Chương 2

Lâm Lăng ngậm một bịch bánh bao trong miệng, đưa một cái bịch khác cho Thẩm Quân Hạo, lúc nói chuyện có chút không rõ ràng: "Nè, đồ ăn sáng của cậu đó."

Hôm nay cậu cố tình bôi một ít nước hoa mùi kẹo sữa trên cổ tay và trên cổ, lúc đưa tay qua tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

Thẩm Quân Hạo cũng không khách khí, anh nhận lấy cầm trong tay: "Cảm ơn. Người nhà cậu tự hấp à?"

Lâm Lăng lắc đầu: "Không phải, tôi tự hấp đó. Nhà tôi có mình tôi thôi."

"Sao cậu lại ở một mình?"

"Ba mẹ tôi bận đi làm, ở trong thành phố ấy, cuối tuần mới qua đây." Trong miệng Lâm Lăng ngậm bánh bao nên gò má phồng to lên, vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Thẩm Quân Hạo gật đầu: "Tôi cũng ở một mình."

"Ba mẹ cậu đâu?" Lâm Lăng hỏi.

"Bọn họ còn ở thành phố C, tôi từ bên đó chuyển qua đây."

Lâm Lăng trừng to mắt: "Cô chú không lo cho cậu à?"

"Anh của tôi học đại học ở bên này, ngày thường nếu có việc thì có thể tìm anh ấy."

Trong lòng Lâm Lăng nói thật trùng hợp, cậu và Thẩm Quân Hạo là hàng xóm, lại đều sống một mình.

"Ừm... Vậy sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau." Lâm Lăng cảm thấy Thẩm Quân Hạo có chút đáng thương, một mình rời nhà đi học ở xa như vậy.

Hai người im lặng đi bộ, Lâm Lăng cảm thấy có chút xấu hổ, vụng về tìm chuyện nói với Thẩm Quân Hạo: "Vậy... cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi 18." Thẩm Quân Hạo nói.

Lâm Lăng kinh ngạc hỏi: "Cậu 18 rồi sao? Tháng sau tôi mới đầy 17 tuổi."

Thẩm Quân Hạo cong môi: "Vậy cậu phải gọi tôi là anh rồi."

Lâm Lăng cảm thấy lúc Thẩm Quân Hạo cười rộ lên đặc biệt đẹp trai, không khỏi ngoan ngoãn gọi: "Anh Thẩm."

Thẩm Quân Hạo duỗi tay xoa nhẹ tóc Lâm Lăng.

Cảm giác rung động ngày hôm qua lại xuất hiện, Lâm Lăng rũ mắt nhìn dây giày của mình, muốn che giấu cảm giác hồi hộp. Thẩm Quân Hạo nhìn qua rất ôn hòa, lại có thể dựa dẫm, khiến cho Lâm Lăng bất giác dựa lại gần anh. Gió thoảng qua, Lâm Lăng chợt ngửi được mùi mộc hương quen thuộc, đột nhiên nhớ tới chuyện hoang đường tối hôm qua, mặt cậu lập tức đỏ lên.

Lâm Lăng thầm mắng mình biếи ŧɦái, nhưng mà Thẩm Quân Hạo thật sự rất có lực hấp dẫn với cậu.

Vậy cậu có thể tiến thêm một bước không nhỉ? Cậu nhớ tới lời nói hôm qua của Lục Nhiên, bảo cậu phải nắm chặt cơ hội.

Thẩm Quân Hạo làm cậu có chút rung động, khiến cho ban đêm cậu có thứ để an ủi. Lâm Lăng có rất nhiều bí mật, trừ cậu ra thì không ai biết. Cậu chưa từng yêu đương với ai, nhưng không thầy dạy cũng biết việc lên giường. Cậu thiếu kinh nghiệm trong việc yêu đương, nhưng càng vì vậy mà thêm tò mò. Nhưng cậu đột nhiên ý thức được, có lẽ Thẩm Quân Hạo vốn không thích con trai.

