Chương 21: Tiểu học ngày đầu tiên (thượng)

Đầu năm thoáng một cái đã trôi qua, sắp đến ngày đầu tiên khai giảng của học kỳ 2.

Trước đây Ngôn Hề đi làm đều ở lại khu nhà của đài truyền hình, nàng ngủ rất muộn, thường xuyên tăng ca, cho nên buổi sáng cũng thức dậy muộn.

A di Ngôn Dĩ Đông mời giúp nàng là giữa trưa mới đến làm, cho nên buổi sáng là nàng đưa An Chi đi, giữa trưa và buổi chiều tan học là a di đưa đón.

Hôm nay là ngày đầu tiên An Chi đến trường tiểu học, nàng đã đặt đồng hồ báo thức, mới có thể tỉnh dậy. Tỉnh dậy thì thấy An Chi đã mặc xong đồng phục, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi ở lầu một đợi nàng.

Phòng ở của Ngôn Hề là tiểu biệt thự có ba tầng, nằm trong khu nhà liền kề, còn có cái sân nhỏ. Lầu một là phòng khách lớn, phòng bếp cùng nhà ăn, cùng với một phòng dành cho khách lớn.

Bậc thang uốn lượn tiến lên lầu hai, hai mặt phòng khách là những giá sách cao đóng vào tường, trên đó chất đầy những quyển sách, thậm chí còn có khung thang nhỏ, hình thức như một phòng nghiên cứu. Sàn gỗ trải thảm, các loại gối đệm khác nhau. Một cái máy tính để bàn ở trong góc, mặt khác là cửa sổ sát đất cùng ban công rộng lớn.

Hai phòng ngủ đối diện nhau, có một phòng vệ sinh.

Ba tầng còn có một phòng dành cho khách khác, còn có sân thượng lộ thiên.

Tầng này trong tiểu biệt thự là do Ngôn ba ba tự mình thiết kế, giám sát lắp đặt thiết bị. Vị trí địa lý rất tốt, trong tiểu khu hệ số an toàn rất cao. Đi khoảng mười lăm phút là đến trường tiểu học, đi nữa tiếng còn có hai trường trung học. Môi trường yên tĩnh, cây xanh bao phủ khắp nơi. Cũng không cách quá xa khu vực mua sắm lớn. Vốn định lúc Ngôn Hề lên tiểu học, cả nhà sẽ chuyển tới đây. Sau đó lại xảy ra chuyện bất hạnh ngoài ý muốn, bọn nhỏ của Ngôn gia trở về sống ở lão trạch, phòng ở này cũng liền để đó không dùng tới.

Lúc mua phòng ở này cha mẹ Ngôn gia liền định về sau sẽ đưa cho nữ nhi duy nhất làm của hồi môn, lúc Ngôn Hề 18 tuổi, đã chuyển sang tên của nàng.

"A! Thực xin lỗi!" Ngôn Hề chạy xuống, nàng vẫn còn đang gài nút áo sơmi, buổi sáng đường huyết của nàng luôn tương đối thấp, chạy vội, nhất thời còn chưa bình thường lại, có chút choáng váng. Nàng đỡ lấy cái bàn, bất động thanh sắc mà từ trong túi quần lấy ra một viên đường, ngậm vào.

Nói với An Chi đang nhìn nàng: "Chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm a..."

Tối hôm qua đã quên chuẩn bị bữa sáng, trong lòng Ngôn Hề nổi lên vài tia áy náy.

Ở dưới nhà có cửa hàng bán bánh bao, Ngôn Hề mua mấy cái bánh bao nhân lòng đỏ trứng cùng bánh đậu đỏ, hai ly sữa đậu nành.

An Chi cắn bánh bao ăn rất thỏa mãn, nàng mặc đồng phục áo trắng váy xanh đen, tóc ngắn sóng vai chải rất gọn gàng, đeo ba lô Ngôn Hề mới mua cho.

