"Anh xem có khả năng không?", Tô Vạn nói qua về chuyện mộ Lư Sinh thì nghe Hắc Hạt Tử hỏi: "Cậu nói là ở chỗ nào?"
"Ở Hà Bắc", Tô Vạn đáp, Hắc Hạt Tử nói: "Lư Sinh trong sử ghi chép vốn là người Yến, thuộc Hà Bắc bây giờ, năm đó hắn lừa Tần Thủy Hoàng đến thảm hại, sau đó không rõ tung tích, bây giờ nghĩ lại, nếu trốn về quê ẩn cư cũng không phải là không có khả năng."
"Vậy thì anh có nghĩ sẽ có Trùng Bàn trong đấu không?" Tô Vạn vẫn quan tâm nhất việc này, theo như kiến
thức về lịch sử, cậu biết rằng Lư Sinh vốn là một phương sĩ trên danh nghĩa, trong suốt những năm tháng dưới mắt hoàng đế, ông ta trong bụng tuy muốn làm phản nhưng vẫn hành động đoan chính nên Tần Thuỷ Hoàng cũng có vài phần tin tưởng, Hắc Hạt Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhà Tần vốn lộng hành trong việc tu luyện thuật trường sinh bất tử và thuật giả kim, mặc dù bản thân vấn đề này không đáng tin cậy vì lịch sử đã chứng minh hoàng đế ăn tiên đan vẫn chết như thường, nhưng có một chuyện xác thực có thể tin được, chính là Lư Sinh đã sưu tầm rộng rãi các phương pháp chữa bệnh và dược liệu quý trong dân gian, dù sao hắn cũng là cận thần được Tần Thuỷ Hoàng ưu ái, có nhân lực và tài chính đáng kể để thu thập đủ loại kỳ trân dị bảo. Sau khi bỏ trốn, ông ta cũng đã lấy đi rất nhiều thứ vốn để dâng lên cho Tần Thủy Hoàng, trước kia đã có người thử đi tìm mộ của Lư Sinh vì nghe đồn trước khi chết, Lư Sinh đã mang bảo vật quý hiếm từ chỗ Tần Thủy Hoàng về, bỏ vào quan tài chôn chung. Còn có lời đồn Lư Sinh vì sợ Tần Thuỷ Hoàng nổi giận sẽ bốc mộ lôi xác hắn ra quất cho nên hắn tìm đến kỳ sĩ khắp dân gian giúp hắn tu sửa lại lăng mộ của mình, trong số này có những kẻ trộm mộ, những kẻ biết nuôi quỷ dưỡng trùng và một số huyễn thuật đạo sĩ, bọn họ đều là phản Tần chí sĩ cho nên tự nguyện đến giúp Lư Sinh tu sửa lăng mộ, các cơ quan trong đó được trang bị nhiều loại kỹ thuật khác nhau, mục đích không phải là để phòng những kẻ trộm mộ mà là để đề phòng hoàng đế, vì vậy một số người suy đoán rằng độ khó của lăng mộ Lư Sinh không hề ít hơn so với lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. "
"Ý của anh chính là lăng mộ này là phó bản cấp bậc Thâm Uyên*?" Tô Vạn nhỏ giọng hỏi, tuy rằng cậu một lòng muốn đi tìm Trùng Bàn nhưng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên lại gặp ngay cấp độ khó này, Hắc Hạt Tử nói: "Có thể nói là gần như vậy, tôi đoán là đấu sẽ không quá lớn, nhưng cấu tạo bên trong cũng khó nói, nếu thật sự có những có kẻ trộm mộ giúp Lư Sinh sửa mộ, vậy phải dựa theo ý kiến chuyên môn của họ, kết cấu ngôi mộ nhất định sẽ không giống những cái đấu bình thường khác thời Tần."