Lâm Lăng đang nghĩ ngợi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay. Thẩm Quân Hạo búng tay: "Đang nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy."

"Em... đang nghĩ rốt cuộc là anh ăn cái gì mà lại cao như vậy?" Lâm Lăng mặt không đỏ tim không đập nói dối.

---

Tâm tư của Lâm Lăng tuy rất nhiều nhưng da mặt lại mỏng, cậu không có cách nào chủ động nói chuyện tình cảm với Thẩm Quân Hạo. Cậu không dám nói mình thích Thẩm Quân Hạo, cậu và Thẩm Quân Hạo quen nhau mới mấy ngày nhưng cậu thật sự bị anh hấp dẫn. Cậu còn nhỏ, kiến thức còn ít, những người trước giờ cậu tiếp xúc đều có loại tính cách giống hệt cậu, chỉ có Thẩm Quân Hạo là khác biệt. Thẩm Quân Hạo không ngả ngớn đùa giỡn giống cậu, lời nói và cử chỉ lộ ra thong dong bình tĩnh. Anh có một loại thành thục vượt quá tuổi, làm cho Lâm Lăng không nhịn được dựa dẫm vào anh.

Hết tiết, Lâm Lăng quay đầu dùng khóe mắt ngắm Thẩm Quân Hạo, bị Lục Nhiên ghét bỏ: "Cậu nói xem chừng nào thì Thẩm Quân Hạo bị cậu nhìn chằm chằm đến thủng một cái lỗ?"

Lâm Lăng hậm hực quay đầu lại nói với Lục Nhiên: "Ê, tôi hỏi cậu một chuyện."

"Cậu hỏi đi."

"Tôi muốn hỏi thầy một chuyện nhưng lại xấu hổ không hỏi được thì phải làm sao bây giờ?" Lâm Lăng hỏi.

Trên mặt Lục Nhiên hiện lên vẻ khó tin: "Cậu mà cũng có lúc xấu hổ không dám hỏi thầy à?"

Lâm Lăng tức giận: "Tôi đang nói nghiêm túc đấy."

"Rất dễ mà." Lục Nhiên nói: "Viết một bức thư nặc danh, để lên trên bàn giáo viên không phải là xong rồi à?"

Lâm Lăng đăng kí một acc Wechat mới, mượn số di động của Lục Nhiên đăng kí, cậu nói dối bảo là muốn add Wechat của thầy để hỏi.

Đêm khuya, Lâm Lăng nằm trên giường, dùng acc mới add Wechat của Thẩm Quân Hạo.

Lời mời kết bạn rất nhanh đã được đồng ý.

Lâm Lăng rất hồi hộp, sợ mình bị lộ, đành phải gõ một chữ "Hi".

7: Em là học đệ của anh, hôm nay nhìn thấy anh ở trên hành lang nên muốn kết bạn.

Thẩm: OK.

7: Em có thể tâm sự với anh không?

Thẩm: Tâm sự chuyện gì?

Lâm Lăng đột nhiên bị hỏi đến nghẹn họng. Đúng rồi, cậu với Thẩm Quân Hạo thì có cái gì để tâm sự chứ? Cậu bây giờ không phải là Lâm Lăng. Cậu không cần phải để ý mặt mũi nữa, cho dù cậu có xúc phạm đến Thẩm Quân Hạo thì cậu cũng chỉ cần block rồi vỗ mông chạy lấy người, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra là được rồi. Trong lòng Lâm Lăng đột nhiên nổi lên một loại kɦoáı ƈảʍ bí ẩn, cậu rất quen thuộc với cảm giác này - - mỗi khi cậu nhận ra được người khác không biết học sinh giỏi ba tốt như cậu vào ban đêm lại phóng đãng dâʍ ɭσạи như vậy thì cậu sẽ sinh ra loại cảm giác này.

Một là không làm, hai là chơi tới bến. Đã mặc áo choàng rồi thì không ai thấy mặt mũi của cậu nữa.