"Ngày mai chúng ta ăn cái khác..." Ngôn Hề nghĩ sau này phải thức dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, có thể phải đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, còn phải mua một chút thức ăn, a a a! Trước kia ở lão trạch nàng cũng không cần phải nghĩ đến những vấn đề này.

Bữa sáng ngoại trừ bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo...Còn có thể có cái gì đây...

Ngôn Hề giống như tất cả những người ở độ tuổi hai mươi đang đi làm, buổi sáng vì có thể ngủ thêm một chút căn bản sẽ không nghĩ đến vấn đề bữa sáng.

Nàng đang âm thầm buồn rầu, cảm giác quần áo bị nắm chặt lấy, Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn thấy An Chi chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nàng: "Bị muộn rồi."

Ngôn Hề vừa nhìn đã kinh ngạc, cầm bánh bao khẽ cắn một cái, vội vàng lái xe đến trường tiểu học.

An Chi ngồi ở ghế phụ nhìn Ngôn Hề ngậm bánh bao mang vẻ mặt ngưng trọng, hé miệng cười trộm.

Theo lý thuyết, từ phòng ở của Ngôn Hề đi bộ đến trường là mười lăm phút, nhưng mà lái xe so với đi bộ còn chậm hơn, trên cái ngã tư dài lớn có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ.

Đợi khi Ngôn Hề đến cổng trường tiểu học đã là 7:50 rồi, sớm đã qua thời gian càho cờ buổi sáng. Đang đứng ở cửa chở nàng chính là chủ nhiệm lớp của An Chi.

Đây là học kỳ đầu tiên của An Chi, chủ nhiệm lớp của nàng cố ý chờ nàng ở trước cổng, chuẩn bị đưa nàng đến lớp. Ai biết được gia trưởng nhà này lại không đáng tin như vậy, để cho chủ nhiệm lớp đứng ở cổng trường học đợi 20 phút đồng hồ.

Ba tháng xuân hàn se lạnh, tuy rằng thời tiết trong xanh, ánh mặt trời ấm áp, nhưng mà gương mặt của giáo viên chủ nhiệm đã cứng ngắc giống như tảng đá mùa đông.

Đã bao nhiêu năm Ngôn Hề chưa giao tiếp cùng lão sư rồi, chủ nhiệm lớp này là lão sư cao cấp của thành phố, hằng năm đều được bình là chủ nhiệm ưu tú, đứng ở trước cổng, lưng thẳng tắp, một thân lòe lòe chói sáng "Truyền đạo giáo dục". Ngôn Hề nhìn thấy lão sư đều nhịn không được mà khẩn trương, nàng gật đầu cười nói xin lỗi với lão sư.

Giáo viên chủ nhiệm chưa đến bốn mươi, nhìn thấy Ngôn Hề là cô gái tóc dài trẻ trung xinh đẹp lộng lẫy như cành liễu mới phát, thật đúng là không phát hỏa ra được, huống chi bên cạnh còn có một An Chi trắng nõn đáng yêu như búp bê sứ.

"Được rồi, vị gia trưởng này, đưa đứa bé cho ta đi, nhớ giữa trưa tan học tới đón nàng."

Ngôn Hề thúy thanh nói: "Được rồi." Nàng ngồi xổm xuống, đặt tay lên bờ vai nho nhỏ của An Chi, "Phải ngoan ngoãn nghe lời, giữa trưa Lưu nãi nãi sẽ tới đón ngươi, ta sẽ gọi điện thoại về nhà, sau này ngươi có việc gì cũng có thể gọi điện thoại cho ta, giữa trưa ăn cái gì thì nói với ta..."

Lại quay đầu nói với giáo viên chủ nhiệm: "Lão sư, xin lão sư quan tâm đến An Chi nhà ta, nàng còn nhỏ, vừa mới vào trường học, chưa quen với các bạn học, xin lão sư chiếu cố nhiều một chút, về chuyện chỗ ngồi ..."

