Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Lý Bất Ngôn

Chương 24: Hai Chương hợp nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với An Chi mà nói, chuyện khó khăn nhất trong giai đoạn tiểu học của nàng, cho tới bây giờ không phải là nội dung trong sách giáo khoa cũng chẳng phải là việc hòa đồng cùng bạn học, mà là tốc độ phát triển chiều cao như rùa bò của nàng, cản trở chuyện nàng nhảy lớp.

Giai đoạn khi vừa mới bắt đầu năm nhất bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm, còn có cá tính của nàng tương đối nghe lời, lại bởi vì ông ngoại cũng là lão sư, nên đối với lão sư có một sự tôn trọng rất tự nhiên, vì vậy nàng còn có thể đến lớp nghe giảng. Sau này thật sự là nghe không nổi nữa, bởi vì ngồi ở bàn đầu, nàng lại không thể ngủ được.

Nàng cảm thấy nhàm chán, bắt đầu luyện chữ, viết những câu trích từ trong sách. Muốn giống như Ngôn Hề, có chữ viết thật đẹp. Dù sao cũng là trẻ em, bảng chữ mẫu có khi cũng cảm thấy buồn tẻ, mà bắt đầu trộm xem những quyển sách có hình ảnh. Lầu hai của nhà Ngôn Hề có giá sách khảm lên hai bên tường, Ngôn Hề dành riêng ra một góc lớn, bỏ lên đó rất nhiều sách và truyện tranh phù hợp với nàng, tiếng Trung tiếng Anh đều có, nàng đứng lên vừa vặn có thể cầm được.

Tiểu An Chi cũng rất lanh lợi, nàng sẽ không xem trong giờ ngữ văn, bởi vì đó là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Đó là thời gian nàng dành để luyện chữ nhiều nhất. Cũng sẽ không xem trong giờ tiếng Anh, bởi vì lão sư tiếng Anh sẽ kể chuyện xưa, sẽ dạy các nàng hát nhạc thiếu nhi, còn cho các nàng luyện tập đối thoại.

Cho nên đa số thời gian còn lại trong giờ học nàng đều đọc sách, như vậy cũng quá lộ liễu rồi. Khi vừa mới bắt đầu còn có thể lén lút che dấu mà đọc, ngoại trừ những khi lão sư số học cho làm bài tập, hoặc là trợ giúp bạn nam kháu khỉnh ngồi cùng bàn một chút, An Chi đều lén lút đọc sách có hình ảnh nàng mang theo, có khi không cẩn thận liền nhập thần.

Từ vị trí trên bục giảng nhìn xuống, nhất cử nhất động của đám học sinh tiểu học ở phía dưới kỳ thật đều bị các lão sư nhìn thấy hết. Lão sư số học vừa tốt nghiệp không lâu có sự nhiệt tình dậy dỗ mâm non cũng như có sự coi trọng nóng bỏng dành cho tôn nghiêm của lão sư, nhịn một lần, lần thứ hai, lần thứ ba thật sự không thể nhịn được nữa, tịch thu quyển sách của An Chi, còn gọi nàng lên văn phòng.

Chuyện này làm cho học sinh trong cả lớp đều xôn xao.

Phải biết, sau khi khai giảng được một tháng, An Chi đã trở thành cái gọi là "Đứa bé nhà người ta" trong lớp một ba*. Tiết học nào cũng rất lợi hại, lớn lên lại trắng như vậy khả ái như vậy (tuy rằng hơi thấp một chút...), nàng siêu lợi hại, hỏi nàng câu nào nàng cũng biết. Mặc quần áo cũng nhìn rất đẹp. Trong trường có một ngày không cần mặc đồng phục, nàng mặc áo len màu vàng sáng cùng cái quần yếm màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác denim màu xanh đậm, trên túi áo khoác có hình vẽ lỗ tai thỏ, đáng yêu đến mức làm cho rất nhiều bạn học nữ vây quanh nàng hỏi quần áo này mua ở đâu.

