Chương 60: Lục Gia Nuôi Một Tên Yêu Nghiệt, Một Con Quái Vật!

Mộ gia.

Mộ Tuyết từ sáng sớm đã ngồi an vị phía trước viện.

‘Thiên Trì Hà bắt đầu, nhiều nhất là hai ba ngày nữa sẽ kết thúc, đến lúc đó ta nên dùng cái cớ gì đi gặp Lục Thủy đây?’

‘Hắn đối với việc ta uy hϊếp chuyện kia của hắn, khẳng định vẫn còn ghi hận trong lòng.’

‘Nói là đến để xin lỗi chuyện lần trước? Không được, hắn sẽ được đà lấn tới, sau đó lại từ hôn.’

‘Nhờ Đường di mang ta đến Lục gia một chuyến? Thế nhưng vẫn không có lý do, nhất là nếu thực sự làm như vậy, luôn có cảm giác đang cố ý khıêυ khí©h Lục gia.’

‘Hay là lén đi ra ngoài, ở trên đường Lục Thủy phải đi qua khi về nhà chờ hắn?’

‘Không được, hắn sẽ về thẳng nhà.’

Mộ Tuyết cảm thấy có chút khó khăn, làm nữ hài tử chính là phiền phức như vậy đấy.

Nào giống Lục Thủy có thể chạy loạn khắp nơi, kể cả có tùy tiện đến Mộ gia nhìn ngó một chút cũng không có vấn đề gì.

“Đại tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Đinh Lương đưa lên cho Mộ Tuyết chút điểm tâm nho nhỏ, hỏi.

Mộ Tuyết lắc đầu.

Có một số việc nàng không cách nào nói ra.

Thấy Mộ Tuyết lắc đầu, Đinh Lương tự nhiên cũng không có ý định tiếp tục truy vấn, chỉ nói:

“Nghe nói Thiên Trì Hà ở bên kia đã bắt đầu, tốt nhất là đừng có ra thiên chi kiều nữ gì đó, nếu không Đại tiểu thư nhất định sẽ lại gặp rắc rối.”

Nghe thấy Đinh Lương nói như vậy, Mộ Tuyết sửng sốt một chút.

Nếu như quả thật có thiên chi kiều nữ xuất hiện, như vậy Lục gia chắc chắn sẽ cho người tới từ hôn, lúc đó nàng liệu nàng có thể làm cho đối phương thu hồi ý nghĩ, đồng thời đi một chuyến đến Lục gia hay không?

Ừm, tính khả thi cao.

Chỉ là khó có thể nói được kết quả sau lần mở Thiên Trì Hà này.

Mộ Tuyết thở dài trong lòng, cũng chỉ có thể chờ đợi.

Cũng may gần đây không có cảm giác bồn chồn tâm thần không yên.

--- ---

Lục gia.

Tam trưởng lão ngồi bên cạnh đại điện trên cùng.

Mà ngồi ở chỗ cao nhất là Nhị trưởng lão.

“Thiên Trì Hà bắt đầu rồi?” Nhị trưởng lão mở miệng hỏi

“Đã bắt đầu, qua một hai ngày nữa liền có thể thấy được kết quả.” Tam trưởng lão đáp.

“Tư liệu đâu?” Nhị trưởng lão hỏi.

“Có một số thiên phú không tồi, có hy vọng đăng đỉnh, đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần kết quả ra tới là lập tức có thể có được tin tức đại khái của đối phương.” Tam trưởng lão nói.

Nhị trưởng lão gật đầu:

“Vậy thì đợi hai ngày đi.

Để Lục Cổ lúc nào chú ý tới tình huống phía bên kia, Ám Cảnh đột nhiên mở ra, cũng không phải chuyện gì tốt.”

Dưới tình huống bình thường, ở trong Thiên Trì Hà sẽ không tồn tại thương vong gì.

Nhưng trong tình huống Ám Cảnh mở ra mà nói thì sẽ không thể giống như vậy nữa.

Ám Cảnh xuất hiện là một loại cơ duyên, cũng là một loại nguy hiểm.

Rất nhiều người có vào mà không có ra.

Chờ Tam trưởng lão đáp ứng xong, Nhị trưởng lão liền đứng dậy bước lên một bước, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Thời điểm nàng xuất hiện một lần nữa, đã là ở trong phòng bếp mà Đông Phương Lê m đang bận rộn đi tới đi lui.

“Nhị trưởng lão? Ngài biết hôm nay ta tự mình xuống bếp?” Đông Phương Lê m có chút kinh ngạc vui mừng nói.