*thuật ngữ game, ý là khu vực khó cấp độ cao "Vậy xem ra lần này thật sự cần mang theo cả một bệnh viện rồi", Tô Vạn nghe vậy khuôn mặt khổ sở, Hắc Hạt Tử ngẩn người, nghĩ thầm tiểu tử này vậy mà vẫn không có đánh trống bỏ cuộc, liền an ủi nói: "Cậu cũng không cần lo lắng quá, cậu đã từng xuống mộ Tây Vương Mẫu, tuy tôi có nói là ngang ngửa với trình độ thi đại học trong nghề của chúng ta nhưng thật ra tôi đã hạ đẳng cấp của nó xuống, Tây Vương Mẫu vốn là người phụ nữ đứng trên nguồn gốc của nền văn minh Trung Hoa, không khác gì quốc mẫu đời đầu của chúng ta, cậu từng vào mộ của bà ta mà còn sống đi ra chứng tỏ cậu đã tiến đến đỉnh cao sự nghiệp này, Lư Sinh nói thế nào đi nữa cũng chỉ là một con người, mộ của con người so với mộ thần tiên có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. "
Tuy rằng Hắc Hạt Tử nói như vậy, nhưng trong lòng lo lắng cũng không ít hơn Tô Vạn, hắn nghĩ nếu đối phương thật sự xác định đây là mộ Lư Sinh, khẳng định cũng biết độ khó của cái đấu này, gọi Tô Vạn rõ ràng là hướng về phía danh hào Hắc Hạt Tử của hắn, không chừng còn trông cậy vào tiểu tử này có thể đi thăm dò cơ quan, mà danh tiếng của tên Lại Đầu này không thể nói là tốt, Hắc Hạt Tử cùng hắn hạ đấu, biết người này bản lĩnh không có bao nhiêu, có thể sống sót hoàn toàn dựa vào việc dùng người thế mạng, đương nhiên khi đó Lại Đầu không dám ra tay với Hắc Hạt Tử nhưng lần này đổi lại là Tô Vạn, cho dù bên kia biết cậu là đệ tử của hắn, đến thời khác sinh tử không biết sẽ làm gì với tiểu tử này.
"Hắn ta bảo cậu trong vòng mấy ngày liên lạc lại với hắn?", Hắc Hạt Tử hỏi, Tô Vạn đáp: "Ba ngày."
"Được, " Hắc Hạt Tử suy nghĩ, "Nếu cậu thật sự muốn đi, vậy tôi sẽ gọi để giúp cậu nhận mối này."
"Ơ?" Tô Vạn ngạc nhiên: "Không phải anh bảo tôi tự mình liên lạc sao?"
"Đó là để cậu tự chào hàng," Hắc Hạt Tử nói, "Mặc dù có mối quan hệ trong nghề này của chúng tôi không có ích gì, nhưng để cho người ta thích cậu thì ít nhất có thể làm cho cậu sống lâu hơn."
Tô Vạn cũng chưa từng nghiêm túc hạ đấu, cho nên không biết giá cả, nghe Hắc Hạt Tử nói như vậy chỉ có thể khô khan đáp một tiếng, sau đó nói: "Vậy bây giờ anh liên lạc đi, hồi nãy tôi viện đại lý do vớ vẩn với mẹ bây giờ nghĩ lại không đúng lắm, lát nữa phải về nhà ăn nửa đĩa sủi cảo còn lại. "
Nói xong, Tô Vạn đưa điện thoại di động cho Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử ra hiệu bảo Tô Vạn đừng nói chuyện, sau đó bấm số của Lại Đầu.
"Cũng lâu rồi không liên lạc, chúc mừng năm mới", Hắc Hạt Tử mở miệng nói: "Lần trước nghe nói cậu cưới vợ vẫn chưa nói tiếng chúc mừng."
Tô Vạn giật mình khi nghe giọng điệu của Hắc Hạt Tử, nghĩ thầm không ngờ còn có thể cùng người khác nói chuyện gia đình, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Chính là về tiểu đồ đệ của tôi, cậu ta đang bận chạy việc vặt cho tôi, ngay cả kỹ năng gọi điện thoại cũng không có nên tôi thay cậu ta nói một tiếng, đợt gắp lạt ma này cậu ta muốn tham gia."
Ai chạy việc vặt cho anh? Tô Vạn ở bên cạnh trợn mắt, lại không ngờ Hắc Hạt Tử bỗng nhiên chuyển đề tài: "Đúng vậy, khá bận, đồ đệ trước không còn nữa, gần đây tôi lại đang bận rộn tìm người, không rảnh hạ đấu, cho nên lần này mới để Bao nhận việc."