(*Chắc kiểu như lớp 1a3 này kia ở Viết Nam)

Nàng còn thường xuyên mang bánh nướng bánh bích quy cùng bánh trứng đến trường học chia cho mọi người cùng ăn, nàng còn có gia trưởng rất xinh đẹp! Mỗi người trong lớp thậm chí đều muốn làm bằng hữu với nàng.

Bởi vì nàng mới đến, tuổi tác cũng nhỏ hơn phần lớn bạn học trong lớp, cho nên giáo viên chủ nhiệm không có để nàng làm cán bộ trực ban.

Nhưng mà, nàng bị gọi đến văn phòng! Nghe nói còn muốn mời gia trưởng đến văn phòng!

Văn phòng cái chỗ này, ngoại trừ ban cán bộ, bị gọi vào chính là bị phê bình!

Một đồng học có chút to gan trong lớp một ba đi theo phía sau cái mông của lão sư, thò đầu nhìn vào cửa sổ bên cạnh nghe ngóng.

Trong văn phòng của các lão sư năm nhất đặt một cái bàn làm việc, phía trên đều là các loại sách vở bài tập xếp thành từng chồng cao cao.

Lúc nghỉ giữa giờ, lão sư số học kéo căng khuôn mặt tiến vào, An Chi chậm chạp di chuyển bước chân nhỏ đi theo phía sau nàng.

Chủ nhiệm lớp một ba thấy nàng đi vào, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy? Dương lão sư?"

Dương lão sư dạy toán quay qua nói: "Lúc lên lớp không nghe giảng, lại xem sách khác! Không chỉ một lần!"

Lão sư tiếng Anh người đằng sau bàn đưa ánh mắt nhìn xẹt qua.

Chủ nhiệm lớp không nói gì, dù sao cũng là lão sư số học gọi đến, nên để nàng xử lý, mình trước hết quan sát.

"Đào An Chi! Ngươi có chuyện gì vậy? Có phải không muốn học hay không? Nếu như vậy ta gọi gia trưởng của ngươi đến đón ngươi trở về!" Dương lão sư toán học cầm truyện cổ Grimm có hình vẽ trên tay ném lên bàn.

"Lão sư!" An Chi vội vàng nói: "Ngươi không cần tìm di di của ta, nàng đi làm rất bận rộn!"

"Vậy ngươi nói cho Dương lão sư, vì sao ngươi không nghe giảng bài?" Giáo viên chủ nhiệm nói.

An Chi cong môi, đôi chân nhỏ điểm điểm trên mặt đất, sau khi làm xong mấy động tác nhỏ đó, nàng rốt cuộc nói: "Nhưng mà...Ta đều đã biết..." Nét mặt nàng tràn đầy vẻ vô tội, thậm chí mang theo chút ít ấm ức mà nói.

"Ngươi đều biết?" Lão sư số học kinh ngạc, "Ngươi đều biết cái gì?" Nàng cho rằng Đào An Chi chỉ là tương đối thông minh, phản ứng nhanh mà thôi. Không nghĩ tới đứa nhỏ này bắt đầu bẻ ngón tay lại nói tiếp: "Biết nhân ba chữ số chia hai chữ số, tính theo cột dọc, phép cộng trừ thập phân, còn có bốn phép tính*..."

(*Hình như là phép tính có cộng trừ nhân chia chung, làm theo cách nhân chia trước cộng trừ sau)

"..."

Lão sư số học bán tín bán nghi, dựa theo lời nàng nói, những thứ này đều là nội dung tiểu học năm thứ tư rồi. Nàng đứng lên tìm một quyển tập đưa cho cô bé, "Ngươi trước giải đề bài này đi."

"Nhưng mà tiết sau là giờ thể dục..." Có thể đi ra sân luyện tập vui chơi, không cần luôn ở trong lớp học nghe những kiến thức nàng đã biết.

Lão sư số học trừng mắt, An Chi im lặng, nhưng vẫn có chút bộ dạng không vui nho nhỏ. Lúc này, chủ nhiệm lớp không thể không hoà giải, "Được rồi, làm đề bài trong tập một chút, làm xong liền có thể đi ra ngoài học tiết thể dục."

