Chương 1: Trọng sinh

Tranh đoạt vương vị đã vào hồi kết.

Cửu hoàng tử Chu Từ Quýnh lên ngôi hoàng đế, thay đổi niên hiệu là Khánh Chính Nguyên.

Hoàng đế đại xá thiên hạ, ban thưởng cho những công thần duy trì hắn, giúp hắn đăng cơ. Thánh chỉ ban thưởng đầu tiên chính là Nhữ Dương vương đích thứ tử Triệu Duệ Giác.

( yul: đích thứ tử cũng là con dòng chính nhưng không phải con trưởng)

Vì Triệu Duệ Giác có binh lính ở gần kinh thành, đem quân gϊếŧ chết nhạc phụ Cửu Môn Đề Đốc của tam hoàng tử, khiến cho cửu hoàng tử thuận lợi đăng cơ.

Triệu Duệ Giác cùng cửu hoàng tử từ nhỏ đã quen biết kết giao với nhau, rất tâm đầu ý hợp.

Lúc Triệu Duệ Giác mười sáu tuổi ở trên chiến trường đánh một trận chiến liền thành danh, làm danh tướng uy phong bảo trụ cửu hoàng tử.

Thân sinh tỷ tỷ của hắn cũng gả cho cửu hoàng tử làm chính phi, hiện giờ đã là chính cung hoàng hậu, sau khi tân đế đăng cơ về tư hay về công cũng sẽ không bạc đãi hắn.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...

Nhữ Dương vương phủ nghênh đón thánh chỉ đầu tiên của tân đế, thế tử phi Lý Yên Nhiên quỳ gối bên cạnh trượng phu Triệu Duệ Kỳ yên lặng lắng nghe.

- Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Kỳ lễ hiếu nhân nghĩa, phẩm hạnh đôn hậu vẫn luôn từ chối thế tử vị. Trẫm mãi khuyên, vẫn không thay đổi chủ ý, lại nói đệ đệ, nhi tử của kế phi là Triệu Duệ Giác có tài hoa hơn người, muốn nhường thế tử vị, khổ tâm khẩn cầu trẫm, nay trẫm đã đồng ý, thu hồi thế tử vị Nhữ Dương vương phủ của Triệu Duệ Kỳ, phong làm Trung Nghĩa hầu, ban thưởng hầu phủ. Phong đích thứ tử Triệu Duệ Giác làm Nhữ Dương vương thế tử, sau này không được cô phụ trẫm ban thưởng, không được cô phụ huynh trưởng nhường tước vị, vì quốc tận trung...

Lý Yên Nhiên cúi thấp đầu, trên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt, đem tước vị thế tử nóng bỏng tay này nhường ra ngoài.

Lý Yên Nhiên chăm chú nhìn Nhữ Dương vương phi đang quỳ ngối trước mặt, nàng ta đoan trang hiền lành, dịu dàng kính cẩn nghe theo.

Ai còn nhớ rõ nàng ta đã từng là thứ nữ vô danh không được sủng ái?

Công công(cha chồng) sủng ái nàng, trong kinh thành các vị phu nhân đều nịnh bợ lấy lòng nàng.

Bây giờ nàng ta đã có nữ nhi làm hoàng hậu, nhi tử làm Nhữ Dương vương thế tử, nàng có thể an tâm, không cần tính kế bọn họ.

- Tuân chỉ.

Lý Yên Nhiên nói theo bọn họ, yết hầu không phát ra tiếng, đoạt tước vị thế tử ban cho công thần, còn nói đường đường chính chính, đúng là tác phong của hoàng gia.

Trượng phu bên cạnh nàng, mặt sáng như ngọc, ôn nhu tao nhã, nhưng dáng người lại gầy yếu, mang theo hơi thở bệnh tật.

Nhữ Dương vương phủ nhiều thế hệ làm tướng quân, chỉ có một mình trượng phu là không biết binh thư, chỉ yêu thích văn thơ, tài năng của hắn là hào quang vạn trượng nhưng ở trước mặt kế phi liền ảm đạm thất sắc, thân mình càng ngày càng yếu đi.

Ai cũng nói hắn không thể khiến Nhữ Dương vương phủ tồn vinh, hành động nhường tước vị là sáng suốt.

Nhưng không ai biết trong lòng hắn có biết bao khổ sở, cũng không ai biết hắn đã từng thức đêm khổ đọc binh thư, cả phụ vương Nhữ Dương vương cũng không tin hắn.

Triệu Duệ Kỳ cúi đầu, một luồng sợi tóc buông xuống, hơn u buồn, nhưng lại có chút thoải mái.

- Biểu muội, ta xin lỗi nàng.

- Ta là Trung Nghĩa hầu phu nhân, có gì mà xin lỗi?

Triệu Duệ Kỳ nhìn Lý Yên Nhiên trong mắt tràn đầy ý cười, lóe lên ánh sáng, giống như lúc hắn đẩy ra khăn voan của nàng...

