Chương 6

Lâm Lăng nghe vậy lập tức run lên: "Anh... Anh vừa nói cái gì?"

Thẩm Quân Hạo đứng dậy, dùng tay khóa cằm Lâm Lăng lại, ép cậu ngẩng lên nhìn mình. Anh từ trên cao nhìn Lâm Lăng, không nóng không vội khẽ cười nói: "Anh nói, em lại gọi một tiếng "học trưởng" nữa cho anh nghe đi."

Lâm Lăng mở to hai mắt, hầu kết lăn lộn trên dưới, bỗng nhiên tránh thoát khỏi gông cùm giềng xích của Thẩm Quân Hạo, chạy nhanh về phía cửa.

Cậu vừa mới chạy vài ba bước, đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc túm tay kéo trở về. Cậu bị Thẩm Quân Hạo giam cầm chặt chẽ vào trong ngực từ phía sau, hai cánh tay bị siết đến đau rát. Sức lực của Thẩm Quân Hạo thật sự quá mạnh, Lâm Lăng thử giãy giụa hai cái, rất nhanh đã từ bỏ.

"Muốn chạy đi đâu? Hử?" Môi Thẩm Quân Hạo dán sát vào tai cậu thủ thỉ.

Lâm Lăng run rẩy nói: "Anh làm em đau..."

Một loại cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có đang vây lấy cậu. Bí mật đen tối lâu nay bị phơi bày ra ánh sáng khiến cậu khó mà thích ứng. Trên thế gian này có một người khác ngoài cậu biết được cậu có bao nhiêu điên cuồng dâʍ đãиɠ. Lâm Lăng không biết Thẩm Quân Hạo đã nhận ra từ lúc nào, cậu nhớ tới những tâm tư lẫn hành động trước đây của mình, có lẽ đã bị Thẩm Quân Hạo xem như chuyện hài hước đến hoang đường.

Thẩm Quân Hạo nắm bả vai Lâm Lăng xoay người cậu lại, giữ chặt cái ót cậu rồi hôn lên. Hai người dây dưa nghiêng ngả lảo đảo mà dựa vào tường, Lâm Lăng bị Thẩm Quân Hạo hôn tới không thở nổi, tay nắm lại đấm nhẹ lên vai anh. Anh hôn cậu quá mạnh bạo, dường như muốn làm cho Lâm Lăng quên mất sợ hãi ban nãy.

Lúc hai đôi môi thoáng tách ra một khe hở, cậu lấy tay đẩy ngực Thẩm Quân Hạo: "Muốn... muốn hít thở, để em thở một chút."

Cuối cùng Thẩm Quân Hạo cũng buông tha cho cậu, ngược lại đưa tay như có như không mà vuốt ve cái cổ mềm mại của cậu. Anh nhìn Lâm Lăng, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng: "Anh chờ em."

Lâm Lăng không dám nhìn anh, cúi mặt nhìn chằm chằm chân của chính mình. Cậu thực sự không dám nghĩ lại -- khoảnh khắc cậu giả một thân phận khác tận tình phóng đãng với Thẩm Quân Hạo, Thẩm Quân Hạo vẫn luôn biết người dâʍ ɭσạи câu dẫn anh chính là cậu.

Cậu biết hôm nay chắc chắn không thoát được tên xấu xa này, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn phải xấu hổ mở miệng: "Anh... Nhận ra từ khi nào?"

"Không nhớ nữa. Có lẽ từ lúc bắt đầu đã biết rồi, giọng điệu rất giống em." Thẩm Quân Hạo cười cười: "Dáng người cũng rất giống."

Lâm Lăng muốn chết mất, anh đã biết ngay từ khi bắt đầu! Cậu ngơ ngác hỏi: "Dáng người?"

"Da trắng như này, mông vểnh thế kia." Thẩm Quân Hạo bình tĩnh nói: "Sao có thể giấu được? Không giấu được."

Bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Lâm Lăng dần dần đỏ lên. Cuối cùng cậu cũng có thể đem hình tượng ôn nhu thành thục và hạ lưu lộ liễu của người kia hòa làm một.