An Chi suy nghĩ một chút, cầm tập qua, tò mò liếc nhìn.

"Không làm được thì thôi, nhưng mà không thể nói dối với lão sư, còn có phải ngoan nghe lời nghe giảng bài."

"Ta không có nói dối."

"Vậy ngồi ở đây cầm tập làm đi."

An Chi trông mong giờ thể dục ngoài sân, cầm tập qua cúi mặt trên bàn, nắm bút chì lên bắt đầu xoát xoát mà viết, thậm chí cũng không cần giấy nháp. Nửa giờ sau, nàng đã làm xong.

"Lão sư, ta có thể đi học lớp thể dục không?"

An Chi trượt xuống khỏi cái ghế, nói xong ánh mắt ba ba nhìn vào truyện cổ Grimm trên bàn lão sư số học, lão sư số học nhìn vào bài giải tràn đầy những con số của nàng...

Lão sư số học nói đợi nàng học tiết thể dục xong sẽ trả lại cho nàng, đợi sau khi nàng rời khỏi, lão sư số học vẫn còn có chút khó tin, chỉ vào đề bài trong tập nói với giáo viên chủ nhiệm: "Ngươi thấy không, nhân chia ba con số nàng có thể tính nhẩm ra, còn có đề này, nàng biết dùng tính toán đơn giản...Hơn nữa còn biết tính diện tích rồi..."

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Rất thông minh! Ngữ văn kỳ thật cũng vậy, nhận ra rất nhiều chữ, năng lực biểu đạt cũng rất tốt."

Lão sư tiếng Anh từ bên kia đi tới, nhìn nhìn quyển tập, nói một câu: "Interesting..."

An Chi vui chơi trong chốc lát, lại được gọi trở về, chạy nhanh đến văn phòng, "Lão sư?"

Lão sư số học cầm một quyển olympic toán học tiểu học đưa cho nàng, "Về sau lên lớp ngươi có thể không cần nghe giảng, có thể giải những đề bài này, không hiểu có thể tới hỏi lão sư, nhưng mà những bài tập được giao đều phải hoàn thành có được không?"

An Chi chơi đùa xong thở hồng hộc, cái trán hơi ẩm ướt, nàng cầm lấy quyển sách, ngọt ngào mà nói với lão sư số học: "Cám ơn lão sư."

Thật tốt quá, rốt cuộc có thể không cần phải nghe thêm phép trừ rồi Ha ha ha!

Lão sư số học nhìn lúm đồng tiền nhỏ của nàng cơ hồ là đắc ý mà lún sâu vào, cũng không biết nên nói gì nữa.

Đứa bé này còn tràn ra dáng tươi cười càng lớn: "Lão sư, vậy ngươi có thể đưa lại truyện cho ta sao??"

"Còn có, lão sư, có thể không cần méc việc này với di di của ta hay không?" Bàn tay nhỏ bé của nàng chắp lại, đối với lão sư làm ra biểu lộ "Làm ơn làm ơn" tội nghiệp.

Lão sư số học:...

Đứa bé được một tấc lại muốn tiến một thước còn giả vờ đáng yêu ngây thơ này!

Lão sư số học không có nói cho Ngôn Hề, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm nói cho Ngôn Hề rồi.

Buổi tối Ngôn Hề cùng nàng ở lầu hai đọc sách, trong phòng ấm áp cực kỳ, An Chi nằm úp sấp ở trên đệm dựa lật sách, cẳng chân vểnh lên đung đưa. Ngôn Hề thử thăm dò mà hỏi nàng: "Hôm nay ở trường có xảy ra chuyện gì thú vị sao?"

Đôi mắt An Chi đảo vòng, nói: "Không có nha."

Ngôn Hề cười thầm: Học được nói dối nữa a...

Đây là chuyện tốt, nàng thật cao hứng mà nhìn thấy An Chi càng ngày càng hoạt bát rồi, hôm nay Lưu nãi nãi cũng nói cho nàng biết, An Chi ở trong lớp thể dục chơi đùa rất vui vẻ, ra một thân mồ hôi.