Đồ đệ trước không phải Ngô Tà sao? Tô Vạn nghĩ thầm Hắc Hạt Tử không phải là đang nói nhảm sao, lại nghe người kia nói: "Chính là đi cùng với đám người Vương Háo Tử, tôi chỉ mới tìm được Háo Tử, mấy người khác chạy thì chạy mất rồi."
*Háo Tử nghĩa là chuột Chuột gì? Tô Vạn nghe như trong sương mù, cậu cố gắng đến gần một chút muốn nghe rõ ràng, nhưng Hắc Hạt Tử đã gọi xong, Tô Vạn hỏi: "Sao anh phải nói dông dài như vậy? Tôi cứ tưởng chỉ cần nói tôi sẽ đi là xong. "
"Danh tiếng của tên Lại Đầu này không tốt", Hắc Hạt Tử nói: "Lần đầu tiên cậu xuống đất với hắn thật sự không được may mắn cho lắm, cho nên tôi đành phải cảnh cáo hắn trước một chút, miễn cho cậu trở thành người đầu tiên hắn dùng làm đệm thịt."
"Cảnh cáo?", Tô Vạn nghe không hiểu, Hắc Hạt Tử cười nói: "Tôi biết Lại Đầu đã cưới vợ cho nên mới đề cập đến việc này, sau đó cậu cũng nghe ra tôi chỉ đang nói bậy mà thôi, tôi nói đồ đệ trước của tôi cho Vương Háo Tử mang xuống đấu lại chết, mà tôi bây giờ chỉ tìm được Háo Tử, còn đang tìm những người khác nhưng thật ra Vương Háo Tử chết trong một lần xuống đấu khác, đại loại là chuyện trước khi tôi đi sa mạc, tôi chứng kiến hắn chết, sau đó thi thể chìm xuống nước, cho nên chuyện này không có người thứ hai biết. "
Tô Vạn suy nghĩ một hồi: "Cho nên anh đang uy hϊếp hắn ta là nếu hắn tìm tôi làm đệm thịt, vậy vợ hắn sẽ có kết cuộc như tên Háo Tử này?"
"Có chút tiến bộ đấy", Hắc Hạt Tử cười nói: "Không phải tôi đã kể cho cậu, năm đó tôi bị lừa bỏ mặc lại trong đấu, thiếu chút nữa xong luôn, sau khi thoát ra thì tìm người suốt ba tháng?"
"Ừm", Tô Vạn gật gật đầu, ấn tượng của cậu đối với việc này còn rất sâu, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Vụ việc này lúc đó là chuyện lớn, lúc đầu tôi từ nước ngoài về cũng không có tiếng tăm gì, sau đó xảy ra chuyện này giống như tự quảng cáo cho chính mình, rất nhiều người trong giới đều biết, nhưng lâu dần, tin đồn ngày càng nhiều, có người nói tôi gϊếŧ mười người, còn có người nói tôi gϊếŧ hơn ba mươi người, còn đem xương thịt bọn họ băm nát cho chó ăn."
"Cho chó ăn...", Tô Vạn rùng mình một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh thật sự có làm vậy không?"
"Tôi không để thi thể bọn họ nguyên vẹn là thật", Hắc Hạt Tử nở nụ cười: "Nhưng bất luận có đồn đại như thế nào, những lời đồn này nói rõ một đạo lý, tôi cũng dùng cái này để cảnh cáo Lại Đầu."
"Đạo lý chính là anh có thù tất báo", Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử cười nói: "Cứ coi là vậy đi, Lại Đầu cũng là dân giang hồ, hắn nên hiểu được đạo lý này, tôi không biết hắn có thể nghe được bao nhiêu lời của tôi nhưng tôi biết hắn sẽ không lấy mạng của mình và vợ ra cược."
"Hoá ra là vậy", Tô Vạn nói: "Nhưng hình như anh nói là tôi rất lợi hại, đến lúc đó bọn hắn nhìn trình độ của tôi, có khi nào cảm thấy đồ đệ này của Hắc Hạt Tử là giả hay kém cỏi không?"