Lúc này Ngôn Hề mới hiểu được vì sao một số lãnh đạo trong đài của các nàng về mặt công tác luôn quyết định nhanh chóng mạnh mẽ uy vũ, nhưng trước mặt lão sư của những đứa trẻ nhà mình lại trở mặt biến thành con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.

Khóe miệng giáo viên chủ nhiệm cong lên. Vị tiểu bằng hữu này quan hệ rất cao, hiệu trưởng còn đích thân tiếp đón, nhập học thì phải thi xét tuyển, ba môn thi đều là điểm tối đa, mấy vị chủ nhiệm lớp năm nhất đều tranh nhau muốn có nàng. Bằng không sáng sớm nay nàng đứng trước cổng ăn gió lạnh làm gì!

Trên mặt nàng không lộ thần sắc, gật đầu nói: "Ta biết rồi."

Ngôn Hề sờ sờ đầu An Chi: "Phải nghe lời a..."

An Chi gật gật cái đầu nhỏ nhắn cười: "Ân!"

"Giữa trưa gặp Lưu nãi nãi mới có thể đi, không thể tùy tiện nói chuyện với người lạ biết không?"

"Ân!"

Nội tâm giáo viên chủ nhiệm: Không phải là đi học sao, cũng đã lên tiểu học rồi, cũng không phải là ngày đầu tiên rời nhà, đến mức như vậy...

Biểu hiện ra: "Vị gia trưởng này, ta muốn dẫn Đào đồng học đi vào, sắp đánh chuông vào tiết thứ nhất rồi."

Lúc này Ngôn Hề mới dừng nói đâu đâu lại. Nhìn An Chi theo chủ nhiệm lớp từng bước một mà vào trường.

Trường chuyên tiểu học là một trường học cũ, có hai cây bạch quả ở trước cổng, tán cây tươi tốt, những cơn gió mang theo xuân ý lẫn đông mạo làm cho những tán lá nhỏ lay động.

Thần sắc trong đôi mắt Ngôn Hề xa xăm, lúc mới gặp gỡ khi An Chi bị mẹ nàng vất bỏ, bóng người nhỏ bé đau thương đi theo sau lưng của ba nàng bỗng nhiên xẹt qua trong đầu Ngôn Hề.

Mí mắt Ngôn Hề rung động nhè nhẹ, nàng tĩnh tâm nhìn vào cái bóng lưng này của An Chi. Cô bé mặc đồng phục vừa người, vẫn là có chút lớn, màu tóc đen nhánh, đôi giầy vải nhỏ nhắn bước đi nhẹ nhàng, cái ba lô mới mua kia có in hình công chúa ngủ trong rừng. Bởi vì gần đây cô bé đang xem truyện cổ tích. Nói rất thích công chúa ngủ trong rừng.

Khóe môi Ngôn Hề nâng lên một nụ cười.

Lúc này, giống như có tâm linh tương thông, An Chi quay đầu lại, nhìn nàng, toét ra cái miệng nhỏ nhắn cười với nàng. Sau đó vẫy vẫy tay.

Bên môi Ngôn Hề càng thêm vui vẻ, cũng nhẹ nhàng mà vẫy vẫy tay với nàng.

Trái tim, đánh thình thịch.

Ai, lại là hoàn cảnh xa lạ, không biết nàng có thể thích ứng hay không đây.

Ngôn Hề đứng nhìn theo An Chi đi vào trong trường mới nhớ tới nhìn đồng hồ, vừa nhìn, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Vội vội vàng vàng mà lái xe đi.

Xong rồi xong rồi, thật sự là muộn rồi. Nguyên một buổi sáng, trong lòng Ngôn Hề đều là bất an, vô pháp tập trung tinh thần.

An Chi đối với trường học vẫn mang đầy chờ mong. Trước kia trong lúc nghỉ hè nghỉ đông, ông ngoại đã về hưu sẽ tổ chức một lớp học nho nhỏ, có bàn lớn làm bằng gỗ, có băng ghế.