Nàng cũng không vạch trần cô bé, "Ha, bộ dạng như vậy nha..."

"Ngồi dậy, không thể nằm sấp, " Ngôn Hề vỗ vỗ nàng, thấy nàng lại đang xem truyện cổ tích, "Sách này đẹp mắt như vậy sao?"

An Chi ngồi dậy, tiến đến trước mặt nàng, rất nghiêm túc nói: "Ta phát hiện ra một vấn đề!"

Hả? Ngôn Hề nhìn nàng.

"Công chúa Bạch Tuyết là do Hoàng tử cứu, Công chúa ngủ trong rừng là do Hoàng tử cứu, Công chúa tóc dài là do Hoàng tử cứu...Tại sao đều là do Hoàng tử cứu? Hoàng tử không có chuyện gì làm sao?"

"Hả?" Khóe mắt Ngôn Hề có một chút ý cười, nàng nhìn An Chi: "Nếu không phải là Hoàng tử cứu, còn có thể là ai cứu sao?"

"Công chúa có thể cứu Công chúa nha! Tại sao nhất định phải là Hoàng tử cứu nha!" Vẻ mặt An Chi thành thật nói, bàn tay nhỏ bé hầu như đều muốn quơ múa.

Ngôn Hề được bộ dạng nghiêm trang của nàng trêu hỏng mất, nàng chớp chớp hàng lông mi thật dầy có chút trầm tư: "Quan điểm này của ngươi rất thú vị nha!"

An Chi cảm thấy mình được biểu dương, càng thêm hưng phấn, nàng nằm trên đầu gối Ngôn Hề, má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Có phải hay không! Có phải hay không!"

Phốc! Ngôn Hề nhếch khóe môi lên, "Vậy những Công chúa này sau khi được Hoàng tử cứu đều sẽ gả cho Hoàng tử, nếu như được Công chúa cứu thì sao?..."

"Vậy Công chúa gả cho Công chúa chứ sao!" Tiểu An Chi không chút để ý nói.

Ngôn Hề sững sờ, lập tức cười cười. Nàng cho rằng An Chi đồng ngôn vô kỵ, vốn không biết chính mình đang nói cái gì. Nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói "Công chúa không thể nào gả cho Công chúa", tất cả những tư tưởng thiện ý hồn nhiên hiếu kỳ của trẻ em đều hẳn là nên được cổ vũ. Truyện cổ tích có thể làm cho đứa bé nhìn thấy hơn nữa còn cảm nhận được chân thiện mỹ, như vậy đã đủ rồi.

Nàng cũng không muốn nói cho cô bé biết, phiên bản đầu tiên của những câu truyện cổ tính này vốn rất tàn khốc tối tăm.

"Lẽ nào không được sao?" An Chi nằm trên đầu gối của nàng, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Ngôn Hề nghĩ vấn đề này vẫn là đợi sau khi nàng lớn lên sẽ tự mình phát hiện a, lại nói vấn đền này có chỗ nào không đúng, ở một vài nơi trên thế giới, điều này cũng đã được chấp nhận.

Cho nên nàng gật gật đầu: "Có thể." Công chúa đương nhiên có thể cứu Công chúa, cũng có thể gả cho Công chúa, mọi thứ đều có khả năng phát sinh.

Sau khi An Chi được khẳng định thì rất vui vẻ, nàng chui đầu vào trong lòng Ngôn Hề, cọ cọ hai cái. Ngôn Hề nở nụ cười, bây giờ làm nũng đều tự nhiên như vậy rồi...Nàng liền tự nhiên mà sờ sờ đầu của cô bé.

Đến thời gian đi ngủ, An Chi ở trên giường Ngôn Hề, nàng hỗ trợ sắp xếp lại gối đầu.

Ngôn Hề vốn đã chuẩn bị cho nàng một phòng, căn phòng đối diện, dựa theo vật dụng ưa thích của trẻ em, giường 1m2, tủ treo quần áo lớn, còn có bàn, kệ sách nhỏ, mua cho nàng rất nhiều thú nhồi bông. Ngôn Hề vốn muốn bồi dưỡng An Chi có thói quen ngủ một mình.

