Chương 4: Thân Nhân

Sau khi Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương rời đi, Lý Hạo Nhiên đánh giá Lý Yên Nhiên nói:

- Muội muội, mới vừa rồi là muội?

Yên Nhiên hờn dỗi:

- Không phải muội thì là ai? Hừ...hừ.. còn nói hết thảy đều giao cho ca?

Hạo Nhiên gãi đầu, trong lòng còn sợ hãi nói:

- Thấy đại di, ca có chút sợ hãi, huống chi ca còn chưa nói gì, muội đã quỳ xuống, muội làm vậy sao ca còn có thể nói gì?

- Lần này tha cho ca, nhưng ngày mai ca phải dẫn muội đi chơi.

Lý Yên Nhiên đưa ra yêu cầu.

Lý Hạo Nhiên có chút khó xử, thấp giọng nói:

- Ngày mai ta cùng Tuấn Khanh đi Tây Sơn đón gió, giải buồn, chờ ca trở về, muội muốn đi đâu, ca đều dẫn muội đi.

- Phó Văn...Phó Tuấn Khanh? Ca, là hắn?

Lý Hạo Nhiên gật đầu:

- Tuấn Khanh là người rất tốt, lúc đó muội đã hiểu lầm hắn.

- Muội cùng ca đi Tây Sơn đón gió.

- Này... Này...

Lý Hạo Nhiên rất khó xử, mang theo muội muội đi chơi cũng không ngại, nhưng Phó Văn cùng tiểu muội, trong lúc đó... Có hiểu lầm, muội muội có chút điêu ngoa tùy hứng, Phó Văn lại phiền chán các vị tiểu thư bốc đồng, mỗi lần bọn họ gặp nhau, nhất định tranh cãi không ngừng, mỗi lần muội muội tranh cãi với Tuấn Khanh, đều bị hắn nói cho tức nghẹn.

- Ca không thương muội.

Thấy Lý Yên Nhiên ứa nước mắt, Lý Hạo Nhiên vội hỏi:

- Ai nói ca không thương muội? Chỉ là Tuấn Khanh... muội muội, ca lo lắng muội châm chọc hắn.

- Đã cách ba ngày đương nhiên sẽ nhìn với cặp mắt khác, ca yên tâm, Phó Tuấn Khanh...

Mới vừa rồi còn ứa nước mắt, lúc này lại sáng lấp lánh mang theo một chút hứng thú, Lý Yên Nhiên lại lần nữa sống lại, không phải là quả phụ sống cô độc trong hầu phủ, nàng từ trong mộng mà tỉnh lại, sau khi suy nghĩ, nàng càng quý trọng thân nhân hơn.

- Ca, muội sẽ nhận sai với hắn.

- Muội?

- Muội nói sai, nhận sai là phải làm, không biết Phó công tử có tha thứ cho muội vì nói mà không suy nghĩ không?

- Nếu muội nhận lỗi, Tuấn Khanh dám nói hai lời, ca sẽ giúp muội đánh hắn.

Lý Hạo Nhiên cùng Phó Tuấn Khanh là tri kỷ, muội muội thương yêu nhất cùng bằng hữu tốt nhất gặp nhau liền giao chiến.

Lý Hạo Nhiên bị kẹt ở giữa.

Phó Tuấn Khanh nho nhã tuấn dật, đối với ai cũng ôn hòa lễ độ, chỉ vì Yên Nhiên mỉm cười nói một câu, khiến hắn luôn để trong lòng.

Lý Hạo Nhiên thay muội muội giải thích rất nhiều lần, cũng thay mặt Lý Yên Nhiên nhận lỗi với hắn.

Phó Tuấn Khanh luôn nói, Lý Yên Nhiên sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ vì một câu nói, mà không chịu tha thứ cho Yên Nhiên.

Lý Hạo Nhiên không còn cách nào khác, đành để bọn họ ít gặp nhau.

Lý Yên Nhiên cũng luôn tránh Phó Tuấn Khanh, sao hôm nay lại thay đổi? Lý Hạo Nhiên hỏi:

- Muội muội, hay là muội lại có mưu ma chước quỷ gì đó, Tuấn Khanh là người cực kì thông minh.

