ bị chặt đầu —— chuyện này cho dù ở triều đại nào cũng là đại bất kính, để bất kỳ hoàng đế nào biết được thì không chỉ đơn giản là chặt đầu mà còn liên lụy đến chín đời gia tộc, Lư Sinh sau khi gây ra đại họa có lẽ cũng không còn quan tâm nhiều như vậy nên mới đặt một bức bình phong diệt rồng ở đây. "
"Vậy nghĩa là chúng ta tìm đúng chỗ rồi?", mấy thanh niên trong đội ngũ hưng phấn hẳn lên, loại vật này nếu đã tìm được, chứng tỏ bọn họ cách đấu không còn xa nữa, mà trên bộ thạch điêu khổng lồ này có không ít chỗ có thể đặt chân, một đám người liền đem những cái khe kia làm chỗ giẫm chân leo lên, Tô Vạn tay lại không có sức, ở giữa đường có hai lần thiếu chút nữa rơi xuống, đều là Hoàng Kê kéo lại, cậu nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đó là lợi ích gói thuốc lá mang lại.
Sau khi vượt qua bức long bình, đoàn người đến một nơi gần dãy núi, nơi này ba mặt đều là núi cao, chỉ có đoạn đường bọn họ vừa đi qua là có thể đi, Lại Đầu để cho lão Thương ở chỗ này dùng xẻng Lạc Dương dò xét, rất nhanh đã xác định được bên dưới có mộ, hắn liền gọi mấy thanh niên cường tráng trong đội ngũ đến đào động, Tô Vạn không bị gọi nên đi theo bọn họ nghỉ ngơi hút thuốc ở bên cạnh.
"Lư Sinh mẹ hắn thật biết chọn chỗ tốt", Lại Đầu cười nói: "Nơi này cũng không dễ tìm, là chỗ lõm xuống giữa ba ngọn núi, nếu không đi qua bức tường đá kia cũng không tìm ra được, giống như một chỗ hiểm yếu tự nhiên."
"Nhưng quả núi này", Tô Vạn ngửa đầu nhìn ba ngọn núi hiểm trở kia nói: "Cái dãy bên trái nhìn qua giống như bị ai đó gọt đi một nửa, cũng có chút kỳ quái."
"Cậu không cảm thấy ba ngọn núi này giống như ba nén nhang sao?" Lại Đầu nghe vậy cười nói: "Tôi nghe nói Lư Sinh cố tình xây ở nơi thờ quỷ thờ người không thờ thần, trong cách nói dân gian, thắp ba nén nhang từ trái sang phải là thờ trời thờ đất thờ người, ngọn núi ngoài cùng bên trái nơi này bị gọt đi, chính là ám chỉ Lư Sinh không thờ trời, không cúng trời, hay bề trên."
"Tôi thao, thần kỳ quá rồi", Tô Vạn trong lòng âm thầm thán phục trình độ mê tín dị đoan của cổ nhân thời phong kiến, thực sự có thể tìm thấy một nơi như vậy trong núi non trùng điệp, bỗng nhiên nghe được trong khu rừng bọn họ vừa đi qua truyền đến một tiếng, nghe như thế nào cũng giống như tiếng súng, những người khác trong đội vừa nghe đều lo lắng đứng lên, Hoàng Kê hỏi: "Không phải là kiểm lâm chứ?"
"Kiểm lâm nào mò tới được đây", sắc mặt Lại Đầu không dễ nhìn lắm, còn kêu mấy người đào động tăng tốc, sau đó nói: "Chỉ sợ là có người đến tranh đồ quý trong đấu với chúng ta."
Hai mươi phút sau, Giải Vũ Thần ngồi xổm xuống nhặt cổ tay người dưới đất lên nhìn một chút, chỉ thấy trên cánh tay người này có hình xăm Phượng Vĩ, hắn quay đầu nói với hai người kia: "Người đã chết có hình xăm, xem ra lai lịch không nhỏ."
Từ khi nhìn thấy hình xăm kia, lông mày Ngô Tà đã bắt đầu nhíu chặt lại với nhau, hắn không rõ, vì sao những người đó lại gϊếŧ người của mình vào thời điểm này, để giữ chân bọn họ sao? Nhưng đây không phải là cách làm thông thường của những người kia, không lẽ vì đối phó với bọn họ nên không để ý nhiều như vậy?
"Có phải chúng ta đã đến trễ không?" Hắc Hạt Tử hỏi, ngày hôm qua hắn ở trên xe nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, cho nên tinh thần hôm nay tốt hơn một chút, tuy cả đường mệt mỏi nhưng cũng không đến mức suy sụp, Giải Vũ Thần nói: "Người này vừa mới chết không lâu, cũng khó nói là bị người ta gϊếŧ hay là tự sát, dùng súng không có bộ phận giảm thanh, cũng có thể là cố ý dẫn chúng ta tới đây."