Lâm Lăng cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ như nhỏ máu, ngón tay nhấn vào nút gửi, rêи ɾỉ trong lòng: "Làm ơn, xin hãy tha thứ cho em đi."

7: Em có thể quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ anh không ạ?

Đầu bên kia im lặng thật lâu.

Ngay lúc Lâm Lăng bị cảm giác hối hận và xấu hổ tra tấn lăn lộn trên giường thì Thẩm Quân Hạo nhắn lại một câu.

Thẩm: Em muốn quấy rối như thế nào?

Lâm Lăng tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thái độ của Thẩm Quân Hạo thể hiện anh cũng không chán ghét đồng tính.

Cậu cắn môi dưới đến trắng bệch, gõ chữ: Gửi ảnh của em cho anh.

Ngay sau đó, dường như là cảm thấy không đủ nên cậu bổ sung nói: Là cái loại ảnh xấu hổ ấy.

Đầu kia di động lại im lặng nửa ngày mới rep lại: Gửi.

Trong nháy mắt này, Lâm Lăng lập tức cảm giác được Thẩm Quân Hạo bây giờ rất khác với Thẩm Quân Hạo ngày thường. Thẩm Quân Hạo rất ôn nhu, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh băng như thế để nói chuyện với cậu. Lời nói của Thẩm Quân Hạo bây giờ giống hệt như ra lệnh, không có chút lễ phép nào. Loại cảm giác tương phản này tựa như làm cho cậu có thể nhìn trộm đến nội tâm chân thật của Thẩm Quân Hạo, mặc dù chỉ là lướt qua một chút nhưng cũng có thể làm cho trái tim cậu run rẩy.

Đầu ngón tay Lâm Lăng run không ngừng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cậu chọn một tấm hình, trong hình cậu đang ngồi quỳ trên giường, thân trên trần trụi, nửa người dưới mặc một cái qυầи ɭóŧ màu trắng, lộ ra da thịt trắng nõn, quầng vυ" ửng đỏ và vòng eo nhỏ nhắn. Trên cổ cậu đeo một cái vòng cổ bằng da màu trắng, không chụp được phần đầu, chỉ lộ ra cái cằm nhòn nhọn mơ hồ.

Lúc này Thẩm Quân Hạo rep rất nhanh: Tiếp tục.

Lâm Lăng lại gửi một tấm ảnh qua, trong ảnh cậu đưa lưng về phía camera, sau eo bên trái có một nốt ruồi nhỏ. Qυầи ɭóŧ cậu bị kéo xuống một ít, lộ ra hơn nửa cánh mông thịt tròn trịa trắng nõn, cái động nhỏ bí ẩn kia bị cái đuôi thỏ trắng tuyết mềm mại che mất.

Lâm Lăng lo lắng cắn ngón tay cái, cả người cậu đã choáng váng, không hiểu được sao chuyện lại đi tới bước này.

Một lát sau, Thẩm Quân Hạo gửi tin nhắn lại đây: Sao lại muốn gửi mấy tấm ảnh này cho tôi?

Lâm Lăng thành thành thật thật trả lời: Bởi vì học trưởng rất đẹp trai, em chỉ liếc qua một cái đã bị hút hồn rồi.

Gan cậu to ra, lại liên tục gửi mấy tấm ảnh nữa cho Thẩm Quân Hạo, đều là những tấm không thấy mặt.

Thẩm Quân Hạo hoặc là nhắn một câu ngắn ngủn "tiếp tục" hoặc là không rep, thái độ ái muội không rõ. Lâm Lăng không biết Thẩm Quân Hạo cảm thấy thế nào đối với chuyện bị cậu quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng cậu vẫn không biết mệt mà gửi ảnh của mình qua cho anh. Cậu rất vui vẻ, cuối cùng cậu cũng có thể chia sẻ bí mật tình sắc dâʍ đãиɠ này của mình với người khác.

