- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đào Lý Bất Ngôn
- Chương 2: Cha mẹ
Đào Lý Bất Ngôn
Chương 2: Cha mẹ
Đường đi lắc lư, xe chấn động một chút, Đào Trân Trân chệnh choạng mà mở mắt ra, mới ý thức được vừa rồi không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi.
Sau khi hoàn toàn xử lý xong chuyện tang sự, nàng quyết định thật nhanh, khóa căn nhà ở quê lại, để lại một cái chìa khóa cho trưởng bối đã quen biết từ nhỏ, nhờ người đó trong nom giúp, sau đó kêu một chiếc xe trong thôn, chạy đến chỗ ga tàu cao tốc.
Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe vài lần, thời tiết hôm nay rất tốt, là một ngày đầy nắng, trời cao lại xanh thẳm, trời trong xanh không có mây. Ở Bội thành rất hiếm khi có thể nhìn thấy bầu trời như vậy.
Nàng nhìn một hồi lâu, thu hồi tầm mắt, rơi vào trên người cô gái bé nhỏ đang ngủ bên cạnh.
Làn da trắng muốt, tóc mềm mại đen nhánh, những thứ này đều giống nàng. Còn gương mặt sau khi lớn lên sẽ giống nàng nhiều hơn hay là giống người khác nhiều hơn. Nàng không có nhìn quá chi tiết. Trên thực tế, những năm này nàng đều tận lực xem nhẹ sự hiện hữu của cô bé. Biết được chút tin tức đều là do ba của nàng nói cho nàng biết trong điện thoại, khi nàng hưu ý vô ý mà nghe, cư nhiên cũng có thể nhớ được rất nhiều chi tiết.
"Hai tuổi còn chưa biết nói chuyện, may mà bước đi tương đối vững vàng."
"Tên là An Chi, hy vọng sau này con bé gặp chuyện gì đều có thể an chi*, còn có thể thuận chi."
(*An chi - thuận chi: Bình an – Suông sẻ)
"Đã biết nói rồi, nhưng mà cũng không nói nhiều, vì muốn làm cho con bé nói nhiều một chút, mỗi ngày ba đều dành thời gian để chỉ con bé học thơ Đường, giống như con vậy."
"Con bé rất thông minh, chính là quá an tĩnh...Con muốn nói với con bé mấy câu không?"
Mỗi lần như vậy nàng đều trầm mặc, nghe xong, chuyển đề tài khác. Ở bên kia ba nàng cũng sẽ yên tĩnh vài giây, lại nói theo đề tài của nàng.
Thỉnh thoảng sẽ nói đùa: "Tính tình điềm đạm nho nhã hướng nội như vậy không biết là giống ai?"
Nàng không biết, bản thân nàng không có tính cách này, từ nhỏ nàng đã rất quật cường không chịu thua kém, thích giao lưu cùng mọi người, thích thể hiện suy nghĩ của mình. Học xong Tiểu học thì thi đậu vào trường Trung học tốt nhất trên thị trấn, kỳ thi Đại học lại thi vào một trong những trường Đại học tốt nhất cả nước, tại thủ đô Bội thành.
Nếu không phải ngoài ý muốn mà quen biết Trần Mộ Tề, nhất thời hồ đồ sau đó lại có con...
Nàng vốn không muốn có, khi đó nàng mới vào năm nhất Đại học, giấc mộng của nàng còn chưa bắt đầu, nàng không muốn làm một người mẹ khi chưa kết hôn, huống chi Trần Mộ Tề là một người không có can đảm, nghe thấy nàng mang thai cả khuôn mặt cũng sợ đến trắng bệch, hắn thậm chí không dám nói muốn hay không muốn đứa bé kia, ánh mắt của cha mẹ hắn nhìn nàng giống như nàng là người sống chết bám lấy con trai nhà bọn họ.
Chỉ có ba của nàng đứng ra, nói một câu: "Đứa bé là con cháu của Đào gia."
Hai mắt Đào Trân Trân đau nhức, ba của nàng, là nam nhân có trách nhiệm nhất mà nàng biết. Lúc đó khi dẫn mình về nhà, cũng không sợ lời đồn đại, chưa bao giờ vì chuyện đó mà nói với nàng một câu nặng lời. Sau khi sinh đứa bé ra, ông hỏi những học trò cũ hiện đang làm việc ở đồn cảnh sát, thêm tên vào hộ khẩu Đào gia. Yêu thương bảo vệ đứa bé giống như đã từng yêu thương bảo vệ nàng.