Đỡ Lý Yên Nhiên đứng dậy, Triệu Duệ Kỳ hướng phụ mẫu cung kính nói:

- Nhi tử từ biệt phụ vương, mẫu phi.

- Kỳ nhi.

Vương phi Mạnh thị hai mắt đẫm lệ, đau sót nói:

- Sao ngươi không thương lượng với ta?

- Người để cho nhi tử làm chủ một lần đi.

Triệu Duệ Kỳ ôn nhuận nở nụ cười yếu ớt nói:

- Nhi tử đem tước vị thế tử trả lại cho tam đệ, về sau hắn sẽ là nhi tử khiến người kiêu ngạo nhất, để hắn kế thừa vương tước, có như vậy liệt tổ liệt tông mới không trách tội.

Nhữ Dương vương đã qua tuổi bốn mươi, dáng người vẫn cao ngất, vai rộng lưng hẹp, ngũ quan thâm thúy, tuấn dật, mày kiếm mắt ưng, đúng là bộ dạng tướng mạo thật tốt, năm đó còn là kinh thành đệ nhất mỹ nam.

Triệu Duệ Giác ở bên gối hắn mà lớn lên, dung mạo khí chất đều giống hắn, còn trưởng tử Triệu Duệ Kỳ thân thể suy nhược, giống như mẫu thân hắn.

Nhữ Dương vương môi run run, Triệu Duệ Kỳ lần đầu nhìn thẳng hắn, nói:

- Phụ vương, điều nhi tử nên làm đều đã làm, phụ vương bảo trọng.

Triệu Duệ Kỳ vươn tay về phía thê tử Lý Yên Nhiên :

- Trung Nghĩa hầu phu nhân?

Lý Yên Nhiên đem tay đặt vào lòng bàn tay hắn :

- Trung Nghĩa hầu?

- Ha ha, ha ha ha.

Hai người đồng thời nở nụ cười, mặc kệ mọi người trong Nhữ Dương vương phủ, quay người rời đi...

Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh đỡ lấy vương phi Mạnh thị đang lung lay sắp đổ, nhẹ gọi:

- Trinh Nương.

- Thϊếp có lỗi với đại tỷ, sao Kỳ nhi lại làm như vậy? Thϊếp chưa từng nghĩ sẽ để Giác nhi kế thừa tước vị Nhữ Dương vương thế tử, nếu thϊếp muốn tranh giành, sẽ không để Giác nhi mới mười sáu tuổi đã phải ra chiến trường, phu quân... Kỳ nhi hiểu lầm thϊếp.

- Kỳ nhi đã làm đúng, Nhữ Dương vương phủ chỉ có thể giao cho Giác nhi, Kỳ nhi giữ không được Nhữ Dương vương phủ.

Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh không biết đang an ủi kiều thê, hay đang an ủi chính hắn, có lẽ là cả hai.

- Kỳ nhi cái gì cũng không lấy, vương gia, qua hai ngày nữa, hãy sai người đem đồ đến cho Kỳ nhi đi, sách trong thư phòng đều là sách hắn thích nhất, hậu viện có tượng gỗ do Kỳ nhi điêu khắc, trong phòng còn có hoa phục Kỳ nhi yêu thích, hắn đã quen có hạ nhân hầu hạ, đại tỷ lưu lại bạc cho Kỳ nhi dù không còn bao nhiêu, nhưng trong vương phủ vật dụng bài trí còn một chút, dù sao Kỳ nhi cũng là trưởng tử, đem tước vị tặng cho Giác nhi, tài vật này nọ phải chu cấp cho hắn không thể để hắn chịu thiệt.

- Nàng tự làm chủ đi.

Nhữ Dương vương thấy vương phi nói như vậy, hắn cực kì vừa lòng, nàng thiện lương vô cùng, lại còn chu đáo cẩn thận, chưa từng tranh đoạt cái gì, cũng không ham tài vật tước vị.

Để nhi tử duy nhất đi theo quân, từ nhỏ liền nói cho hắn biết, vương tước là của Triệu Duệ Kỳ, còn tước vị của hắn tự bản thân hắn kiếm lấy.

Nhữ Dương vương dắt tay thê tử, Nhữ Dương vương phi xấu hổ đỏ mặt, mềm mại gọi:

- Vương gia.

- Thê như thế, đời này còn mong gì hơn?

Nhữ Dương vương phi rũ mắt đi theo Nhữ Dương vương vào Ngân An điện, chờ tân khách tới cửa chúc mừng.

Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Giác, anh khí bức người luôn luôn đi theo bên cạnh hai người bọn họ, bọn họ mới đúng là người một nhà.

_____________________________________

- Tiểu thư, tiểu thư.

Lý Yên Nhiên bị đẩy tỉnh, mở đôi mắt mông lung mờ mịt, nàng sờ khóe mắt, đầu ngón tay còn mang theo nước mắt, đặt ở bên môi liếʍ một chút... Mặn!

