Chương 26: Một bàn cờ

Editor: Miri

- -------------

Mây hồng mặt trời lặn, ánh chiều tà dát xuống, trong nháy mắt, Lý Trú Miên cứ như nhìn thấy Lâm Tầm Chu đang đứng cách hắn không xa, chậm rãi bước về phía hắn.

Người nọ bạch y tung bay, lại dường như thật sự mang phong thái của một tiên quân. Lý Trú Miên giật mình ngốc lăng ra một hồi, trường cung trong tay khẽ run lên, sau đó bừng tỉnh hoàn hồn, linh khí ngưng kết thành mũi tên, rời cung bắn đến.

Mũi tên dài sượt qua vạt áo của đối phương, cuối cùng phát ra một tiếng keng, hoàn toàn rớt xuống đất.

Trăm cỏ hiu quạnh, khắp nơi yên tĩnh.

Ma tộc Thẩm Bạch nhịn không được cười khẽ ra tiếng: "Lý thế tử cũng có ngày bắn hụt cơ đấy."

Lý Trú Miên lại khôi phục bình tĩnh trên mặt lần nữa.

Hắn đã thấy rõ mặt đối phương...tuy rất giống Lâm Châu, nhưng vẫn khác.

"Mới nãy tâm ngươi bị loạn." Thẩm Bạch có chút sung sướиɠ nâng tay lên, sờ sờ mặt mình, "Tại sao vậy, tại vì gương mặt của ta sao?"

Vυ"t ——

Mũi tên như tia sét, cuốn lên một trận gió mạnh, đánh thẳng vào mặt Thẩm Bạch!

Thẩm Bạch lập tức nghiêm túc lên, tay phải vừa lật, đầu ngón tay bắt đầu nhiễm màu đen, nhẹ vẽ lên không trung một lát, nháy mắt tản ra vô số sợi tơ đen, giống như một trương võng lớn. Mũi tên lấp lánh hoàn toàn đi vào tâm lưới lớn, nổ tung chấn động, cỏ khô xung quanh như bị một cơn sóng triều cuốn qua tản ra bốn phía.

Lý Trú Miên lạnh lùng nói: "Ma tộc quả nhiên giỏi biến hóa, đáng tiếc, tuy ngươi biến thành bộ dáng y, lại chỉ có thể bắt chước bề ngoài mà không phải thần tính, kém xa so với y."

Lâm Châu của hắn xuất trần tuyệt sắc, thiện lương nghĩa khí, Ma tộc há có thể bắt chước? Lý Trú Miên căm giận nghĩ.

Cố ý biến thành hình dạng Lâm Châu lừa gạt hắn, Ma tộc đáng chết!

Thẩm Bạch nghe Lý Trú Miên nói vậy, bỗng nhiên chỉ chỉ mặt mình, mỉm cười nói: "Coi bộ ngươi rất thích y?"

Không phải nói Lý Trú Miên đã từ hôn Lâm Tầm Chu sao? Thẩm Bạch hơi hơi nheo mắt, nghĩ thầm, hay là trong đó còn có ẩn tình?

Vì thế Thẩm Bạch chớp chớp mắt, cố ý cười nói: "Thật khéo, ta cũng thích y."

Lý Trú Miên hết hồn: "Ngươi nói cái gì?"

Lúc đó, tại tửu lâu nhỏ ở Lăng Thành, ánh sáng heo hắt, ánh chiều tà nghiêng chiếu vào, xuyên thấu qua bụi bặm trong không trung, ban cho bàn gỗ ghế mộc, ngay cả hố trên mặt đất cũng thêm một tầng kim sắc mỏng.

Ánh sáng ấm áp, Liễu Yên lại cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo vô cùng. Đó là một loại sợ hãi thấm ra từ xương cốt, không biết từ đâu tới, lại như bóng với hình. Gã nhìn bóng lưng của thiếu niên bạch y, cảm giác có bão tuyết vô tận cuốn qua, tầng tầng lớp lớp băng sương đóng băng tay chân của gã ——

Tuy gã biết mình đang đứng dưới ánh chiều đầu mùa xuân, chung quanh có oanh hót yến kêu, trước sau vẫn không hề có chút sương tuyết.

