Chương 55: Nữ Nhân Tên Lưu Hỏa

Tại Lục gia, phía sau núi.

Nhị trưởng lão lại một lần nữa đi xuyên qua rừng trúc, nhưng còn chưa tới hồ nước kia, nàng đã mở miệng nói:

“Ở trong?”

Khoảnh khắc Nhị trưởng lão cất tiếng nói, gió nhẹ bỗng thoảng qua.

Sau đó Nhị trưởng lão đi tới bên hồ nước, nàng nhíu đôi lông mày nhỏ lại, nói:

“Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa, lại xuất hiện.”

Gió đã dừng lại, nhưng trong hồ nước cũng không truyền ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhị trưởng lão cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Hắn đã gϊếŧ chết một sinh vật tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ.”

Nói xong Nhị trưởng lão nhìn ngôi đình trầm mặc im lặng.

Hồi lâu sau, trong hồ nước truyền đến một âm thanh bất đắc dĩ:

“Thật sự không phải là ta.”

Ngừng một chút, tiếng nói trong hồ nước lại tiếp tục vang lên:

“Thiếu tông chủ thực sự sắp xuất hiện.”

Nhị trưởng lão trầm mặc, một lát sau, nàng mới mở miệng nói:

“Có không ít người nhằm vào Lục gia.”

“Không ngại.” Tiếng nói trong hồ nước khôi phục lại giọng điệu nhẹ nhàng cất lên.

Nhị trưởng lão không nói thêm nữa, mà quay đầu rời đi, sau khi nàng rời đi, gió lại một lần nữa thổi lên.

Một lát sau, tất cả trở về tĩnh lặng.

--- ---

Lục Thủy bỏ ra bốn ngày để tu dưỡng, đã sớm không còn vấn đề gì.

Trong thời gian này hắn từ 3.2 cũng đã sắp thăng lên 3.3, có điều tu vi tăng lên đối với hắn mà nói cũng không giúp được gì nhiều.

Đại khái là vì việc lên đến đỉnh phong tam giai cũng không quá khó khăn.

Còn về phần vượt lên đến tứ giai, cái này có chút khó.

Đương nhiên, đây là trong tình huống không có thiên địa chi lực, hiện tại việc Lục Thủy muốn làm nhất chính là góp nhặt thiên địa chi lực, đáng tiếc mỗi lần đi ra ngoài lại đều sử dụng hết.

Có trời mới biết tích cóp đến khi nào mới đủ.

Cũng may là tu vi tăng thì tốc độ góp nhặt thiên địa chi lực cũng tăng.

Rồi một ngày nào đó hắn sẽ có thể vượt qua Hỗn Nguyên chi khí của Mộ Tuyết.

Đến lúc đó, Mộ Tuyết sẽ bị hắn nắm trong tay, dù cho phản kháng thế nào cũng đều vô dụng.

Khi đó chắc chắn phải nhân cơ hội đi từ hôn một lần.

Vấp ngã ở nơi nào thì phải đứng dậy ở nơi đó.

Lục Thủy bỏ Thiên Địa Trận Văn trong tay xuống, sau đó hỏi:

“Còn bao lâu nữa mới đến Thiên Trì Hà?”

Bây giờ Lục Thủy đang trên đường đến Thiên Trì Hà, hắn nhớ rõ rằng muốn đến đây bằng xe lửa thì phải mất một thời gian rất dài.

“Còn cần ba ngày nữa, bởi vì chuyến xe lửa này còn phải đi qua nhiều nơi khác, nên sẽ mất rất nhiều thời gian.

Nếu như thiếu gia cảm thấy ba ngày quá lâu, có thể giữa đường đổi chuyến khác, sẽ nhanh hơn một ngày rưỡi.” Chân Võ nói.

Lục Thủy lắc đầu:

“Không cần.”

Sau đó hắn tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn, dù sao đến nơi sớm thì cũng không có việc gì làm, còn không bằng ngồi ở chỗ này an tĩnh xem Thiên Địa Trận Văn.

Đương nhiên, trong lòng của hắn vẫn còn một số nghi vấn.

Chính là về lời nói của con hung thú ở thảo nguyên Hoang Vu kia, nó nói bản thân nó là bất thế kỳ công.