- Người mau dậy đi, hôm nay Nhữ Dương vương phi đến hầu phủ định hôn sự của người cùng thế tử.

- Ừ.

Lý Yên Nhiên cúi đầu nhìn đôi tay khéo léo, mười tuổi, lúc nàng mười tuổi đã cùng biểu ca định ra hôn sự.

Sau khi cập kê nàng liền gả vào Nhữ Dương vương phủ, còn vài tháng nữa đại di sẽ bệnh chết

(Yul: đại di là dì cả, chị của mẹ mình)

Bên ngoại gia, nữ nhi nhỏ nhất là Mạnh Trinh Nương, nàng là thứ nữ được ghi tạc dưới danh nghĩa chính thê( mẹ cả).

Sau này gả cho Nhữ Dương vương làm kế phi, nàng so với chính mình chỉ lớn hơn hai tuổi, so với biểu ca còn nhỏ hơn một tuổi.

Trước kia, tuy các nàng chênh lệch bối phận, nhưng nàng thật lòng thích tiểu di (dì nhỏ, e của mẹ)

Lúc đến phủ của ngoại tổ phụ, nàng thích cùng tiểu di huyên náo chơi đùa, tiểu di luôn cười trong suốt, rất thân thiện.

Ở ngoại gia có không ít người, cuối cùng nàng lại là người gả vào Nhữ Dương vương phủ, trong đó phát sinh chuyện gì? Vì sao người có nhiều hi vọng nhất là tứ di? Cuối cùng lại đổi thành nàng?

- Đại tiểu thư.

- Không có gì.

Một đám nha hoàn nâng các loại đồ vật tiến vào, hầu hạ Lý Yên Nhiên rửa mặt chải đầu thay y phục.

An Bình hầu phủ ở Đại Minh triều, công lao phú quý ở bậc trung, Đại Minh triều khai quốc, có tổng cộng tứ vương thập hầu.

Hầu tước phẩm chức cao, phần lớn là chinh chiến sa trường, khai quốc lập công lao lớn.

Đã hơn một trăm năm, tứ vương chỉ còn lại tam vương là Nhữ Dương vương phủ, Nam Bình vương phủ, Trấn Bắc vương phủ.

Còn Bình Tây vương phủ vì tham ô hối lộ mà bị đoạt tước vị, mười hầu phủ nhiều lần biến loạn cũng chỉ còn lại 8 hầu.

Hiện nay, các đại thần đều mang theo tước vị, trừ các vương phủ, hầu phủ khai quốc có đan thư thiết khoán (giống kim bài miễn tử), còn lại các tước vị mới phong, chỉ có thanh danh dễ nghe mà thôi.

Nhữ Dương vương phi đến hạ quyết định sao?

Kiếp trước sau khi gả qua, Lý Yên Nhiên mới biết. Nhữ Dương vương vừa ý nhi tức là kinh thành đệ nhất tài nữ Văn tiểu thư của Văn gia, mà không phải là nàng, đích trưởng nữ của An Bình hầu phủ, tính tình điêu ngoa bốc đồng.

Sau khi thành thân, tiểu di đem toàn bộ Nhữ Dương vương phủ giao cho nàng quản lý, tiểu di lui về phía sau bảo toàn thanh danh hiền lương.

Nàng nhớ rõ vị Nhữ Dương vương kế phi này biết bao lần ngáng chân sau lưng nàng, nàng cứ đập va chạm đυ.ng, nghiêng ngả chao đảo, dốc hết toàn lực vẫn kém Nhữ Dương vương kế phi từng quản gia chủ trì hậu trạch, nàng khiến thái phi thất vọng, không ai biết nàng rất khổ sở, chỉ có biểu ca thông cảm cho nàng...

Lý Yên Nhiên đang ngồi trước gương cài trâm ngọc.

Nàng phải gả cho biểu ca sao? không thể thay đổi sao? Nếu lão thiên đã cho nàng cơ hội trọng sinh, vì sao vẫn là hôm nay.

Nàng trọng sinh đã hai ngày, phụ mẫu thật lòng yêu thương nàng, có lẽ hôm nay sẽ không hạ quyết định.

Cuộc đời nàng cùng kế thất bà bà tranh cãi cả đời, nàng nhận thảm bại để chấm dứt.

( Yul: công công là cha chồng, bà bà là mẹ chồng)

Kiếp này lại còn muốn tiếp tục đi đường cũ?

Lý Yên Nhiên không tin bản thân nàng có thể thay đổi vận mệnh của biểu ca, sau khi nhường tước vị thế tử, biểu ca trầm mê trong điêu khắc, chưa đến vài năm liền hậm hực mà chết, đáng lẽ nàng sẽ phú quý cả đời, lại trở thành quả phụ...

Biểu ca đối với nàng có tình có nghĩa, cả đời không nạp thϊếp, nàng nên làm sao đây?

Đại náo một hồi rồi hủy hôn sự, hay vẫn giống kiếp trước tái chiến kế thất bà bà.....tiểu di?