"Anh ngay từ đầu đã biết... Vậy mà không nói cho em? Anh cố ý muốn nhìn em xấu mặt có phải không?" Lâm Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm nhẹ một cái như gãi ngứa lên ngực Thẩm Quân Hạo: "Còn bắt em mang... mang cái món đồ đó rồi vờ như qua nhà em hỏi bài! Sao, sao anh lại có thể hư hỏng như vậy chứ?"

Thẩm Quân Hạo nghe vậy cười rộ lên, một tay bao lấy nắm đấm của Lâm Lăng, tay còn lại ôm Lâm Lăng vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cậu, cười đến độ cả người đều run lên.

Trong lòng Lâm Lăng vừa chua vừa ngọt. Ở rất nhiều buổi tối trước đây, Lâm Lăng thường cảm thấy bản thân mình chỉ là một tên biếи ŧɦái chỉ biết đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ. Cậu tự đeo lên gông xiềng xấu hổ cho mình, mang theo xiềng xích trói buộc lễ nghĩa đạo đức, chỉ có bản thân cậu mới biết cậu là loại người phóng đãng thế nào.

Thẩm Quân Hạo không chán ghét bộ dáng hạ lưu càn rỡ đó của cậu, ngược lại còn vui vẻ chấp nhận. Không phải là cậu chưa từng nghĩ tới việc cậu và Thẩm Quân Hạo đi đến loại tình trạng thân mật như bây giờ, chỉ là cậu đã vụng về tạo ra nhiều vấn đề rắc rối, tự mình đặt một vách ngăn tối đen giữa cậu và Thẩm Quân Hạo. Nếu Thẩm Quân Hạo không phát hiện ra học đệ kia chính là cậu, vậy có lẽ tình cảm của bọn họ sẽ ngày càng thêm phức tạp.

Thẩm Quân Hạo và cậu là cùng một loại người.

Cậu nhớ lại mấy câu tâm tình xấu hổ mà Thẩm Quân Hạo đã nói trong những đêm khuya lúc trước, những câu thủ thỉ đã từng làm cho đầu óc Lâm Lăng bị u mê đến choáng váng, bây giờ cậu lại biết được, những lời đó thế nhưng đều là nói với chính cậu.

Nghĩ vậy... xem ra Trái Đất có diệt vong cũng đáng lắm.

Thẩm Quân Hạo buông lỏng tay, hai người đứng mặt đối mặt với nhau. Lâm Lăng đứng dựa trên tường, bị thân hình cao lớn của Thẩm Quân Hạo che gần hết ánh sáng.

"Anh ơi." Lâm Lăng gọi anh.

"Ơi?"

Lâm Lăng nói: "Chúng ta coi như đã thanh toán xong rồi đấy. Em dùng thân phận giả lừa anh, mà anh đã phát hiện ra rồi còn trêu đùa em."

Thẩm Quân Hạo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lăng, không nỡ ngắt lời cậu, buồn cười mà trả lời: "Ừ."

"Anh ơi" Lâm Lăng lại gọi anh.

"Ơi?"

"Em rất thích anh."

Lâm Lăng nhón chân, đôi tay ôm lấy mặt Thẩm Quân Hạo, hôn lên.

Nụ hôn vừa ngọt ngào vừa mềm mại đen chéo hòa tan trong tình yêu ngây ngô. Lâm Lăng học hỏi cũng rất nhanh, lúc hôn môi còn biết nhắm mắt lại, trao đổi hơi thở ấm áp nóng bỏng với Thẩm Quân Hạo, nụ hôn tới hồi nhiệt liệt vội vàng lại bị người kia cướp quyền chủ động, cậu bị ép thừa nhận niềm yêu thích tha thiết tràn đầy.

Cậu không hề nghi ngờ tình cảm của Thẩm Quân Hạo đối với mình.

Thẩm Quân Hạo đè cậu lên tường, bàn tay to dao động dễ dàng luồn vào vạt áo của Lâm Lăng. Ngón tay mang theo vết chai mỏng không nặng không nhẹ ấn lên lõm xương sống, lại trượt xuống vuốt ve làn da mềm mại bên hông cậu. Anh chuẩn xác tìm được một mảnh da nhỏ bên eo trái Lâm Lăng, cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của Lâm Lăng: "Nơi này, có một nốt ruồi."