"Cậu không tệ như cậu tưởng đâu", Hắc Hạt Tử nghe vậy cười xoa xoa đầu Tô Vạn: "Thời gian tôi dạy cậu quá ngắn, cho nên cậu quả thật không có khả năng đạt tới trình độ như Ngô Tà, nhưng tiểu tử cậu có thiên phú, hơn nữa giống như cậu nói, đại nạn không chết, phúc khí cũng không ít, cho nên sẽ không dễ dàng gãy như vậy."
"Sao anh bỗng nhiên lại có niềm tin vào tôi như vậy?" Tô Vạn bĩu môi: "Hai ngày trước còn muốn chết muốn sống."
"Bởi vì cậu kiên trì hơn tôi nghĩ nhiều", một lát sau Hắc Hạt Tử mới nói: "Chuyện này rất kỳ quái, người có chấp niệm sâu thường sẽ sống, giống như cậu nói, ông trời cũng đang cho bọn họ mặt mũi."
"Vậy anh nhất định phải phấn chấn một chút" Tô Vạn nghe xong liền nói: "Mặt dày mà xin ông trời bán cho anh chút ân tình, chờ tiểu gia tôi mang Trùng Bàn ra, anh có thể sống thêm năm trăm năm nữa."
Kỳ nghỉ đông của Tô Vạn kéo dài đến cuối tháng hai, mà khoảng cách với ngày xuất phát của bọn họ là khoảng hai tuần, Hắc Hạt Tử nói nếu đấu không lớn, hẳn là có thể quay về, nhưng nếu tứ chi không hoàn thiện thì không có khả năng đi học lại.
Hắc Hạt Tử dùng quan hệ trước kia giúp Tô Vạn chuẩn bị trang bị, quy củ cũ và đồ cơ bản, còn Tô Vạn thì có thể tự do chuẩn bị một nửa hành trang trong ba lô của cậu.
Trong thời gian này Tô Vạn cũng giúp Hắc Hạt Tử lấy visa, hơn nữa còn đặt vé máy bay đi Mỹ, cậu vốn là muốn tìm người quen của ba cậu tiếp ứng Hắc Hạt Tử, không ngờ Hắc Hạt Tử lại nói hắn đã có mối, đến bên kia tự mình liên lạc là được.
Phiền toái hơn chính là chuyện của ba mẹ Tô Vạn, Tô Vạn không muốn để cho trong nhà biết được tình cảnh bây giờ của cậu, cho nên cuối cùng chỉ có thể nói mình đi tập huấn thi đại học kiểu khép kín, không thể mang theo điện thoại di động, phải đi suốt một tháng, lúc này mới xem như lừa gạt gia đình, mà Tô Vạn suy đi nghĩ lại, vẫn là nói với Hắc Hạt Tử, nếu như cậu thật sự không trở về, vậy sẽ để cho Hắc Hạt Tử nói ra chân tướng với ba mẹ, hơn nữa để cho bọn họ di dân, về sau cũng không cần trở về Trung Quốc nữa.
Hai người mỗi người bận rộn gần một tuần rưỡi để chuẩn bị cho Tô Vạn xuống đất, cách Tô Vạn xuất phát còn có một ngày thì cậu đưa Hắc Hạt Tử đến sân bay.
"Anh biết nói tiếng Anh không?", trước cổng an ninh Tô Vạn còn hơi lo lắng, tuy rằng Hắc Hạt Tử bây giờ vẫn chưa hoàn toàn mù, nhưng cậu cũng trang bị cho Hắc Hạt Tử dùng nạng của người mù, làm cho có vài nhân viên sân bay muốn đến đỡ hắn nhưng đều bị từ chối.
"So với tiếng Đức kém một chút, tệ lắm thì vẫn coi như là cao hơn trình độ của cậu", Hắc Hạt Tử cười nói, hắn mang theo hành lý không nhiều lắm, Tô Vạn cảm thấy hắn quả thực giống như đi Mỹ du xuân, không khỏi hỏi: "Trong vali của anh chẳng lẽ chỉ có qυầи ɭóŧ sao? Sao lại ít đồ đạc như vậy?"
"Mang theo tiền là được", Hắc Hạt Tử nói: "Nhưng quần Trung Quốc thực sự tốt, tôi thường mua một đống lớn để mang theo mỗi khi tôi trở về Đức."