Nói xong Đông Phương Lê m liền cầm một miếng điểm tâm vừa mới ra lò đưa cho Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão đưa đầu ra cắn một cái, sau đó cầm lấy điểm tâm nói:

“Ngươi và Lục Cổ đã thành thân bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn làm loại chuyện này sao?”

“Dù sao cũng nhàn rỗi như vậy, đúng rồi, nghe nói Thiên Trì Hà mở ra Ám Cảnh, có nguy hiểm không?” Đông Phương Lê m đang bận rộn bên cạnh hỏi.

Nhị trưởng lão lại cắn một miếng điểm tâm, nói:

“Ám Cảnh của Thiên Trì Hà lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được ta và Đại trưởng lão.”

Nghe Nhị trưởng lão nói như vậy, Đông Phương Lê m mới an tâm lại.

Con trai rời nhà đi ra ngoài dù sao cũng vẫn sẽ lo lắng.

“Đúng rồi.” Nhị trưởng lão dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên nói:

“Lục Cổ còn cấm túc ngươi không?”

Vừa nhắc tới vấn đề này, Đông Phương Lê m lại có chút bực mình:

“Có, còn nói trong thời gian ngắn không cho phép ra khỏi Lục gia, bởi vì ở thảo nguyên Hoang Vu phát hiện có tồn tại một sinh vật Thượng Cổ.”

“Vậy là tốt rồi.” Nhị trưởng lão nói xong liền định rời đi, chỉ là chân vừa mới nâng lên, lại quay lại nói với Đông Phương Lê m:

“Đưa cho ta một miếng nữa đi.”

Đông Phương Lê m vui vẻ đưa qua thêm một miếng điểm tâm.

Cầm được điểm tâm rồi, Nhị trưởng lão lại như trước một bước biến mất tại chỗ.

--- ---

Bên trong thông đạo trên hòn đảo ở Thiên Trì Hà.

Tiếng nổ mạnh vang lên, ánh lửa đáng sợ lóe lên chiếu sáng bốn phía.

Kiều Càn cảm nhận được vụ nổ kia, hắn cảm thấy nếu không phải mình vẫn còn pháp bảo hộ thân, thì đã sớm bị nổ banh xác.

Vậy Lục thủy đâu?

Hắn dù không chết thì hẳn cũng sẽ trọng thương đúng không?

Lục Thủy mặc dù mạnh, nhưng hắn quá tự đại, một bộ dáng vẻ không nhanh không chậm kiêu căng ngạo mạn kia, hắn cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao?

Thật tốt, ưu thế của bản thân lại cứ như vậy đánh mất.

Kiều Càn đột nhiên cảm thấy, người ngu xuẩn ở đây không chỉ có một mình hắn, còn có thêm một tên Lục Thủy kia.

Diệu Vũ Sinh và Đông Khởi mặc dù không nghĩ rằng một vụ nổ này có thể gϊếŧ chết Lục Thủy, nhưng chắc chắn cũng sẽ khiến cho hắn bị thương tổn một chút.

Đương nhiên, chết luôn ở bên trong thì càng tốt.

Nhưng Diệu Vũ Sinh cũng phải nghĩ tới tình huống Lục Thủy còn sống sót mà tính toán, mở miệng nói:

“Lục thiếu gia, nếu như chúng ta dừng lại ở đây, ngươi liệu có thể buông tha cho chúng ta hay không?”

Diệu Vũ Sinh không hy vọng có người trả lời, nhưng nguyện vọng của hắn đã định sẵn không thành.

“Không thể.”

Theo tiếng nói kia, trong đám hỏa hoạn kia bỗng xuất hiện sóng lửa, sóng lửa này cuộn về hai phía, giống như đại hỏa bị bổ ra hai nửa vậy.

Mà khi sóng lửa tách ra, thân ảnh của Lục Thủy hiện ra trong mắt tất cả mọi người, đang chậm rãi từ từ đi ra.

Trên người hắn, ngay cả lông tóc cũng không có bất kì hao tổn gì.

Thời điểm nhìn thấy Lục Thủy, cả ba người còn lại đều sững sờ.

Bọn họ đều không thể tin được rằng Lục Thủy thế mà một tơ một hào thương tổn cũng không có.

Kiều Càn lúc này cảm thấy mình quả thật là não tàn, hắn sao lại đánh giá thấp Lục Thủy cơ chứ.

Lục Thủy người này chính là một tên biếи ŧɦái.