- Không có, vì muội làm sai nên nhận lỗi thôi.

Lý Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn Lý Hạo Nhiên, hỏi:

- Ca không tin muội?

- Tin chứ, tin chứ.

Tuy muội muội tùy hứng một chút, nhưng sẽ không nói dối, Lý Hạo Nhiên vội gật đầu, Lý Yên Nhiên cười khẽ, ca ca cùng Phó Tuấn Khanh kết giao là chuyện tốt.

Vị kia có thể nói là thiên hạ đệ nhất mưu thần, đứng sừng sững ở triều đình mà không ngã, nghe nói hắn được hoàng thượng phong làm Trí Văn hầu, ban cho đan thư thiết khoán, ở Đại Minh chỉ có vương hầu khai quốc mới có thiết khoán, còn được thừa kế mà không bị giáng tước.

(yul: đan thư thiết khoán: là vật được hoàng đế ban cho vị trọng thần có cống hiến nhiều nhất, hoặc có công đức lớn, như trong chiến tranh lập được công trạng hiển hách gϊếŧ được tướng giặc, mà cho dù là quan lớn cũng chưa chắc đã được ban thưởng vật này. Ở hoàn cảnh khác còn có thể coi là kim bài miễn tử.)

Cũng vì nàng, mà ca ca càng lúc càng xa cách hắn, cuối cùng trở thành người xa lạ, nếu có hắn chỉ điểm, ca ca cũng không đến mức ở trên chiến trường bị rơi vào vòng vây, tay phải cũng sẽ không bị Man Di đánh đứt gân...

Ca ca tiếc nuối nhất không phải là cánh tay bị thương, chiến trường luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn ở trên chiến trường liền có thể hiểu rõ.

Điều hắn tiếc nuối nhất là vì muội muội mà phải tuyệt giao với Phó Tuấn Khanh, không phải vì sau này Phó Tuấn Khanh sẽ công thành danh toại quyền cao chức trọng, mà là đáng tiếc bọn họ lúc trẻ đã từng là tri âm tri kỷ.

Lý Yên Nhiên giữ chặt tay phải của ca ca nói:

- Muội sẽ không khiến ca khó xử.

Nhận lỗi, kiếp trước Lý Yên Nhiên là người rất sĩ diện, nhưng sau khi trọng sinh, nàng có gì phải quan tâm? Để Phó Tuấn Khanh trào phúng nàng cũng không sao.

- Nữu nữu.

( yul: tên thân mật của Yên Nhiên)

Lý Yên Nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Nương.

Lý Yên Nhiên giống như lúc còn nhỏ nhảy vào trong lòng mẫu thân:

- Nương... nương... nương...nữu nữu ở đây.

Mạnh Nhu Nương bị nữ nhi làm cho hoảng sợ, mới vừa rồi nhìn thấy nhi nữ nói chuyện, nàng có cảm giác nữu nữu đã trở lại, lúc trước kêu nữ nhi là nữu nữu, nữ nhi sẽ không thích, hầu phủ đích nữ sao lại có thể dùng nhũ danh bình thường là nữu nữu? Mạnh Nhu Nương theo ý nữ nhi, nên rất ít gọi.

An Bình hầu phủ có quy tắc, bên cạnh Lý Yên Nhiên có nhũ mẫu, có nha hoàn, có ma ma hầu hạ, khi nàng đã hiểu biết, liền ở một mình trong Tú Trung lâu, trừ mỗi ngày đi thỉnh an Mạnh Nhu Nương, mẫu tử hai người ít có cơ hội gặp mặt.

Nữ nhi càng lúc càng tùy hứng, Mạnh Nhu Nương cảm giác Yên Nhiên không được nhu hòa, rất giống đại tỷ Mạnh Nhàn Nương.

Nhưng Yên Nhiên chỉ giống Mạnh Nhàn Nương một chút tính tình dễ thấy, còn khí chất mưu lược tâm kế lại không được một phần mười của nàng.