Lâm Lăng phát da^ʍ đến suиɠ sướиɠ, qua một lúc lâu mới nhận ra được đã khuya rồi, cậu thiếu ngủ thì không thể tập trung học được nên cậu không thể thức đêm.

Cậu không nỡ, nhưng vẫn nhắn tin qua: Học trưởng, em phải đi ngủ đây.

Lâm Lăng cảm thấy không đủ, tiếp tục nhắn: Ngày mai em có thể tìm học trưởng nữa không?

Thẩm Quân Hạo rep lại: Có thể.

Lâm Lăng vui vẻ đến mức muốn vẫy đuôi, tuy rằng giọng điệu của Thẩm Quân Hạo vẫn không chút ôn hòa nhưng lại chưa từng có ý muốn từ chối cậu/

---

Lâm Lăng cứ theo như thường cầm một bịch đồ ăn sáng đứng chỗ thang máy chờ Thẩm Quân Hạo. Cậu phát hiện Thẩm Quân Hạo không có thói quen ăn sáng, cậu không đưa cho anh thì anh sẽ không ăn. Lâm Lăng nấu đồ ăn sáng cho mình, thuận tiện lại chuẩn bị thêm một phần cho Thẩm Quân Hạo.

Thẩm Quân Hạo ra khỏi nhà, trên người tỏa ra mùi mộc hương. Lâm Lăng ngoan ngoãn mà gọi "Anh, chào buổi sáng" rồi đưa bữa sáng cho anh. Lâm Lăng rất thích mùi hương trên người Thẩm Quân Hạo, cậu đi phía sau lặng lẽ dùng sức hít lấy hơi thở của anh.

Tối hôm qua cậu mới dùng acc clone quấy rối Thẩm Quân Hạo, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được. Lâm Lăng lặng lẽ quan sát anh, Thẩm Quân Hạo không có chút khác thường nào, không nhìn ra được mới hôm qua anh lại nhận được rất nhiều ảnh nude của người khác.

Tiết Ngữ văn, bởi vì hôm qua Lâm Lăng ngủ muộn, hơn nữa môn Văn vừa dài dòng lại chán ngắt, cả người cậu đều mơ màng sắp ngủ, cái đầu không ngừng gật gù. Cậu mê man nghĩ, cậu còn chưa yêu đương với Thẩm Quân Hạo mà đã như bị hút hết tinh khí rồi.

Lục Nhiên ngồi bên cạnh lén lút chọt chọt cánh tay cậu, thấp giọng nói: "Cậu mà cũng có lúc ngủ gật trong lớp à? Đúng là hiếm thấy."

Lâm Lăng nghe vậy lắc lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại một chút. Lúc sau cậu mới lấy lại tinh thần, trong đầu lại nghĩ đến Thẩm Quân Hạo. Tối hôm nay cậu nên gửi ảnh nào cho Thẩm Quân Hạo đây nhỉ? Là chụp toàn thân hay chỉ chụp bộ phận? Hay là trực tiếp vứt đi mặt mũi gửi nguyên một cái video qua?

Trong đầu của Lâm Lăng tràn đầy phế liệu màu vàng, nhịn không được quay lại nhìn Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo hơi cúi đầu, giống như đang xem sách bài tập. Nhưng đầu năm nay học sinh đều là hồ ly ngàn năm, không ai có thể qua mắt được. Lâm Lăng chỉ liếc qua một cái đã biết Thẩm Quân Hạo nhất định đang trộm bấm điện thoại dưới bàn.

Suy nghĩ của Lâm Lăng vừa lóe lên, cậu cũng nhẹ nhàng móc di động ra, ngay cả Lục Nhiên cũng không biết.

Cậu đăng nhập vào acc clone, dùng một tay gõ tin nhắn gửi cho Thẩm Quân Hạo.

7: Học trưởng đang làm gì vậy?

Quả nhiên, rất nhanh Thẩm Quân Hạo đã rep lại.