Mà chính nàng, lại không muốn đối mặt với đứa nhỏ này, nàng thậm chí cũng không chủ động nhắc tới cô bé. Bởi vì cô bé là vết đen trong cuộc đời mà nàng không muốn người khác biết đến, là ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống của cha mẹ Trần Mộ Tề, là người làm cho nàng từ "Con cái nhà người ta" biến thành "Cô gái sa đọa không biết xấu hổ chưa kết hôn đã có thai".
Nghĩ tới đây, nội tâm Đào Trân Trân nổi lên một trận phiền não, nàng lại liếc qua đứa bé kia, phát hiện không biết từ lúc nào cô bé đã tỉnh lại, đang lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Đôi mắt đó, con ngươi rất đen, ngập nước. Mắt hạnh mày nhỏ nhắn, cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc.
Nội tâm của nàng lại phập phồng hơn vài phần, quả nhiên là máu thịt của mình, dù bản thân có chối bỏ đến thế nào cũng không thể che dấu được sự thật.
Đứa bé kia cũng không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng quay mặt đi.
Trong lúc trầm mặc xe đã đến ga tàu cao tốc, Đào Trân Trân đẩy cửa xuống xe, lái xe chính là đồng hương, một tiểu tử đen gầy, giúp nàng mang hành lý qua, nhưng cũng không muốn lấy tiền của nàng.
Đào Trân Trân mặc một bộ quần trắng, eo ra eo, ngực ra ngực, xinh đẹp giống như một vệt ánh sáng lưu động, thu hút vô số ánh mắt.
Tiểu tử chất phác kia nhìn lén nàng mấy lần, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Xe rời đi, để lại hai nữ nhân một lớn một nhỏ. Người lớn mang gương mặt mệt mỏi, bàn tay vịn lấy hành lý, người nhỏ non nớt ngây thơ, đeo một cái cặp hình con thỏ nhỏ.
Trước khi đi vào ga tàu cao tốc, Đào Trân Trân quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng biết rõ nàng vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.
Nàng ngẩn cao đầu, nói: "Đi thôi."
Đào An Chi đeo cái cặp nhỏ, bước nhỏ bước nhỏ mà đuổi theo nàng, vóc dáng của nàng phi thường nhỏ gầy, hơn nữa chưa bao giờ tới những nơi như thế này, chỉ cảm thấy ồn ào lạ lẫm, nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia, một tay người kia kéo hành lý, tay kia trống không, ngón tay trằng mềm.
Nàng chờ rất lâu, thẳng đến khi đi vào buồng xe, cũng không thấy bàn tay kia vươn qua nắm lấy nàng một chút.
Các nàng ngồi ở khoan ghế hạng hai, người không nhiều lắm. Bên cạnh là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, mang theo một bé trai khoảng ba, bốn tuổi. Bé trai không quen ngồi xe, xe chuyển động không lâu liền bắt đầu nôn ra, hốc mắt hắn đỏ đỏ mà nhìn cha mẹ, mẹ của hắn an ủi hắn: "Không sao, bảo bảo, mẹ nhờ dì nhân viên phục vụ đến quét dọn một chút."
Ba hắn sờ sờ đầu của hắn, sau khi phụ dọn dẹp xong, bế hắn lên đầu gối, cùng hắn xem phim hoạt hình mèo chuột, mẹ hắn mỉm cười đút cho hắn nước uống.
Đào An Chi nhìn bọn họ thật lâu, nàng nhịn không được, liếc về phía bên cạnh. Nữ nhân có chút nghiêng người, cái kính râm che đi phần lớn diện tích khuôn mặt, đã sớm ngủ mất rồi.
An Chi quay đầu lại, ôm cái cặp nhỏ trước ngực, ngừng lại một chút, dứt khoát úp đầu vào đó.
Đến Bội thành hai ngày, Đào Trân Trân rốt cuộc liên lạc với Trần Mộ Tề, nàng phải gọi ba cuộc điện thoại mới làm cho hắn hoàn toàn tiêu hóa sự thật "Một trong hai người bọn họ nhất định phải tiếp nhận đứa bé này".