"Ta không thể ngủ cùng ngươi sao?" Ngay lúc đó tiểu An Chi tội nghiệp mà nhìn nàng, câu nói "Đào Đào về sau tự ngươi ngủ một mình đi" Ngôn Hề liền hoàn toàn không nói nên lời, nàng nhớ tới bộ dạng An Chi khóc thút thít trong giấc mộng, liền tạm thời bỏ đi ý niệm làm cho cô bé một mình.

Thời tiết còn quá lạnh, đợi đến lúc mùa hè rồi nói sau. Ngôn Hề nghĩ vậy.

Ngôn Hề tắm rửa xong, sấy khô tóc, chải chải, vẫn là mùi thơm hoa sơn chi quen thuộc. Sau đó cầm lấy quyển sách lên giường.

Giường ấm áp mềm đạn, vì dỗ dành An Chi chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ Ngôn Hề sẽ đọc một ít truyện ấm áp, gần đây đang đọc 'Thơ dâng" của Rabindranath Tagore (một nhà văn nhà thơ người Ấn Độ)

"Vào ban đêm buồn ngủ, để ta giao mình cho giấc ngủ, đem thư lại gửi gắm cho ngươi. Để ta không cần miễn cưỡng uể oải tinh thần của ta, đến chuẩn bị một tuần lễ qua loa cùng ngươi. Là ngươi kéo màn đêm đắp lên đôi mắt mệt mỏi ban ngày, làm cho ánh mắt này tỉnh dậy cảm thấy tươi mát trong vui sướиɠ, đổi mới lên."

Thanh âm của Ngôn Hề dịu dàng mà lại rất có kiên nhẫn, thanh âm của nàng không thể nghi ngờ là rất thích hợp để đọc diễn cảm cùng kể chuyện xưa, âm cuối nhẹ mà rõ ràng, lại có thể mang nhịp điệu chậm rãi. Sau khi đọc tiếng Trung nàng sẽ đọc tiếng Anh, tiếng Anh của nàng cũng rất tốt, giọng Oxford, khác biệt với tiếng phổ thông, có một chút khí chất cao quý ưu nhã.

Nhiều khi An Chi đối với nội dung đang đọc cái hiểu cái không, nàng chỉ cảm thấy một loại được che chở, loại che chở dịu dàng vô cùng vô tận, giống như được coi là tiểu Công chúa. Ngủ ở bên cạnh Ngôn Hề, liền cách xa ác mộng cùng bất an.

Tám tuổi, An Chi còn chưa cao tới 115cm, vẫn là thấp bé, chủ nhiệm lớp suy nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định không cho An Chi nhảy lớp, nàng nói với Ngôn Hề: "Tuy rằng An Chi đặc biệt thông minh, thành tích cũng rất tốt, nhưng mà cân nhắc đến đặc điểm phát triển trong tâm lý đứa bé, năng lực tự gánh vác, còn có quan trọng nhất là kết giao với bạn cùng lứa tuổi, nếu như nhảy lớp, cũng phải giao tiếp với bạn học lớn tuổi hơn, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển về thể xác và tinh thần của đứa bé ..."

Ngôn Hề suy nghĩ thật lâu, cũng hỏi ý kiến của Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi, vẫn là quyết định không cho An Chi nhảy lớp. Tuy rằng An Chi đối với kiến thức đã học qua không có hứng thú, nhưng đối với sinh hoạt trong trường học cũng không có bài xích.

Chuyện làm cho nàng khó vượt qua nhất chính là chiều cao của mình, nhìn thấy tất cả bạn học trong lớp dần dần cao lên, chỉ một mình nàng là không cao bao nhiêu. Trừ việc đó ra cũng không có cái gì đại phiền não. Mỗi ngày nàng đi học Ngôn Hề đi làm, có khi Ngôn Hề sẽ đón nàng tan học, họp phụ huynh. Lưu nãi nãi cười nói tình cảm của các nàng còn tốt hơn mẹ con, mọi thứ đều rất hợp ý, Ngôn Hề rất sủng nàng, An Chi lại nghe lời.