“Lục thiếu gia, làm gì mà phải hùng hổ dọa người như vậy?” Đông Khởi nhăn mày lại.

Thực lực của Lục Thủy đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Lục Thủy đi về phía hai người kia, nói:

“Thời điểm các người rút đao ra, hết thảy mọi chuyện đều đã được định.”

Có thể gϊếŧ hắn thì lập tức gϊếŧ, gϊếŧ không chết lại muốn được hắn buông tha?

Lục Thủy tự cảm thấy mình không phải loại người ngu xuẩn như vậy.

“Lục thiếu gia, nên tìm chỗ mà khoan dung độ lượng, huống chi chúng ta cũng không dễ gϊếŧ như vậy.” Nói xong Diệu Vũ Sinh đã biến mất ngay tại chỗ.

Lại là di hình hoán vị.

Lục Thủy cũng không để ý, mà vung đao trong tay lên, sau đó trực tiếp chém về phía bên cạnh.

Phịch một tiếng, một đao này chém xuống, đem Diệu Vũ Sinh vừa mới xuất hiện đánh bay ra ngoài.

“Ngươi thật sự cho rằng dùng di hình hoán vị là có thể uy hϊếp được ta sao?” Lục Thủy nhìn Diệu Vũ Sinh đang kinh ngạc bình tĩnh nói.

Diệu Vũ Sinh vừa bị đánh bay lại biến mất một lần nữa, lần này là quay trở về vị trí trước đó.

Lúc này, ngực của hắn đã bị một đao vừa rồi gần như chặt đứt.

Sức chiến đấu và khả năng di chuyển đều mất đi.

Hắn đã sắp chết.

“Ngươi, ngươi làm sao có thể phát hiện ta di hình hoán vị?” Diệu Vũ Sinh kinh hãi nhìn Lục Thủy.

Hắn có thể xác định được đối phương ngay từ đầu đã biết mình sẽ xuất hiện ở đâu, nhưng mà sao có thể làm như vậy được?

Đối phương còn một kích trực tiếp chém vỡ toàn bộ hộ giáp của hắn.

Cái này, đây căn bản không phải thực lực nên có của một tam giai.

Hắn cảm giác bản thân đã sắp chết.

Lục thủy bước ra một bước, lập tức xuất hiện ở bên người Đông Khởi, cũng chính là ở trước mặt Diệu Vũ Sinh.

Cũng là sử dụng di hình hoán vị.

“Vậy là ngươi đã xem chút đồ chơi nhỏ thú vị này như át chủ bài của mình.”

Nói rồi Lục Thủy vung một đao ra, đem Đông Khởi trực tiếp chém vỡ, nhưng là trong nháy mắt khi Đông Khởi vỡ vụn ra kia liền hóa thành một đám linh trùng, là linh trùng phân thân, Lục Thủy cũng không thèm để tâm, đổi một tay nắm lấy chuôi đao, sau đó ném về phía một bên tường.

Thanh đao bị ném ra mang theo thế công đáng sợ, lao vào vách tường.

Keng một tiếng, thanh đao kia trực tiếp cắm vào vách tường, sau đó có máu tươi rơi xuống.

Thân ảnh của Đông Khởi cũng theo đó mà xuất hiện.

Hắn bị đính trên vách tường, một đao này đã đủ để hủy diệt sinh cơ của hắn.

Đông Khởi khó tin nhìn Lục Thủy, hắn không hiểu nổi đối phương làm thế nào có thể phát hiện ra hắn.

“Di hình hoán vị? Ngươi, ngươi lại có thể biết di hình hoán vị?” Diệu Vũ Sinh vừa mới xem một chiêu kia của Lục Thủy cũng không tin hỏi lại.

Di hình hoán vị rất khó học, mặc dù nói đến tam giai là có thể học, nhưng hắn biết, từ xưa đến này chỉ có một người có thể học được di hình hoán vị khi mới ở tam giai, mà vị này là từ thời kỳ Thượng Cổ, là sự tồn tại đáng sợ nhất.

Đệ nhất nhân tài từ xưa đến này.

Hắn dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Lục Thủy, được xưng là thiếu gia phế vật của Lục gia, lại yêu nghiệt đến mức này.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ tu chân giới làm sao có thể không coi trọng được?

Lục gia lại lừa toàn bộ tu chân giới.

Nhà bọn hắn nuôi một tên yêu nghiệt, một con quái vật.

Lục Thủy không tiếp tục quan tâm tới hai kẻ sắp chết này, hắn quay đầu đi về phía Kiều Càn.