Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 47: Mộ Tuyết Muốn Gọi Điện Thoại Cho Lục Thủy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ gia.

Mộ Tuyết ngồi ở hậu viện, nàng chống cằm nhìn Nhã Lâm đang chạy khắp nơi trong trận pháp.

“A a, đừng túm tóc của ta.”

“Ai nha, đừng đánh đòn nữa mà, nở hoa rồi.”

“Tỷ tỷ, mau cứu ta.”

Mộ Tuyết cảm thấy vô cùng thích thú, ở kiếp trước, điều mà nàng tha thiết ước mơ chính là có đứa con.

Thế nhưng, mãi cho đến cuối cùng cũng không có.

Mỗi một lần nàng khổ sở, Lục Thủy sẽ ngồi bên cạnh nàng, nói một câu mà ngàn vạn năm tới cũng không thay đổi: Sẽ có, ta...

Hửm?

Vừa mới bắt đầu hồi tưởng, Mộ Tuyết đột nhiên nhíu chặt lông mày, cảm giác có chút khó chịu, còn có chút lo lắng.

“Vì sao bỗng nhiên tâm thần không yên?" Mộ Tuyết hơi kỳ quái.

"Chẳng lẽ gần đây có nguy hiểm sẽ có hại cho ta?

Không, không phải."

Sau đó Mộ Tuyết kêu Đinh Lương tới.

“Đại tiểu thư?” Đinh Lương muốn hỏi thăm chuyện gì.

Mộ Tuyết ngồi tại chỗ, nàng trầm mặc một lát, nói:

“Đưa điện thoại cho ta một lát.”

Cái điện thoại di động trước đó của nàng đã bị nàng làm hỏng.

Đinh Lương không nói gì thêm, lập tức lấy điện thoại cho đại tiểu thư nhà mình.

Mộ Tuyết tiếp nhận điện thoại, mở giao diện gọi điện, sau đó tay chuyển động nhập một số điện thoại di động.

Tiếp theo đặt di động bên tai, chờ đối phương nghe.

Có chút khẩn trương, có chút lo lắng.

Vẫn không nghe.

Mộ Tuyết vốn đang bình tĩnh, chợt từ từ nhíu lông mày.

Khi nàng cho rằng cuộc gọi sắp kết thúc, đối phương đột nhiên tiếp nhận.

Rất nhanh bên kia truyền đến giọng nói có phần nghiêm túc:

“Ai vậy?”

Bên cạnh hắn có người? Cũng không cần xin chào.

Mộ Tuyết không nói gì, đối phương cũng đang trầm mặc.

Mười mấy giây sau.

“Quái lạ.” Sau đó đối phương liền cúp điện thoại.

Mộ Tuyết thì trả di động cho Đinh Lương, xác định hắn không có việc gì.

Đối với lần này, Mộ Tuyết cảm giác an tâm hơn rất nhiều, đáng tiếc bên cạnh hắn có người, nếu không thì có thể nghe thêm đôi câu.

“Đại tiểu thư không đi mua điện thoại à?” Đinh Lương hỏi.

Mộ Tuyết lắc đầu:

“Tạm thời không cần.”

Nàng không cần tự mua, có người sẽ mua cho nàng.

Có điều phải đợi ba năm sau, nàng có thể đợi.

—— ——



Lục Thủy cúp điện thoại, thật là khó hiểu, hắn còn phải bận bịu chính sự, thế mà còn có người gọi điện quấy rầy hắn.

Đây là không rảnh, có thời gian nhất định phải xoay đối phương một vòng.

Sau đó Lục Thủy cũng không nghĩ nhiều, hắn lấy ra Bát Phương Trận Đồ, dự định trước tiên làm xong bước gϊếŧ mãnh thú đầu tiên.

Bước đầu tiên quan trọng nhất chính là bổ sung một nửa Bát Phương Trận Đồ.

Chân Võ và Chân Linh chỉ có thể đứng ở phía sau chờ Lục Thủy phân phó.

Bọn họ cảm giác thiếu gia lầm bầm lải nhải, cũng không biết là định làm gì.

Lúc này Lục Thủy đang dùng linh khí làm trận đồ khắc họa trận pháp tiếp sau, không bao lâu, hắn đưa tay nói:

“Linh thạch lục phẩm, năm mươi viên.”