Nàng ngồi ở cái ghế nhỏ bên cạnh, nhìn một vài ca ca tỷ tỷ đang nghe giảng bài, đứng dậy, trả lời câu hỏi.

Bởi vì trong nhà chỉ có ông ngoại và nàng, cho nên ông ngoại nhất định phải vừa lên lớp vừa trông coi nàng. Nàng nghe không hiểu, có khi nàng mệt mỏi liền ngủ quên ở trên ghế. Có khi nhàm chán nàng liền tự mình chạy ra bên ngoài vui chơi một lúc, lại chạy về. Những ca ca tỷ tỷ học trò của ông ngoại đối với nàng rất tốt, lúc nghỉ ngơi sẽ cùng chơi với nàng. Dạy nàng đọc thơ, số học.

Trong lòng nàng, cảm thấy lớp học thật là nơi thú vị. Sẽ nói đến rất nhiều tri thức mà nàng không hiểu nhưng lại rất lợi hại. Cho nên không thích lớp học đơn giản như nhà trẻ. Bây giờ rốt cuộc có thể vào trường học rồi, An Chi có chút hưng phấn.

Nàng nhỏ con, đành phải ngồi ở bàn đầu. Tết âm lịch vừa qua, học sinh tiểu học trong lớp còn đắm chìm trong không khí lễ mừng năm mới, nhao nhao thảo luận các loại chủ đề tiền mừng tuổi cùng lễ vật.

Chỉ có An Chi tự mình cầm sách giáo khoa ra, cất kỹ từng quyển, gọt bút chì. Đồ gọt bút chì An Chi đang cầm có hình ngôi nhà màu hồng, còn có vẽ hình con thỏ.

Nàng ngồi cùng bàn với một tiểu nam sinh, nhìn thấy nàng gọt bút chì, tựa như đã quen cầm lấy của mình đưa ra cho nàng xem.

"Ngươi xem, của ta là hình xe, có phải rất oai phong hay không?"

An Chi khích lệ cười với hắn: "Ân!"

Tiểu nam sinh rất vui vẻ, nhìn nhìn An Chi mấy lần. Còn muốn nói thêm với nàng vài câu, chuông vào học liền vang lên.

Lão sư toán học, là một sinh viên vừa tốt nghiệp, tết tóc đuôi ngựa, đeo mắt kính, dáng vẻ ngây ngô. Nhưng mà đối phó với đám con nít năm nhất đã là quá dư dả.

Tiết này chuẩn bị nói về phép trừ trong vòng 20.

Ngụ giáo vu nhạc*, từng giây từng phút phải nhớ ky điều này. Mỗi lần trước khi lên lớp lão sư số học trẻ tuổi đều phải tự nói với mình bốn chữ chân lý này.

(*Kiểu như vừa học vừa chơi)

"Học kỳ trước lão sư dạy các tiểu bằng hữu hát bài 'cận thập ca'*, mọi người còn nhớ không? Còn nhớ năm đôi bạn tốt của chúng ta, 1 cùng 9, 2 cùng 8, 3 cùng 7, 4 cùng 6, 5 cùng 5, đúng không?"

(*Bài hát để dạy phép tính cộng 10 của trẻ em)

"Mọi người cùng nhau theo lão sư ôn tập hát lại một lần đi."

"Dạ!!!!!"

"1919 là bạn tốt, 2828 tay cầm tay, 3737 thật thân mật, 4646 cùng đi, 55 nắm thành một đôi tay!"

"Chúng ta biết rõ bạn tốt đi cùng một chỗ là 10 đúng không, nếu như 2 đi rồi, như vậy còn thừa lại ai đây, đúng rồi! Còn lại 8, bởi vì bọn họ là một đôi bạn tốt, chúng ta có thể viết thành phép trừ, 10 – 2 =8!"

"Đúng!!!!"

"Vậy lão sư hỏi thử các vị tiểu bằng hữu, 10-5=? 10-3=?"

An Chi đã học qua phép nhân chia ba con số:...

Không có đoán trước được loại tình huống này.