Không nói đến nó làm việc cho ai, chỉ riêng cái “bất thế kỳ công” kia đã lập tức khiến Lục Thủy nghĩ tới mẹ hắn.

Nghĩ kỹ hơn một chút thì có thể nói người đứng sau con hung thú kia chính là muốn nhằm vào mẹ hắn.

Lục Thủy sắc mặt bình tĩnh, nội tâm cũng bình tĩnh.

Hiện tại hắn chưa biết đối phương là ai, không vội.

Chờ khi hắn gặp được đối phương rồi, hắn sẽ để cho tất cả bọn người kia biết một việc.

Một đời này của bọn hắn, đã làm một việc cực kỳ ngu xuẩn.

‘Nhưng mà mẹ ở kiếp trước cũng không bị cái gì nguy hiểm đến tính mạng, bất thế kỳ công đến cùng là cái gì? Ở kiếp trước sao một chút hiệu quả cũng không thấy?’

Lục Thủy trong lòng có chút nghi hoặc.

‘Ừm, lần sau gặp được không thể lập tức gϊếŧ, phải hỏi cho rõ ràng rồi mới gϊếŧ.’

Sau đó Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.

Đợi đến Thiên Trì Hà, thì thiên địa chi lực của hắn từ lúc trùng sinh đến nay, tất nhiên sẽ lên đến đỉnh phong một lần, ngoại trừ Mộ Tuyết ra, trong số những người cùng thế hệ hẳn sẽ không có người nào có thể cho hắn cảm giác nguy hiểm nữa.

--- ---

Ba ngày sau.

Lục Thủy cùng Chân Võ Chân Linh xuống xe lửa, đối diện nhà ga chính là điểm đến lần này của bọn họ, Thiên Trì Hà.

Thiên Trì Hà đúng là một dòng sông, nhưng dòng sông vây quanh một ngọn núi, dòng nước chưa từng ngừng chảy.

Đầu đuôi dòng suối nối liền nhau, cũng có thể là không, nước trong Thiên Trì Hà không biết từ chỗ nào đến, cũng không biết là đổ đi nơi nào.

Đi bộ dưới sông sẽ khiến lòng người lập tức sinh giác ngộ, những người từ trong sông đi ra cả ngươi đều hiện lên kim quang, lúc đó đếm số lượng bóng dưới chân, số lượng càng nhiều đồng nghĩa với thu hoạch càng lớn, cũng đại biểu cho con đường tương lai của một người có thể càng rộng bao nhiêu.

‘Nghe Mộ Tuyết nói qua, nàng nói lần này Thiên Trì Hà mở ra sẽ có Ám Cảnh, không biết trông như thế nào.’ Lục Thủy nhìn Thiên Trì Hà im lặng tự nhủ.

Hắn chỉ tới chơi, Thiên Trì Hà đối với hắn mà nói không có bất kì hiệu quả gì.

Đốn ngộ?

Thứ đồ chơi này thì làm được cái gì?

Hắn còn cần phải ngộ cái gì nữa?

Ngộ ra một công pháp đặc thù hơn, hay ngộ ra một đạo đặc thù hơn?

Không, hắn đều không cần.

“Thiếu gia, ta và Chân Linh không thể đi lên Thiên Trì Hà, ngài đi lên rồi tuyệt đối không nên làm loạn.” Chân Võ nói.

Nếu trong tộc biết thiếu gia yêu nghiệt như thế, còn làm loạn thế kia, chắc chắn sẽ không để hắn đi ra ngoài.

Quá khiến cho người ta nơm nớp lo sợ.

Trước kia thiếu gia mặc dù cũng làm loạn, nhưng Chân Võ cảm thấy hắn rất yếu.

Chỉ cần là yếu, hắn và Chân Linh đều có thể khống chế, dù có nháo cũng sẽ không náo được lên chuyện gì lớn.

Nhưng bây giờ có thể giống trước kia sao?

Bây giờ thiếu gia làm loạn, bọn hắn chỉ có thể quỳ, nhìn cũng không có tư cách nhìn.

Lục Thủy cất Thiên Địa Trận Văn đi, hắn bây giờ đã là 3.3, sau đó mở miệng nói:

“Thiên Trì Hà và thảo nguyên Hoang Vu không giống nhau, ta chỉ đến để hoàn thành mệnh lệnh của Tam trưởng lão mà thôi.”