Gã hít vào một hơi thật sâu, hỏi: "Ngươi là ai?". Hình dáng người này rất quen thuộc, nhưng gã nhất thời lại nhớ không ra.

Thiếu niên bạch y không trả lời câu hỏi của gã, chỉ là nhàn nhạt nói: "Có tâm yêu thương người nhà, không gì đáng trách. Nhưng còn chuyện ở Thiên Mộ sơn, Lý thế tử đã tận lực làm hết khả năng của mình. Nguy nan trước mặt, không người có thể lui, bất luận địa vị cao thấp sang hèn, trên dưới đều phải có giác ngộ hy sinh. Có gan một mình đối chọi Ma Quân, làm sao Lý thế tử không phải cũng ôm tâm đi chết mà quyết định bắn ra một mũi tên kia?"

"Nếu không có Lý thế tử xoay chuyển chiến cuộc tại thời khắc mấu chốt, chỉ sợ người chết sẽ còn nhiều hơn. Có lẽ Lăng Thành này sẽ rơi vào tay Ma tộc, muôn vàn nhân gia chết không nhắm mắt. Ngươi không đi hận kẻ đầu sỏ Ma tộc, lại đổ tội cho Lý thế tử không thể cứu mọi người, ngươi không cảm thấy mình bắt nạt kẻ yếu, lý luận sai lầm sao?"

Liễu Yên chỉ cảm thấy máu trào lêи đỉиɦ đầu, cả người run rẩy, có giận dữ đan xen. Gã muốn phản bác nhưng lại cảm thấy yết hầu khô khốc, nói không nên lời.

Thiếu niên bạch y khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Vô luận thế nào, đây cũng không phải là cái cớ cho ngươi cấu kết Ma tộc, tàn hại người cùng tộc."

Liễu Sơ Vân đứng một bên vốn dĩ đang ngơ ngẩn nhìn về hướng người mặc bạch y kia, lại cảm thấy cái bóng lưng này hết sức quen thuộc, bỗng nhiên nghe một câu đó, não đột ngột động lên phản ứng kịp. Hắn đột ngột đứng dậy, không thể tin tưởng mà kinh hoảng hét: "Cấu kết Ma tộc? Tiểu thúc, đây là thế nào?"

"......"

Liễu Yên kéo kéo khóe miệng, không nói gì. Gã hơi hơi rũ mắt, toát ra cảm giác bi thương.

"Ma hồn nhập thể, chính là nửa Ma tộc, ngươi đã không còn có thể xem như là người." Thiếu niên bạch y thở dài, "Người ma không thể sống chung, linh khí cùng ma hồn cũng không thể dung hợp. Ngươi lấy ma hồn cưỡng ép tăng tu vi, cho dù ta không ra tay với ngươi, ngươi cũng sống không được bao lâu."

Liễu Sơ Vân hai mắt thất thần, lui về phía sau một bước, đâm vào ghế dài phía sau. Hắn không chấp nhận nổi mà lắc đầu: "Tiểu thúc, thúc thật sự...sao thúc có thể làm như vậy? Phụ thân con chết trong tay Ma tộc, Tu Chân giới ta cùng Ma tộc thế bất lưỡng lập, sao thúc có thể ——"

"...... Đừng nói nữa." Liễu Yên nhắm mắt lại, rốt cuộc khắc chế không được mà đau đớn khụy xuống, phun ra một búng máu. Máu tươi đậm màu rơi xuống sàn, nhưng lại bốc ra mùi quái lạ, hăng mũi hơn mùi máu bình thường.

Liễu Sơ Vân kêu một tiếng "Tiểu thúc", theo bản năng bổ nhào vào bên cạnh Liễu Yên để đỡ gã, lại bị Liễu Yên đẩy sang một bên, khiến hắn chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ.