Ngoại trừ lúc ăn uống thỉnh thoảng sẽ có sung đột kỳ lạ trong khẩu vị.

Ngôn Hề: "Trứng sốt cà chua tại sao lại ngọt?"

An Chi: "Vốn chính là ngọt nha, Lưu nãi nãi nói muốn bỏ muối, ta nói muốn bỏ đường, ngọt ngào, ăn ngon."

Ngôn Hề: "Cà chua bỏ đường, quả thực sự kết hợp kinh khủng."

Tuy rằng An Chi không biết cái gì gọi là "Sự kết hợp kinh khủng", nhưng mà nàng biết rõ đây không phải là lời nói tốt đối với trứng sốt cà chua thêm đường, nàng phồng mặt: "Ta vẫn luôn ăn ngọt, liền phải bỏ đường! Liền phải bỏ đường!"

Ngôn Hề: "Ngươi giả vờ đáng yêu cũng không có tác dụng, đồ ăn khác thì ta mặc kệ, trứng sốt cà chua phải là mặn! Đây là vấn đề nguyên tắc!"

An Chi: "Ngao! Ngao! Ngao! Đường Đường đường!"

Lưu nãi nãi ở một bên đều cười đến cong người.

Cuối tuần các nàng trở về lão trạch Ngôn gia ở, có khi Ngôn Hề sẽ mang nàng đi ra ngoài chơi, có lúc là cùng Liễu Y Y, hoặc là cùng Ngôn Dĩ Nam đi ra ngoài.

"Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ về gió mát đông tuyết giăng. Nếu như không có vấn đề gì lớn để cho trái tim nhàn rỗi, liền là thời tiết tốt của nhân gian." Bốn mùa vội vàng mà phong phú tốt đẹp, thoáng cái đã qua đi.

Đến năm thứ ba của nàng, nàng mới cao có 120cm, cặp song sinh nhỏ hơn nàng một tuổi, bởi vì gien thật sự quá ưu tú, đã cao tới 135cm, tuy rằng người cao lên, vẫn như cũ rất tinh nghịch, chỉa về phía nàng mà cười, "Tiểu ải tử một năm chỉ cao lên có 5 cm". An Chi tức giận đến không muốn để ý đến bọn họ.

Ngôn Hề làm ở đài truyền hình ba năm, năng lực trác tuyệt. Đài truyền hình thực hiện một chuyên nục chủ yếu nhắm vào đối tượng người xem là sinh viên, mỗi kỳ sẽ mời một ít tác giả văn học cùng thanh niên tài tuấn đến đài quay hình, nêu một số ý tưởng sáng tạo mới mẻ về học thuật, đối với những điểm nóng cùng những chuyện quan trọng trong dân sinh xã hội, tiến hành giao lưu và luận biện.

Phương án của Ngôn Hề được chấp nhận, lãnh đạo thấy hình tượng của nàng tốt, ăn nói tốt, để nàng chịu trách nhiệm làm ngườidẫn chương trình chuyên mục này. Ngôn Hề kiêm nhiệm hai cương vị dẫn chương trình cùng biên đạo, càng thêm bận tối mày tối mặt. Có khi về nhà cũng phải tăng ca, loại tình huống này, Ngôn Hề sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của An Chi, liền không đồng ý cho An Chi ngủ cùng nàng nữa.

Bắt đầu từ khi nàng 9 tuổi, An Chi bắt đầu một mình ngủ một phòng, hơn nữa Ngôn Hề cũng rất hiếm khi có thời gian đọc truyện xưa cho nàng trước khi ngủ.

Nàng bận rộn như vậy, thời gian về nhà càng ngày càng muộn, luôn luôn là bóng tối dày đặc bao trùm những nẻo đường vắng, nàng mới trở về. Bởi vì chuyện này, còn đặc biệt tăng tiền lương cho Lưu nãi nãi. Lúc gọi điện thoại về, bên kia của nàng thường xuyên truyền tới thanh âm ầm ĩ ồn ào.