Thẳng thắn mà nói hắn chỉ đến qua loa một chút cho xong việc.

Chân Võ Chân Linh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thiếu gia có thể nghĩ như vậy thì không gì tốt hơn nữa.

Đúng, có lên sân khấu thì chỉ cần đi ngang qua là được rồi, không cần đứng chính giữa làm tiêu điểm để người ta chú ý đến.

Chẳng bao lâu sau, ba người Lục Thủy đã đến chân núi chỗ Thiên Trì Hà, nơi này có một tiểu trấn, quanh năm không có người ở, nhưng thời điểm Thiên Trì Hà mở ra lại có rất nhiều người tràn vào.

“Thiếu gia, hiện tại người xếp hàng đi vào rất nhiều, nếu như thiếu gia không muốn xếp hàng có thể đợi đến chạng vạng tối rồi mới đi vào.” Chân Võ nói.

Lục Thủy gật đầu, hắn tốt nhất nên tìm một chỗ khác an tĩnh đọc sách đi.

Lúc chạng vạng tốt, Lục Thùy cáo biệt Chân Võ Chân Linh, hắn phải đi vào núi rồi.

Nhìn Lục Thủy rời đi, Chân Võ Chân Linh liếc nhau một cái.

Hai người đều nhìn thấy lo lắng trong mắt đối phương, thiếu gia tuy thật sự lợi hại, nhưng tính cách thì có vẻ như không thay đổi gì, bọn hắn thật sự sợ Lục Thủy ở trong Thiên Trì Hà lại náo ra việc gì lớn.

--- ---

Lục Thủy đi đến giao lộ ở chân núi Thiên Trì Hà, thời gian này thực sự không có ai ở đây.

Phía trước có một người mang mặt nạ chờ người đến để kiểm tra giấy thông hành.

Giấy thông hành vào Thiên Trì Hà là một tín vật làm từ đá, không có vật này thì không vào được.

“Tên.” Một người trung niên kiểm tra tín vật hỏi.

Lục Thủy đứng phía sau đợi người trước mặt hắn báo danh.

Rất nhanh sau đó Lục Thủy liền nghe thấy:

“Thiếu tông chủ Ẩn Thiên Tông Lưu Hỏa.”

Là giọng nữ.

Lục Thủy: “...”

Hắn không hiểu tại sao luôn có người thích dùng cái tên Lưu Hỏa của Ẩn Thiên tông.

Là vì mọi người đều biết cái tên này không có thật cho nên khuyên nhau dùng tập thể sao?

Nhưng mà giọng nói này nghe rất quen nha.

Lục Thủy quyết định sau khi tiến vào sẽ đi theo nhìn một chút.

Đây có thể là một cơ hội.

Sau khi báo danh, nữ nhân tự nhận là Lưu Hỏa kia liền đi vào.

Nơi này chỉ kiểm tra tính vật, sẽ không quan tâm đến tính thật giả của tên người vào, nhưng mà có giới hạn độ tuổi, quá tuổi thì sẽ không vào được.

Đến lượt Lục Thủy, hắn lấy ra tín vật, đối phương kiểm tra xong liền mở miệng hỏi:

“Tên.”

“Đông Phương Hạo Nguyệt.” Lục Thủy mở miệng trả lời.

Đối phương ghi chép lại, rồi trực tiếp cho đi.

Sau đó Lục Thủy chui vào một vòng ánh sáng ở bên trong, đây chính là cửa vào duy nhất của Thiên Trì Hà.

‘Trận pháp không tệ, muốn tiến vào khi đang đóng cửa, quả thật có chút phiền toái.’ Trong nháy mắt khi bước vào trong vòng sáng, trong đầu Lục Thủy hiện lên suy nghĩ này.

Lục Thủy vừa đi vào thì đã thấy nữ nhân Lưu Hỏa còn chưa đi xa kia, hắn không nhanh không chậm theo sau, hiện tại hắn còn đang suy nghĩ, phân vân không biết bản thân có cần phải che mặt hay không.

Nếu không đối phương nhìn thấy mặt mình xong lại đi cáo trạng với mẹ hắn thì sẽ không tốt.

Đúng, Lục Thủy muốn theo sau người này, tìm một chỗ không người, đánh đối phương một trận.