Cuối cùng quyết định sẽ gặp mặt để thương lượng, nàng để điện thoại xuống thở dài một hơi.
Năm nay nàng tốt nghiệp, đã thông qua bài thi GRE với điểm số rất cao, thậm chí được trúng tuyển vào một trường Đại học không tệ ở California.
Nàng thật vất vả mới bước lên con đường mình muốn đi, không ai có thể ngăn cản, nàng nhất định phải làm hết khả năng để Trần Mộ Tề mang đứa bé đi.
Cho nên nàng thật tàn nhẫn, nàng thừa nhận, nàng không muốn có quá nhiều tiếp xúc ánh mắt với đứa bé kia. Đứa nhỏ này giống như lời ba nàng nói rất yên tĩnh, không ồn ào. Bảo làm cái gì thì làm cái đó, cho ăn cái gì thì ăn cái đó. Yên tĩnh đến mức không có chút cảm giác tồn tại nào.
Ngoại trừ sau khi mặc xong những bộ quần áo mới mà nàng đã mua, đứa bé nắm ống tay áo, trầm thấp nói một tiếng: "Lớn quá ..."
Đào Trân Trân liếc qua, ống tay áo lớn hơn rất nhiều, váy cũng quá dài. Nàng nhíu mày, nhân viên bán hàng rõ ràng đã nói với nàng, đây là quần áo của đứa bé sáu tuổi.
Đào Trân Trân đánh giá nàng một chút, xem chừng, xác thực là chiều cao của đứa nhỏ này không quá giống với trẻ em sáu tuổi, quá thấp.
Chờ một chút, nàng bỗng nhiên nhớ đến, ở nông thôn hay tính tuổi mụ, nàng nhất định chỉ mới năm tuổi, nhưng vẫn là quá thấp.
Nàng nhất thời nói không ra lời, ngồi xổm xuống, xắn hai bên tay áo lên cho đứa bé, dừng một chút nói: "Chính là phải mua lớn một chút như vậy có thể mặc lâu hơn..."
Sau đó không biết vì sao lại bổ xung thêm một câu: "Con nít lớn rất nhanh...Cho nên bình thường quần áo đều sẽ mua lớn như vậy..."
Đào An Chi nhìn nàng, gật cái đầu nhỏ nhắn: "Ông ngoại cũng nói như vậy..."
Đào Trân Trân dừng tay một chút, bất giác trong lòng lan ra chút cảm giác âm ấm. Cách vài giây nàng nói: "Ông ngoại vừa đi không lâu, chúng ta không thể mặc quần áo quá rực rỡ...Chờ...Lại mua..."
Đến cùng vẫn không thể nói ra "Chờ sau này ta sẽ mua thêm cho ngươi".
Bởi vì nói ra lới hứa hẹn liền phải thực hiện. Chỉ có thể mơ hồ bỏ qua.
Trong ánh mắt Đào An Chi hiện lên một chút ánh sáng nhạt, cái miệng nhỏ nhắn của nàng vểnh lên, cái đầu nhỏ nhắn của nàng lại gật gật.
Đào Trân Trân không được tự nhiên mà đứng lên.
Lúc này, chuông cửa vang lên, đúng lúc cho nàng bậc thang để bước xuống.
Đào Trân Trân đi qua mở cửa.
Đào An Chi từ phía sau nàng nhô đầu ra, cẩn thận đánh giá người vừa tới. Cao 1m75, mái tóc hơi dài hơi xoăn, áo thun trắng, quần jean mỗi bên bị thủng một lỗ lớn, còn có một chút mực in. Cả người tuấn tú sạch sẽ, bởi vì quá gầy, có một cỗ khí chất gầy yếu của văn học.
Làn da rất trắng, thậm chí có thể còn trắng hơn Đào Trân Trân, chống lại ánh mắt của nàng, hắn vuốt vuốt mái tóc, mang theo dáng tươi cười có chút lúng túng: "Chào..."
Thần sắc trên mặt Đào Trân Trân là lãnh đạm xen lẫn vài phần phiền muộn, nàng gật đầu: "Vào đi..."