Khi về đến nhà, sắc mặt Ngôn Hề luôn là lười biếng cùng mệt mỏi, sẽ nói chuyện với cô bé một chút, không để cho cô bé đợi nàng về. Nhưng mà An Chi không nghe, bởi vì mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn thấy nàng một lần như vậy, Ngôn Hề hình như đã nhận ra, sau đó nàng liền tận lực về sớm một chút, thậm chí đem một ít công việc mang về nhà để làm.

Nàng bước trên giày cao gót về nhà, cởϊ áσ khoác. Nàng thích mặc màu xám, thỉnh thoảng sẽ mặc màu xanh đậm. Lưu nãi nãi sẽ đưa áo khoác của nàng đi giặt, An Chi thường làm một chuyện, chính là nhét các loại kẹo vào túi áo khoác của nàng. Ngôn Hề vẫn luôn có chứng tuột đường huyết, có khi bận rộn sẽ ăn cơm không đúng giờ, cho nên bắt đầu từ khi An Chi cùng một chỗ với nàng, nhiệm vụ của cô bé chính là bảo đảm trong túi quần áo, trong xe của Ngôn Hề đều có kẹo.

Rất nhiều buổi tối, Ngôn Hề sẽ ở phòng khách làm việc, tra tư liệu. An Chi liền cầm sách của mình ngồi ở bên cạnh. Ngôn Hề vì muốn biết học sinh tiểu học đang học cái gì, tất cả sách giáo khoa từ năm nhất đến năm lớp sáu nàng đều mua một bộ đặt ở trong nhà. Từ năm thứ hai An Chi liền bắt đầu xem sách cấp cao.

Ngôn Hề thỉnh thoảng sẽ đọc kịch bản gốc của người dẫn chương trình, nàng ở một bên lẳng lặng nghe. Thầm nghĩ ở lại bên cạnh Ngôn Hề lâu hơn một chút lâu hơn một chút, nhưng mà có khi nhịn không được liền ngủ mất rồi.

Ngôn Hề sẽ ôm nàng về phòng ngủ, đắp kín chăn cho nàng. Sau đó để cửa phòng hé ra một khe hở, thẳng đến rất nhiều năm sau An Chi mới biết được, nguyên lai chỉ cần buổi tối Ngôn Hề có ở nhà, những lúc mình đã say giấc rồi, Ngôn Hề sẽ sang đây nhìn nàng. Sau khi xác định nàng đã thật sự ngủ say thì mới yên tâm.

Cuối tuần, nếu An Chi không ở cùng với Lưu nãi nãi, nếu không trở về lão trạch Ngôn gia, dù cho trở về Ngôn Hề cũng là vội vàng nán lại cùng Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi một chút, để An Chi ở lại lão trạch, lại trở về đài.

"Tiểu Ngũ cũng quá bận rộn, thân thể làm sao chịu nổi a?" Tâm di lo lắng, lúc nói chuyện nàng đang ở phòng bếp làm sủi cảo, đều là sủi cảo tam tiên Ngôn Hề thích ăn nhất.

"Người trẻ tuổi, muốn có sự nghiệp đầu phải như vậy." Đại tẩu Tiêu Vũ Đồng của Ngôn gia ở bên hỗ trợ.

"Có thể ta chính là đồ cổ a, vẫn hy vọng Tiểu Ngũ có thể tìm được người tốt với nàng, thành lập gia đình mới là mấu chốt nhất." Tâm di vừa nói những lời này, vừa nâng sủi cảo lên, hai bên không hề chậm trễ.

An Chi thoáng không cẩn thận, bóp vỡ vỏ sủi cảo, nhân bánh rơi ra. Nàng luống cuống tay chân mà vá lại.

Tiêu Vũ Đồng nói: "Tiểu Ngũ mới 24 tuổi, không cần sốt ruột, sự nghiệp quan trọng."

"Làm sao có thể không cần sốt ruột, ta nghe Nam Nam nói, từ sau khi tốt nghiệp Đại học nàng còn không có đối tượng, người khác theo đuổi nàng, nàng cũng không có đồng ý. Tiếp tục như vậy làm sao được?"