Lâm Lăng thở hổn hển cười nói: "Chuyện này mà anh cũng biết sao? Đến cả em còn không rõ lắm."

Thẩm Quân Hạo không nói gì nữa, hôn một đường dọc theo vành tai Lâm Lăng rồi xuống dưới cổ, Lâm Lăng bị bắt ngẩng đầu lên, mái tóc của anh cọ tới cọ lui trên cổ cậu làm cho cậu ngứa ngáy. Lâm Lăng thấp giọng cười rộ lên, đưa tay đặt lên đầu Thẩm Quân Hạo: "Ưʍ... Ngứa quá."

Đùi Lâm Lăng đυ.ng vào giữa hai chân Thẩm Quân Hạo, bỗng chốc chạm phải bộ phận nóng bỏng cứng rắn đang phồng lên. Cậu biết Thẩm Quân Hạo cứng rồi, mà chính cậu cũng nổi lên phản ứng. Cậu muốn tiếp tục, nhưng một tia lý trí cuối cùng đã đánh thức cậu. Lâm Lăng đẩy nhẹ Thẩm Quân Hạo: "Anh ơi... Không được đâu, mẹ em còn ở đây."

Thẩm Quân Hạo nghe vậy liền ngừng lại, nhưng vẫn không buông cậu ra. Giọng anh có hơi khàn khàn: "Khi nào thì dì đi?"

"Không biết nữa. Có lẽ là ngày mai hoặc có lẽ là tối mai. Dù sao đêm nay sẽ không đi." Lâm Lăng nói.

"Vậy thì làm sao bây giờ?" Thẩm Quân Hạo tỏ vẻ lo lắng, nhéo nhéo khuôn mặt của Lâm Lăng: "Bé cưng của chúng ta làm sao có thể nhịn được hết đêm nay đây?"

"Anh - -" Lâm Lăng bị một câu của Thẩm Quân Hạo làm cho nghẹn lời, mặt đỏ tía tai: "Em, em tất nhiên sẽ nhịn được hết đêm nay --- Không phải, đêm mai vẫn nhịn được. Không đúng, khi nào em cũng nhịn được hết!"

Lâm Lăng cảm thấy mình càng nói càng kỳ quái. Cậu nào có bị tìиɦ ɖu͙ƈ làm con tim mù quáng như Thẩm Quân Hạo nói?... Thôi được rồi, hình như thật sự là có.

Lâm Lăng thầm nói dù sao cũng không thể ăn, nhưng vẫn phải lấy lại mặt mũi. Cậu sửa lại bộ dáng hoảng loạn vừa rồi của mình, dùng ánh mắt dụ dỗ hài hước cố tình tuần tra một vòng dưới hạ thân của Thẩm Quân Hạo: "Anh à, anh còn nói em, rõ ràng anh cũng đang cứng còn gì?"

"Đúng vậy." Thẩm Quân Hạo bình tĩnh ngoài dự đoán.

"Cho nên đừng có trêu chọc anh." Thẩm Quân Hạo khẽ cúi người nhìn thẳng vào Lâm Lăng, mặt không đổi sắc: "Nếu không anh không nhịn nổi đêm nay đâu."

Lâm Lăng bị Thẩm Quân Hạo dẫn ra ngoài gặp mẹ cậu. Trần Ngữ Kỳ thấy Thẩm Quân Hạo dễ dàng dỗ dành cậu con trai của mình như thế, không nhịn được khen Thẩm Quân Hạo vài câu. Lâm Lăng nghe vậy muốn bĩu môi, nhưng nghĩ lại Thẩm Quân Hạo được mẹ khen nên không nhịn được lén lút vui vẻ.