Trần Mộ Tề vừa bước vào, liền nhìn thấy một cô bé khoảng hơn bốn tuổi đang đứng trong phòng khách, mặc một chiếc váy đen cùng áo trắng, mở to một đôi mắt đen nháy long lanh hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi má trắng hồng hào. Giống như một nụ hoa nhỏ mà tinh tế vừa chồi lên khỏi mặt hồ nước mùa xuân.
Trần Mộ Tề do dự bước một bước, cúi người xuống.
Thanh âm của Đào Trân Trân vang lên: "An Chi, đây là ba của ngươi."
Trần Mộ Tề giống như đột nhiên bị thứ gì đó đâm một cái, chà xát hai bàn tay một chút, mỉm cười một chút. Nhạt nhẽo mà nói một câu: "Chào...An Chi..."
An Chi mở trừng hai mắt, bàn tay nhỏ bé chà xát vào làn váy, vừa mới hé miệng, chỉ thấy nam nhân ở trước mắt đã cứng rắn mà quay mặt đi.
Nàng ngẩn ngơ.
Trần Mộ Tề lúng túng đến mức muốn tìm một chỗ mà chui vào. Đùa cái gì vậy? Hắn cảm thấy bản thân còn chưa trưởng thành, cuộc sống còn chưa quá rõ ràng, thoáng cái liền phải biến thành "Ba" rồi.
Cũng không phải thoáng cái, hắn đã sớm là ba rồi, chỉ có điều năm đó Đào Trân Trân được ba của nàng dẫn về, sau đó cũng không có nghe được tin tức. Sau thời gian đầu nơm nớp lo sợ, hắn chậm rãi đem việc này gác xó, dần dà, tựa như đã thật sự quên mất chuyện này rồi.
Nói đùa sao, hắn vốn không nghĩ đến chuyện kết hôn con cái các loại. Hai ca ca trên hắn đều đã sớm thành gia, cũng đã có bốn đứa con rồi. Cha mẹ của hắn, ca ca của hắn đều là người làm ăn, người thô kệch, chỉ có hắn từ rất nhỏ đã muốn làm hoạ sĩ, thậm chí còn đổi tên mình thành Mộ Tề. Tề chính là Tề Bạch Thạch*.
(*Một họa sĩ nổi tiếng người Trung Quốc)
Nhắc tới cũng thật xui xẻo, không phải chỉ là một lần quan hệ đơn giản sao, hắn có làm biện pháp an toàn, ai biết được "biện pháp an toàn" kia không đáng tin chút nào, "Hạt giống" của hắn trên mảnh đất phì nhiêu của Đào Trân Trân mọc rể nảy mầm, tới bây giờ, liền biến thành "Trái cây" sống sờ sờ trước mặt vô pháp bỏ qua
Trước khi đến đây trong lòng Trần Mộ Tề lo sợ mà nghĩ, nghe nói là ba của Đào Trân Trân qua đời rồi, không phải là nàng muốn đẩy đứa bé cho mình chứ?
Lại nói giữa bọn họ, điều kiện giám hộ của Đào Trân Trân tốt hơn hắn rất nhiều, tốt nghiệp Đại học danh tiếng, thành tích ưu tú, nhất định có thể tìm được một phần công việc tốt, chắc chắn có thể chăm sóc tốt đứa bé.
Mà Trần Mộ Tề hắn, tuy rằng nhà hắn có tiền, đó cũng là của cha mẹ hắn, bây giờ mỗi tháng hắn đều phải xin tiền sinh hoạt từ cha mẹ, hắn cũng là 'tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân'*, cố gắng mấy lần cũng chưa đậu vào mỹ viện Bội thành, bây giờ đang học vẽ từ một số hoạ sĩ nổi danh trong giới, học phí một năm là hai mươi vạn, chưa nói tới lúc nào cũng muốn sưu tầm các thứ linh tinh, vốn không có thời gian không có điều kiện để chăm sóc một đứa bé.
(*Từ Luận ngữ XVIII: Tay chân không làm gì cả, không phân biệt được năm giống lương thực – Ý nói người không lao động)
Trước khi đến, hắn liên tục suy nghĩ nhiều thứ như vậy, mới phát hiện tâm tình có chút bình tĩnh.
Đúng, đứanhỏ này tuyệt đối không thể đi theo hắn.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đào Lý Bất Ngôn
- Chương 2: Cha mẹ