Thẩm: Nghe giảng.

Lâm Lăng nhắn lại: Sao học trưởng đi học mà còn chơi di động thế?

Thẩm Quân Hạo không trả lời câu này của cậu, ngược lại hỏi: Em muốn làm gì?

7: Không làm gì hết, chỉ là nhớ anh thôi.

Lâm Lăng trộm quay đầu lại nhìn Thẩm Quân Hạo một cái, vẻ mặt người nọ nhàm chán, không có chút biểu tình nào.

Cậu đột nhiên nảy ra một ý xấu. Trải qua tối hôm qua, Lâm Lăng đã biết Thẩm Quân Hạo không phải là cái loại giống Liễu Hạ Huệ, có người đẹp ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn rồi. Cậu muốn thử xem Thẩm Quân Hạo có thể kiềm chế đến mức nào.

Lâm Lăng gửi một tấm ảnh nude chụp nghiêng người qua, gõ chữ: Em thật sự rất nhớ học trưởng.

Cậu quay đầu nhìn lại, Thẩm Quân Hạo vẫn vô cùng bình tĩnh, ngay cả tư thế cũng không đổi, Lâm Lăng thậm chí có chút nghi ngờ có phải người mình đang nói chuyện không phải là Thẩm Quân Hạo hay không?

Lúc này, Thẩm Quân Hạo cũng nhắn lại một tin: Ở trường mà cũng phát da^ʍ được?

Trái tim Lâm Lăng thình thịch nhảy lên, rõ ràng là cậu trêu chọc trước nhưng Thẩm Quân Hạo chỉ dùng một câu cũng có thể làm cho cậu tước vũ khí đầu hàng. Cậu hiểu được ý của Thẩm Quân Hạo là trách móc hay là ngầm đồng ý, cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đầu óc choáng váng, cảm giác dưới háng đã nổi lên phản ứng. Cậu và Thẩm Quân Hạo lại làm chuyện xấu hổ giữa ban ngày, ngồi nghiêm chỉnh trong lớp tán tỉnh ái muội, làm cho không khí xung quanh cũng bị bao phủ bởi một loại sắc tình càn rỡ.

Lâm Lăng đỏ mặt gõ chữ: Vậy học trưởng có thích không?

Cậu hít sâu một hơi, quyết định quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Thẩm Quân Hạo. Cậu vừa xoay đầu qua đã đối diện với đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu của Thẩm Quân Hạo.

Không biết Thẩm Quân Hạo đã ngẩng đầu lên từ khi nào, mặt không biểu tình mà nhìn cậu. Bỗng nhiên, Lâm Lăng lại nhìn thấy Thẩm Quân Hạo nhẹ nhàng nhướng mày.

Lâm Lăng tức khắc vô cùng hoảng hốt, miễn cường làm ra bộ dạng không có việc gì mà quay đầu lại. Cậu hồi hộp đến đầu ngón tay cũng phát run - - cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt kia của Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo rất đẹp trai, nhưng cũng vô cùng hung hăng. Ngày đầu tiên Lâm Lăng nhìn thấy Thẩm Quân Hạo đã cảm thấy như vậy. Mới vừa rồi trên mặt Thẩm Quân Hạo không có biểu cảm gì nên có vẻ càng thêm lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng ánh mắt của anh lại rất âm trầm, làm cho Lâm Lăng nghĩ tới con sói trong rừng.

Lâm Lăng thầm mắng mình bị tìиɦ ɖu͙ƈ làm đầu óc mụ mị, cảm giác sau lưng như có kim đâm, không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Không phải là Thẩm Quân Hạo nhận ra cậu rồi chứ!? Cậu quả thật không biết nếu Thẩm Quân Hạo nhận ra mình là loại người không biết xấu hổ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Cậu hơi cúi đầu nhìn Wechat, Thẩm Quân Hạo đã nhắn một tin qua.

Thẩm: Tập trung học đi.