Chân Võ không do dự trực tiếp lấy ra năm mươi viên linh thạch lục phẩm.

Lúc đầu Chân Võ và Chân Linh vẫn không hiểu nhiều linh thạch như vậy thì để ở đâu, nhưng sau một khắc bọn họ đã biết, khi Lục Thủy đặt linh thạch lên trận đồ, linh thạch trực tiếp bị hấp thụ.

Năm mươi viên linh thạch lục phẩm, chỉ trong nháy mắt đã trực tiếp biến mất trên trận đồ.

Hơn nữa còn nhìn không ra trận đồ có thay đổi gì.

“Đây, đây là cái gì?” Chân Võ vô thức hỏi.

“Bát Phương Trận Đồ.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Bát Phương Trận Đồ tương ứng Bát Phương Trận Pháp, với sức mạnh hiện giờ của Lục Thủy, hắn nhiều nhất là bổ sung ba phương trận.

Tốn khá lâu thời gian, cuối cùng Lục Thủy đã đặt Bát Phương Trận Đồ xuống, hắn đã bổ sung được rồi.

Tổng cộng đã sử dụng hai trăm viên linh thạch lục phẩm.

“Thiếu gia định làm gì?” Chân Võ và Chân Linh thật sự không thể hiểu được.

Lục Thủy vẽ một tiểu trận pháp lên mặt đất, sau đó đặt Bát Phương Trận Đồ bên trên, tiếp theo Bát Phương Trận Đồ bắt đầu dung nhập vào trong đất.

Làm xong những việc này, Lục Thủy mới mở miệng nói:

“Khóa vùng thảo nguyên hoang vu lại.”

Chân Võ và Chân Linh không hiểu. Lúc bọn họ muốn hỏi, đột nhiên cảm giác có một tia khí tức kỳ quái từ quanh thân bọn họ đang bắt đầu khuếch tán.

Mà tốc độ khuếch tán rất nhanh, dường như toàn bộ bãi đất và rừng cây bên dưới đều bị khí tức này bao phủ.

Cứ như vậy trong nháy mắt, bọn họ cảm thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, nhưng trên thực tế lại không có bất kỳ biến hóa nào.

“Đây là?” Chân Linh nhìn chung quanh, nhất thời không thể nào miêu tả.

Lục Thủy cất bước đi về phía trước, thuận tiện nói:

“Mê trận.”

Đúng vậy, mê trận.

Hắn muốn phòng ngừa người bên ngoài ảnh hưởng hắn, cũng muốn thường xuyên đề phòng mãnh thú kia chạy thoát.

Chỉ có dùng mê trận, mới có đủ thời gian hòa hoãn.

Bên dưới chính là trận pháp mở rộng cho Bát Phương Trận Đồ, làm tứ phương trận pháp bên trong phát huy đến cực hạn.

Chỉ có như vậy mới có cơ hội đánh chết mãnh thú kia.

Quyết tâm đã hạ, Lục Thủy đương nhiên sẽ không suy xét quá nhiều.

Hắn, có đầy đủ tự tin.

—— ——

Trong rừng cây.

Lạc Phong đứng trước một bộ thi thể, hắn nhíu mày, lẩm bẩm:

“Trùng tu, xem ra khi còn sống hẳn là tu vi Tam giai, hắn chính là Lưu Hỏa trong miệng Đông Phương Hạo Nguyệt?”



Lạc Phong không xác định, rất nhanh hắn đã nhìn thấy pháp bảo trữ vật trên người tên trùng tu này.

Do dự một chút, hắn cách không lấy pháp bảo trữ vật ra ngoài, hơn nữa cẩn thận kiểm tra pháp bảo trữ vật.

Rất nhanh Lạc Phong đã có kết luận:

"Pháp bảo trữ vật không có bất cứ vấn đề gì, đồ vật trong đó tương đối khớp với thông tin ta nhận được, có thể xác định người này chính là Lưu Hỏa cướp đồ.

Thế nhưng, là ai gϊếŧ hắn?

Lại vì sao không mang pháp bảo trữ vật đi?

Cố tình?"

Tiếp theo Lạc Phong kiểm tra thi thể một lát, phát hiện miệng vết thương trí mạng của Lưu Hỏa này lại vô cùng chỉnh tề, hơn nữa kẻ gϊếŧ người hẳn là dùng kiếm.