Thẩm Quân Hạo nói chuyện với Trần Ngữ Kỳ một lát rồi cùng nhau rửa chén với Lâm Lăng, sau đó trở về nhà mình. Trước khi đi anh đứng ở cửa, ở góc mà Trần Ngữ Kỳ không nhìn thấy ra hiệu chỉ chỉ cái điện thoại với Lâm Lăng.

Lâm Lăng tắm xong liền ôm điện thoại bổ nhào lên giường, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Quân Hạo.

Lâm Lăng sợ bị Trần Ngữ Kỳ nghe thấy, dùng âm lượng nhỏ hết mức nói chuyện: "Alo, anh ơi?"

"Anh đây."

"Đã 20 phút rồi chưa được gặp anh, em nhớ anh quá." Lâm Lăng nửa đùa nửa thật nói.

Thẩm Quân Hạo dường như khẽ cười một tiếng: "Khi nào định đi ngủ?"

Lâm Lăng không có chút buồn ngủ nào: "Không biết, chắc là không ngủ đâu. Hứng phấn quá làm sao mà ngủ được? Vả lại, anh không nên hỏi em chừng nào ngủ, anh phải nói là "anh cũng rất nhớ em"."

Thẩm Quân Hạo nghe lời cậu, nhẹ giọng nói: "Anh cũng rất nhớ em."

"Anh ơi." Lâm Lăng lại gọi hắn: "Bây giờ chúng ta đang hẹn hò phải không?"

Cậu bị suy nghĩ này của mình làm cho vô cùng kích động, cậu đã làm ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy, đã không tính là một xử nam ngây thơ nữa rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò. Lâm Lăng không rõ lúc yêu đương hẹn hò thì cụ thể nên làm như thế nào, nhưng cậu biết rõ một điều rằng cậu thích Thẩm Quân Hạo 100%.

"Đương nhiên rồi." Thẩm Quân Hạo đáp lại.

Lâm Lăng được xác nhận, cảm giác mình hạnh phúc muốn ngất xỉu. Cuối cùng cậu cũng có thể đường đường chính chính biểu đạt tình yêu với Thẩm Quân Hạo. Qua mười mấy năm ngắn ngủi, lần đầu tiên cậu nếm được mùi vị yêu đương, ngọt ngào đặc sệt, nhưng cậu lại cam nguyện sa vào biển ngọt chết người này.

Cậu bỗng nhiên rất muốn ôm Thẩm Quân Hạo một cái.

Cậu lảm nhảm liên tục, không biết mệt nói chuyện trên trời dưới đất với Thẩm Quân Hạo. Tình cảm ấm áp của bọn họ xuyên qua vách tường dày và đêm tối vô biên, Lâm Lăng không thể thấy được Thẩm Quân Hạo, chỉ có thể thông qua giọng nói bình tĩnh ôn nhu mà miêu tả bộ dáng của người nọ. Cậu cùng Thẩm Quân Hạo câu có câu không trò chuyện không biết ngày đêm, trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua góc màn hình điện thoại mới phát hiện đã khuya lắm rồi.

Sau đó cậu liền nghĩ, sao lúc này cậu không đi gặp Thẩm Quân Hạo luôn nhỉ?

Lâm Lăng tháo tai nghe xuống, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, thấy Trần Ngữ Kỳ đã sớm đi ngủ.

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Quân Hạo: "Anh, đợi em một chút." Rồi cúp máy.

Bóng đêm càng thêm tối, đêm khuya mờ mờ chỉ có một chút ánh sáng. Thẩm Quân Hạo lê dép ra phòng khách rót ly nước, đột nhiên nghe thấy huyền quan truyền đến âm thanh gõ cửa rất nhẹ.

Anh như đã sớm biết trước, nhanh chóng đến mở cửa, bỗng nhiên một bóng người màu đen linh hoạt nhào vào trong ngực anh.

Lâm Lăng ôm eo anh, ngẩng đầu chống cằm lên, giọng nói mềm nhũn: "Anh ơi, hai chúng ta cùng nhau ngủ có được không?"

---

Editor: Bệnh chung của mấy đứa mới yêu đương là như thế đó =)))

Theo như tác giả báo thì Thẩm Quân Hạo 1m95, Lâm Lăng 1m75