"Thất thần làm gì, đi trước đi." Liễu Yên gầm nhẹ về hướng Liễu Sơ Vân, "Cút!"

Liễu Sơ Vân rưng rưng lắc đầu, lại bị Liễu Yên đẩy mạnh ra ngoài cửa, đóng sầm cửa gỗ lại, khóa chặt. Thiếu niên bạch y cũng không ngăn hành động đó của gã.

Liễu Yên dựa lưng vào cửa gỗ, một lần nữa đứng thẳng, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ta đã nhớ các hạ là ai, hóa ra chỉ vừa gặp nhau không lâu......Ta còn tưởng ngài chỉ là một tu sĩ bình thường, hiện tại mới biết được hóa ra mình có mắt không thấy Thái Sơn. Xin hỏi các hạ đến tột cùng là người phương nào? Mong rằng có thể làm ta chết cũng chết rõ ràng."

Kỳ thật khi Liễu Yên nói chuyện, trong lòng đã ẩn ẩn có một suy đoán. Trong thân thể gã có ma hồn, Nguyên Anh bình thường không phải là đối thủ của gã. Chỉ bị đối phương liếc mắt một cái đã dâng trào sợ hãi thế này, lần duy nhất gã cảm thấy thế vẫn là khi ở Vân Châu ám sát Lý Trú Miên.

Chỉ là gã không dám tin.

Thiếu niên bạch y cầm lấy trường kiếm trên bàn, rốt cuộc đứng dậy quay đầu lại, thanh âm thanh lãnh.

"Lâm Tầm Chu."

Liễu Yên mở to hai mắt, lưng tựa ván cửa, thất thần ngồi bịch xuống đất.

"......Thật đúng là ngươi. Hóa Thần kỳ, dùng kiếm, bạch y......sớm nên nghĩ ra là ngươi."

Giờ khắc này, gã từ bỏ tất cả ý niệm muốn kháng cự, bởi vì gã biết dù mình có giãy giụa đến đâu thì cũng vô dụng.

Hiện giờ thiên hạ này, ai có tự tin ngăn được một kiếm của tông chủ Minh Tông? Ngay cả chiến ý gã cũng nhấc không nổi. Sống chết có số, mặc cho số phận thôi.

Gã chỉ là không nghĩ tới "tiểu tình nhân của Lý thế tử", vậy mà lại là Lâm Tầm Chu bị Lý Trú Miên từ hôn!

"Hóa ra tất cả...đều là lừa gạt."

Hóa ra từ hôn chỉ là dối trá......

Thiên hạ điên cuồng đồn đãi Lý Trú Miên từ hôn Lâm Tầm Chu, còn nói Minh Tông cùng Yến Vương phủ trở mặt thành thù, hóa ra tất cả đều là dối trá!

Bọn họ rõ ràng còn âm thầm khanh khanh ta ta, ôm ôm ấp ấp!

Thậm chí còn trộm ở Lăng Thành hò hẹn nhau!

Liễu Yên cảm thấy yết hầu của mình tanh tưởi, muốn hộc thêm mấy búng máu.

Lâm Tầm Chu lại không nghe hiểu ý Liễu Yên, nghĩ thầm người này đang chỉ chuyện y cải trang tu sĩ Kim Đan sao? Việc này bị lộ cũng xấu hổ thiệt, vậy nên y cũng không nói gì, càng không thèm phản bác.

Liễu Yên thấy y im lặng ngầm thừa nhận, sắc mặt trắng bệch, phụt ra một búng máu: "Là ta thua."

Liễu Yên cười khổ nghĩ, ai có thể ngờ Yến Vương thế tử cùng tông chủ Minh Tông liên thủ diễn một màn kịch từ hôn, lừa hết người trong thiên hạ? Bọn họ cùng nhau hạ một bàn cờ lớn rồi!