Hai người nói chuyện một lúc ở cửa an ninh, cuối cùng thời gian sắp đến, Hắc Hạt Tử liền nói: "Cậu trở về đi, trước khi xuống đất nhớ kiểm tra qua đồ đạc, nhớ kỹ những thứ tôi cho cậu trước kia, ngoài ra ——"
"Thông minh một chút", không đợi Hắc Hạt Tử nói xong, Tô Vạn cười nói: "Tôi biết anh muốn nói cái này, tiểu gia tôi nói như thế nào cũng là thành tích số một số hai trong lớp, đầu óc có thể ngốc sao? Anh già rồi thì nên lo nghĩ ít đi. "
Hắc Hạt Tử không nói gì, một lát sau mới cười rộ lên: "Tôi không muốn mất đi đồ đệ như cậu, nếu như cậu có thể còn sống mang ra Trùng Bàn, chờ tôi chữa khỏi mắt, tôi hy vọng có thể có cơ hội dạy cậu nhiều thứ hơn."
"Dạy tôi cua gái thì tôi tiếp tục học", Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử gọi hai nhân viên sân bay đến giúp hắn đưa hành lý lên máy bay, Tô Vạn thấy không còn gì để làm, đang chuẩn bị đi thì nghe Hắc Hạt Tử nói: "Đừng chết, Tô Vạn."
"Biết rồi, đi Mỹ tán gái nước ngoài đi", Tô Vạn nghe vậy khoát tay áo, cậu còn có chút trang bị muốn mua, cho nên sau khi tạm biệt Hắc Hạt Tử liền rời khỏi sân bay, mà khi bóng dáng thiếu niên biến mất ở cửa, nhân viên giúp Hắc Hạt Tử đột nhiên mở miệng: "Anh yên tâm cho cậu ta đi một mình?"
Hắc Hạt Tử lắc đầu, nửa ngày sau mới nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, đi trước rồi nói sau."
Về phía Tô Vạn, từ lúc rời khỏi sân bay, cậu hiểu rõ bây giờ Hắc Hạt Tử đi rồi sẽ không có ai che chở cậu, vậy nên ngay cả taxi cũng không dám ngồi, chỉ dám đi phương tiện công cộng trở về thành phố, giống như lúc ở trong sa mạc, cậu ở trong phòng trọ của mình kiểm tra lại đồ đạc, trên cửa đã đặt báo động, chỉ cần có người đến thì cậu lập tức sẽ nhận ra ngay.
Tô Vạn dựa theo không gian còn sót lại trong ba lô mà lập ra một danh sách, sau đó chọn siêu thị có nhiều người nhất để mua đồ, bởi vì quá lo lắng sẽ có người theo dõi cậu, cho nên cậu cảm thấy mình giống như một tên trộm, nhưng dù sao thì cũng mua xong hết đồ.
Về mặt tự tin, Tô Vạn thật ra không có bao nhiêu, sau khi chuẩn bị xong ba lô, cả buổi trưa cậu tra cứu tư liệu về Lư Sinh trong quán cà phê đông người, chỉ có một ít ghi chép về hắn khi còn sống trong sử sách, mà sau khi chết tất cả đều là tin đồn, cậu nghĩ ngay cả chuyện Hắc Hạt Tử cũng có thể bị đồn đến khoa trương như vậy, Lư Sinh đã chết nhiều năm như vậy không biết đã bị đồn đến thái quá như thế nào, cho nên mấy thứ trên mạng cũng không thể tin hoàn toàn.
Tô Vạn bận rộn cả buổi chiều, đến gần chiều tối mới trở về, cậu trước tiên đến nhà Hắc Hạt Tử rửa nho, sau khi xong việc suy nghĩ trái phải, cậu viết một bức thư dài đặt ở nhà Hắc Hạt Tử, là cho ba mẹ cậu, cậu nghĩ nếu trường hợp tồi tệ nhất xảy ra, như vậy lá thư này là sẽ có tác dụng.
Sau đó, Tô Vạn trở về phòng trọ của mình, lại đặt báo động ở cửa, khóa cửa sổ lại, sau đó mới dám lên giường ngủ, để tránh bất kỳ tình huống bất ngờ nào, cậu ngủ với quần áo mặc đi đường, cúc áo và quần áo làm cậu rất khó chịu, chưa kể còn lo lắng hồi hộp, đến hơn hai giờ sáng cậu mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.