"Nơi này đã đi chệch khỏi con đường bọn tiểu quỷ kia đi rồi", trong tai nghe của Hắc Hạt Tử vẫn có âm thanh nói cho hắn biết bọn họ đang đi chệch khỏi quỹ đạo, suốt đoạn đường bọn họ vẫn đi theo con đường của nhóm Tô Vạn, nhưng vừa rồi lại bị dẫn tới nơi này, ở giữa khẳng định có vấn đề, lúc này Giải Vũ Thần đã nhận ra có gì đó, hắn và Ngô Tà tự giác chắn Hắc Hạt Tử ở phía sau, cười nói: "Sớm biết sẽ chơi bẩn, lại không nghĩ sẽ chơi bẩn tới vậy."
Hắc Hạt Tử không nói gì, hắn biết còn chưa tới lúc dùng thứ kia, cho nên hiện tại mặc kệ tình huống như thế nào, hắn cũng chỉ có thể giao cho hai người kia xử lý, Giải Vũ Thần cũng nghĩ như vậy, Ngô Tà lẳng lặng lấy ra bạch cẩu thối, hắn nhìn xung quanh một vòng, biết tối nay hắn lại nằm mơ.
"Được rồi", lão Thương kêu một tiếng, Tô Vạn nghe vậy liền đến gần nhìn, chỉ thấy trên mặt đất đã đào được một cái lỗ lớn, lão Thương bọn họ lại ở dưới đáy hố đào vào một cái động, đưa ra không ít gạch, đã thông vào rồi.
"Chúng ta đi xuống", Lại Đầu sợ có người theo họ, thấy đạo động đã được mở liền thúc giục mọi người xuống đấu, Tô Vạn cũng không phải kẻ ngốc, thấy thế không hé răng đứng ở một bên, chờ Hoàng Kê và Hai Lượng bọn họ đi xuống rồi mới đi theo vào trong.
Sau khi trèo xuống đạo động, Tô Vạn phát hiện cái động này của bọn họ vẫn còn cách mặt đất vài thước, Hai Lượng đầu tiên đi xuống kéo dây thừng xong, những người còn lại mới có thể từng người một trượt xuống theo dây thừng.
Nơi này có tuổi đời khác xa so với Xà Đầm, Tô Vạn sau khi đi xuống cầm đèn pin cường quang chiếu loạn xạ, liền thấy một ít bích họa trên tường đang nhanh chóng biến mất do quá trình oxy hóa, cậu nhìn mấy thử nhưng cũng không thấy rõ, đa phần hình như đều là chuyện gϊếŧ rồng, chắc là một ít lời nhắn Lư Sinh để lại cho Tần Thủy Hoàng.
Lại Đầu và Tam Tử là hai người cuối cùng tiến vào, đèn pin của đám người bọn họ vừa mở lên, cả mộ thất lập tức được chiếu sáng rõ ràng, chỉ thấy chính giữa phòng mộ đặt một đống bình rất lớn, cũng không biết bên trong có cái gì.
Tô Vạn sợ bị Lại Đầu gọi đi do thám tình hình, cho nên từ lúc Lại Đầu xuống đất đã im lặng đứng ở một bên, không ngờ lão Thương lại nói: "Bao, cậu đi cho chúng ta một cái khởi đầu tốt, đi xem trong mấy cái bình kia đặt bảo bối gì, nghe nói Lư Sinh này mang đi không ít thứ tốt của Tần Thủy Hoàng, không chừng chất đống khắp nơi."
Mẹ nó các người đang đào mồ mả tổ tiên người ta còn đòi khởi đầu tốt? Tô Vạn chửi thầm trong lòng, lần này đèn pin trực tiếp chiếu lên người cậu, ý tứ rõ ràng là muốn cậu đi, Tô Vạn cắn răng nghĩ thầm chắc sẽ không đυ.ng phải thứ gì đặc biệt nguy hiểm, đành cười nói: "Được, nhưng thứ tốt cũng chỉ có chín cái bình, không đủ để chúng ta chia."
Nói xong, cậu chậm rãi đi về phía chín cái bình kia, cái bình cao gần bằng ngực cậu, cực kỳ lớn, cũng không biết bên trong đặt cái gì, đến gần Tô Vạn hít sâu một hơi, nghĩ thầm cậu đã cùng Bạch Tố Trinh đánh nhau còn sợ món đồ chơi này, vì thế dứt khoát dùng đen pin soi vào trong bình, thấy bên trong đều là những thứ giống như cành cây, Tô Vạn thấy thế lớn gan lại tiến lại gần một chút, phát hiện những thứ này đều là gạc nai khô héo.