“Kiếm tu sao? Vậy thì kiếm tu quả thực có khả năng chỉ gϊếŧ người mà không tiện tay cướp đồ.”

Ngừng lại, Lạc Phong lại nghĩ tới một số việc:

“Như vậy có khi nào đối phương cũng là đệ tử Ẩn Thiên tông hay không?”

Sau đó Lạc Phong lấy ra một tấm gương đồng, tiếp theo gương đồng được kích hoạt, một số chữ hiện ở mặt trên.

Trên cùng là hai chữ Ẩn Thiên.

Bên dưới nó là một hàng tên người xếp theo trình tự.

Lạc Phong kéo đến cái cuối cùng.

Vị thứ 96: Lưu Hỏa.

“Không có biểu hiện bị đánh gϊếŧ, cũng không có biểu hiện đang khảo hạch.” Lạc Phong nhìn trùng tu Lưu Hỏa, rơi vào trầm ngâm.

Đúng vậy, thật ra hắn là đệ tử Ẩn Thiên tông, gần đây phát hiện trên Ẩn Thiên Bí Giám xuất hiện một mục tiêu mới, Lưu Hỏa.

Đặc biệt tiếp cận thăm dò thử nghiệm.

Xuất hiện trên Ẩn Thiên Bí Giám, chính là kẻ địch của Ẩn Thiên tông, gϊếŧ nó có thể thu hoạch được số lượng lớn chiến công tông môn.

Cho nên tông môn bọn hắn thật ra rất nguy hiểm, thân là đệ tử tông môn, mấy ai chưa từng làm qua ám sát?

Vì vậy khiêm tốn trở thành quan điểm cơ bản của tông môn bọn hắn.

Thật ra bất đắc dĩ nhất là, có một số tông môn bỏ ra số tiền lớn để cho một số người lên Ẩn Thiên Bí Giám.

Nhưng mà tông môn bọn hắn không đồng ý, thật sự đáp ứng sẽ thành tổ chức ám sát.

Sau đó Lạc Phong nhìn chung quanh một lần nữa, tiếp theo hắn lấy được đáp án mới:

“Có lẽ không phải là những người khác của tông môn gϊếŧ, vô cùng có khả năng là hắn theo dõi ai đó, rõ ràng là làm thợ săn, cuối cùng lại bởi vì ngoài ý muốn mà bị con mồi gϊếŧ ngược lại.”

Hắn phát hiện linh trùng ở một vài chỗ quanh mình, là đã chuẩn bị trước.

“Đã chuẩn bị không ít, vậy mà vẫn bị gϊếŧ, cực kỳ có khả năng là hắn chọc phải người ẩn giấu thực lực rồi.”

Về phần làm sao phán quyết không phải người tông môn bọn hắn, chủ yếu vẫn là bởi vì pháp bảo trữ vật.

Đối phương là Lưu Hỏa cướp giật, pháp bảo trữ vật của hắn khẳng định rất đáng tiền, hắn không tin đệ tử Ẩn Thiên tông sẽ bỏ qua.

Nhìn hiện trường dấu vết đánh nhau, đối phương hẳn là rất thong dong, không thấy nói chuyện nhiều.

Cho nên kẻ gϊếŧ người, cực có thể là một vị có tiền ẩn giấu thực lực.

Khi Lạc Phong vừa rút ra kết luận này, đột nhiên cảm giác xung quanh xuất hiện một chút biến hóa.

Cảnh vật xung quanh xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, nhất là ký hiệu hắn để lại đã trực tiếp biến mất, khi hắn nhìn về phía thi thể, phát hiện thi thể cũng không thấy tung tích.

Hắn không hoang mang, mà là lấy ra một con chim nhỏ, con chim nhỏ này vừa ra tới liền choáng váng. Thấy cảnh này, Lạc Phong nhíu mày.

“Mê trận? Hơn nữa không phải mê trận bình thường, bên trong xảy ra chuyện gì?”

Lạc Phong dự định vào xem, về phần thi thể Lưu Hỏa, chờ chút quay lại sẽ thu về.

-----

Dịch: MB_Boss
« Chương TrướcChương Tiếp »