"Đây không phải là duyên phận chưa tới sao?...Ai, An Chi, sủi cảo này của ngươi...Phốc, có thể bị vỡ không."

An Chi ngượng ngùng bỏ xuống cái sủi cảo bẹp bẹp thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng kia.

"Tiểu An Chi, di di của con có bạn trai chưa?" Tâm di hỏi nàng.

"Bạn trai..." An Chi hơi giật mình mà lặp lại.

"Tâm di, An Chi làm sáo biết loại chuyện này." Tiêu Vũ Đồng cười, Tâm di cũng cười: "Cũng đúng, là ta gấp đến hồ đồ rồi."

An Chi nghi vấn nói: "Bạn trai là gì?"

Hai người lớn cười ha ha: "Tiểu An Chi cũng tò mò cái này nha, cũng đúng, trẻ em bây giờ cũng không cần người khác nói với bọn chúng, liền đã tự hiểu biết, tin tức trên truyền hình, trong máy vi tính quá nhiều."

Tiêu Vũ Đồng nói với nàng: "Bạn trai chính là người thích ngươi, người đối với ngươi rất tốt, về sau còn có thể trở thành chồng, ân, giống như ta với đại cữu cữu của ngươi, sau đó thành lập gia đình...Sinh ra...Gấu, khụ.. khụ.., sinh con..."

Năm nay Tiêu Vũ Đồng càng cảm thấy cặp song sinh quá hành hạ người, lại càng cảm thấy An Chi nhu thuận đáng yêu, cũng rất muốn chỉ dần nàng nàng, tỉ mỉ giải thích với nàng.

An Chi hơi giật mình mà nghe hết.

Tiêu Vũ Đồng nhìn nàng, cười bổ sung: "An Chi, ngươi không cần lo lắng, cho dù di di của ngươi có kết hôn, ngươi cũng có thể ở đây. Ngươi đã là một phần tử trong nhà này rồi."

"Đúng vậy." Tâm di cũng nói.

Cái miệng nhỏ của An Chi mở ra, giống muốn nói gì, lại không biết nói cái gì, nửa ngày, lộ ra nụ cười tươi tắn.

Cuộc đối thoại của hai người lớn vẫn còn tiếp tục.

"Nói thật, Tâm di, thật ra con cảm thấy nữ nhân không thể sớm đi vào hôn nhân, thời gian tự do thuộc về mình liền chỉ có vài năm như vậy, một khi kết hôn, rất nhanh sẽ có đứa nhỏ, đã có đứa nhỏ sẽ không có cuộc sống của mình rồi, giống như con, vài năm đầu khi sinh cặp song sinh, vẫn luôn bị trầm cảm sau khi sinh...Con bây giờ giống như đang là góa phụ nuôi con!...Cho nên con không có cổ vũ Tiểu Ngũ kết hôn sớm như vậy ..."

"Ai...Kết hôn có thể không cần nóng vội, trước tiên là phải có đối tượng nha..."

Người lớn làm sủi cảo, lớp vỏ bánh trắng mịn được gấp nếp rất đẹp mắt, giống như thỏi vàng, cực kỳ đáng yêu.

Ngôn Hề sẽ rất thích.

An Chi nhìn một chút liền phát ngốc.

Buổi tối, nàng đọc sách một mình, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, đêm đã rất khuya rồi.

Đã thật lâu rồi An Chi không có mất ngủ.

Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng tỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy thế giới của người lớn thật xa xôi, Ngôn Hề ở trước mặt nàng là bộ dáng của một người lớn thật là dịu dàng săn sóc, mà có lẽ ở những nơi nàng chưa nhìn thấy, Ngôn Hề cũng sẽ có cuộc sống của mình, đó tựa hồ là thế giới mình không hiểu nhiều lắm.

Các nàng ở trong hai căn phòng cách nhau một lối đi và một bức tường, hai thân hình chêch lệch chiều cao rất nhiều, và các nàng cũng vậy, cách nhau thời gian rất dài rất dài.

-----

Đúng như cái tựa 'Hai chương hợp nhất', siêu dài.
« Chương TrướcChương Tiếp »