"Nơi này đều là —— xác chết của động vật", Tô Vạn liên tục xem qua mấy cái bình, bên trong không có nhiều thứ dễ nhận dạng nhưng Tô Vạn nhận ra móng vuốt của chim, cậu nhận ra cái gì đấy, liền nói với những người còn lại: "Đây đều là bộ phận trên người rồng, trong truyền thuyết rồng được tạo ra từ các bộ phận của chín con vật khác nhau, nơi này có sừng hươu và móng vuốt đại bàng, còn có một số thứ nhìn giống như xương rắn, có thể lại là một ám chỉ Lư Sinh gϊếŧ rồng."
Nghe Tô Vạn nói xong, Bốn Mắt và Lại Đầu lên xem, bọn họ đem cái lọ đặt xuống, quả thật thấy rất nhiều xác động vật bên trong, phần lớn bởi vì niên đại lớn nên đã thành tro đen nhưng sừng hươu và móng vuốt đại bàng lại rất dễ nhận ra, điều này hiển nhiên làm nhiều người trong đội không hài lòng, nhất là loại người chỉ hướng về tiền như Hoàng Kê, vừa thấy liền mắng: "Toàn những thứ rác rưởi, sao không kiếm mẹ bộ phận của rồng thật mà bỏ vào?"
"Câm miệng", Lại Đầu mắng: "Người bình thường mẹ nó có thể làm ra loại chuyện chia rồng thành mấy phần? Đấu này khắp nơi đều là nghịch thiên đạo, vô cùng tà môn, ngươi thiếu mẹ nó gọi quỷ cho chúng ta luôn rồi. "
Hoàng Kê bị Lại Đầu mắng vẻ mặt không vui, nhưng vẫn ngậm miệng lại, Tô Vạn lấy đèn pin chiếu qua tro đen bọn họ đổ ra từ bình, phát hiện bên trong còn có cái gì đó khác, cậu nhấc lên nhìn một chút, lại thấy thứ này mỏng như cánh dế, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"
Bốn Mắt kia cũng là một nhà nghiên cứu, vừa nghe liền tiến lại gần xem, sau đó sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, kêu lên: "Cái này, mẹ nó này là da người."
"Tôi thao", Tô Vạn nghe vậy lập tức rụt tay lại, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới thứ này thật ra có chút giống với thứ Hắc Hạt Tử từng đeo cho cậu, cậu nói: "Mẹ nó sao còn có da người lẫn vào bên trong, chẳng lẽ trên người rồng còn có thành phần da người sao?"
"Cũng không phải", Bốn Mắt suy nghĩ một chút: "Có lẽ là Lư Sinh cũng biết Thiên Long chân chính không thể bị phàm nhân gϊếŧ chết, cho nên thêm người vào trong hài cốt của rồng, như vậy có thể coi rồng là người phàm, có thể bị gϊếŧ chết."
"Mẹ nó thật là tà môn", lão Thương mắng: "Chỗ này chúng ta có ai tuổi rồng không?"
Trong đội không ai giơ tay lên, Tô Vạn cũng không phải, tuy rằng cậu biết cách nói này không đáng tin cậy, nhưng lúc phát hiện mình không phải tuổi rồng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lại Đầu nói: "Lư Sinh là muốn hoàng đế chết, không phải chúng ta, cho nên không có gì phải sợ, chúng ta đi."
Ở phía sau phòng mộ có một thông đạo, Tô Vạn nghĩ thầm đừng tìm cậu nữa, liền nghe Lại Đầu gọi Hai Lượng lên trước, dưới ánh đèn pin của bọn họ, hai bên đường mộ đều là những bức bích họa đang chậm rãi biến mất, lần này Tô Vạn thấy rõ trên đó vẽ chín loại động vật, nhưng điều kỳ lạ là những con vật này cuối cùng lại lớn lên giống con người, trên bích họa xuất hiện một ít người có sừng hươu và một ít người có chân đại bàng, cực kỳ quỷ dị.
Mẹ kiếp, ngàn vạn lần đừng là lúa lai nữa, Tô Vạn thoáng nhớ đến loài rắn người cậu thấy ở thành Tây Vương Mẫu, lông trên gáy đều dựng đứng, đúng lúc này, cậu lại bỗng nhiên nghe được một tiếng móng vuốt ma sát vào đá, nhưng làm cho cậu không rét mà run chính là âm thanh truyền đến từ trên đầu bọn họ.