Lý Yên Nhiên không nghe lời nàng, Mạnh Nhu Nương sốt ruột lo lắng, Nhữ Dương vương phi phong cảnh vô hạn, là kinh thành đệ nhất phu nhân, tỷ phu Nhữ Dương vương đối đãi với đại tỷ có chút lãnh đạm, bọn họ thường không thể nói với nhau vài câu, gặp nhau liền khắc khẩu.

Nữ tử mong cầu có được gì? Nguyện có được một người đồng tâm, cả đời không chia lìa.

Mạnh Nhu Nương không muốn nữ nhi cả đời bất hạnh, nàng cùng trượng phu đều nghĩ giống nhau, cũng không mong muốn Lý Yên Nhiên gả vào Nhữ Dương vương phủ.

Hôm nay chính tai nghe nữ nhi cự tuyệt đại tỷ, lại thấy nàng cùng nhi tử đàm luận, chủ động muốn nhận lỗi với Phó Tuấn Khanh, lúc này Yên Nhiên so với ngày xưa thiếu mấy phần tùy hứng, lại có hơn một phần nhu hòa cùng khoan dung.

- Nữu nữu.

Mạnh Nhu Nương ôm nữ nhi, nhìn về phía trượng phu An Bình hầu Lý Vĩnh Niên, nữ nhi đột nhiên thay đổi, khiến Mạnh Nhu Nương trở tay không kịp, trong lòng cũng có chút hồ nghi.

Lý Vĩnh Niên vui mừng cho rằng nữ nhi hiểu chuyện, nhưng trong lòng cũng giống thê tử, hôm qua nữ nhi còn tràn đầy vui mừng chờ định ngày sẽ được gả vào Nhữ Dương vương phủ, như thế nào chỉ trong một đêm liền thay đổi.

Lý Yên Nhiên lau nước mắt, kiếp trước nàng đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, bỏ qua rất nhiều thứ, từ từ từng chút đẩy người thân ra xa, đợi đến lúc nàng suy nghĩ cẩn thận, quay đầu lại tìm kiếm, phụ mẫu đã cách thế( chết), ca ca cũng vì tay phải tàn phế mà rời khỏi triều đình.

- Tối qua nữ nhi nằm mộng thấy mọi người không cần nữ nhi nữa, cũng không để ý tới nữ nhi, còn nói nữ nhi tùy hứng, nói nữ nhi không hiểu chuyện, nói nữ nhi... Nói nữ nhi không hiểu làm gia chủ xử lý việc trong hậu viện, nương, đừng bỏ nữu nữu.

Mạnh Nhu Nương xiết chặt vòng tay:

- Nữu nữu ngốc, sao nương có thể mặc kệ ngươi, nữu nữu, sẽ không, nương sẽ từ từ dạy ngươi, không phải nữu nữu không biết, mà là biết không được nhiều.

Là nàng ít hiểu biết, nên kiếp trước mới gặp nhiều trắc trở, nàng bị đuổi khỏi Nhữ Dương vương phủ, biểu ca bị ép nhường tước vị.

Nếu nàng hiểu chuyện một chút, thông minh một chút, kết cục có phải sẽ khác? Lý Yên Nhiên vuốt tóc mai của mẫu thân nói:

- Nếu nương dạy nữ nhi, nữ nhi nhất định nghiêm túc cẩn thận học.

Mạnh Nhu Nương vui mừng gật đầu:

- Nữu nữu rất thông minh, tính tình của nữu nữu cũng không phải không tốt, nương không muốn ngạo khí trên người nữu nữu giảm đi, nhưng quá cường, ngược lại sẽ dễ dàng chịu thiệt.

- Nương nhu tình như nước, ôn nhu uyển chuyển, cho nên phụ thân yêu thương nương.

Mạnh Nhu Nương đánh nhẹ vào trán của nữ nhi, cười nói:

- Không cho phép nói bậy.

Lý Vĩnh Niên nhìn thê nhi, bên môi ý cười càng dày đặc, nhi tử tính tình ngay thẳng, võ nghệ xuất chúng, còn nữ nhi thì xinh đẹp hiểu chuyện, thê tử ôn nhu uyển chuyển, cuộc đời này như vậy đã đủ.