Chương 46: Đại Hung

“Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”

Lục Thủy đứng sau lưng Ám Dã, hắn từ từ buông kiếm.

Đã kết thúc.

Mà nghe Lục Thủy báo tên, Ám Dã có chút khó tin:

“Sao lại, sao có thể chứ?”

“Không gì là không thể, ngươi mạo danh tên của ta, dùng để uy hϊếp ta, việc này cũng thôi đi. Khiến ta bất ngờ chính là, ngươi lại dùng cái tên Lưu Hoả để làm trò bất nhập lưu đó." Lục Thủy bình tĩnh nói.

Ám Dã quỳ trên mặt đất, mi tâm của hắn bắt đầu nứt ra.

Hắn chưa từng nghĩ đến, trên đời này thật sự có Lưu Hỏa, không phải, Lưu Hỏa này chính là Lưu Hoả của trước kia.

Thật đáng buồn, sao hắn lại động thủ với loại người này, còn là đơn đả độc đấu riêng.

Đây có khác nào tự sát đâu?

“Phịch” một tiếng, Ám Dã ngã trên mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.

Lục Thủy rút kiếm về, kiếm này là lần trước lấy đem ra ngoài giáo huấn khi không có vũ khí.

Không có chỗ nào đặc biệt.

Người không có nhiều hiểu biết mới cảm thấy nó lợi hại.

Lục Thủy nhìn Ám Dã, nói:

“Trùng tu quả nhiên rất yếu, kiểu nhân tài lấy lực chứng đạo như lão cha sẽ cảm thấy phiền phức..”

Sau đó Lục Thủy vươn tay, hắn muốn lấy về Bát Phương Trận Đồ, hắn cần vật này

Những thứ khác hắn không hứng thú.

Lúc này Chân Võ và Chân Linh đã tìm quanh bốn phía thật lâu, thế nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào có liên quan tới Lục Thủy.

Cũng đã mười mấy phút đồng hồ rồi, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ thật sự phải liên hệ Tộc trưởng.

Khi bọn họ sốt ruột, đột nhiên cảm giác cảnh vật xung quanh vỡ ra giống như là một thấu kính.

Lúc này rốt cuộc bọn họ cảm nhận được vị trí của Lục Thủy.

Không hề ngừng nghỉ, bọn họ chạy tới.

Không mất bao lâu, bọn họ đã thấy Lục Thủy, cũng may không có việc gì.

Lục Thủy vẫn đang kiểm tra Bát Phương Trận Đồ, hắn hơi thất vọng. Bát Phương Trận Đồ này vậy mà lại chỉ có một phương trận, rất yếu, chỉ có thể chờ đến lúc mình rảnh rỗi để bổ sung bảy phương khác vào trong trận.

May mà căn cơ không có vấn đề.

Bát Phương Trận Đồ là một quyển da dê, mặt trên khắc ấn trận pháp.

Đương nhiên đây không phải là da dê thật, là dùng da của mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ ngụy trang thành.

Tóm lại vật này tổng cộng hai cái, người có nó sẽ rất làm người khác bất ngờ.

“Thiếu gia ngài không sao chứ?” Chân Võ và Chân Linh có chút lo lắng.

Lục Thủy lắc đầu, sau đó nói:

“Đến chính giữa xem thử đi."

Chân Võ và Chân Linh nhìn thi thể ở phía sau, hiển nhiên bọn họ nhận ra, đây chính là tên Trùng tu mạo danh Lưu hỏa, nhưng mà đối phương chết thế nào?

Là thiếu gia gϊếŧ, hay là vốn đã chết rồi bị thiếu gia bắt gặp?

Cuối cùng bọn họ cũng không thể biết đáp án, chỉ đành theo Lục Thủy rời đi.

—— ——



Tốn ra một chút thời gian, nhóm người Lục Thủy đã tới bãi đất ở chính giữa hòn đảo. Nơi này vẫn có không ít cây, có điều hố to nhất ở giữa thì không có bất kỳ cây cối gì.

Ở đó chỉ có một hồ nước không lớn lắm.

Lục Thủy đứng trước hố to, nhìn vào giữa hố to, trầm mặc không nói.

“Đã từng điều tra chỗ này, ngay cả giữa hồ nước cũng đã có người đi xuống xem qua rồi, không có phát hiện nào.” Chân Võ ở bên cạnh nói ra.

Mặc dù nơi này không có nguy hiểm gì, nhưng nghe Lạc Phong thuyết pháp, bọn hắn vẫn hơi lo.

Lo sợ Lục Thủy gặp phải nguy hiểm gì, cho nên bây giờ có thể rời đi dĩ nhiên là chuyện tốt.

Lục Thủy không nghe Chân Võ nói, thế giới trong mắt của hắn, không giống với người ta.

Hắn thấy được, thấy được cảnh tượng mà người khác không nhìn thấy.

Trong mắt hắn, bên dưới hố to không chỉ có một hồ nước, còn có một mãnh thú đen kịt toàn thân, mãnh thú này hơi lớn, nó chiếm giữ ven hồ nước mà ngủ say, gần như chiếm cứ một nửa vị trí hồ nước.

Đã không còn phong ấn, sở dĩ nó ở lại nơi này, là bởi vì thân thể vẫn chưa bình phục.

Nó, đang dưỡng thương.

Thế nhưng những thứ đó không quan trọng, quan trọng là, Lục Thủy đã gặp qua con mãnh thú này.

Hoặc là nói gặp quan trong một vài tư liệu của cha hắn.

Mãnh thú này đã tập kích mẹ hắn.

Lúc ấy cha hắn và hắn mẹ ra ngoài du ngoạn, đột nhiên bị mãnh thú này tập kích, rõ ràng không bị thương, rõ ràng cha hắn bảo vệ rất tốt, nhưng mà mẹ hắn đã bị bệnh.

Một bệnh rất lâu.

Càng quan trọng hơn là, khí tức ô nhiễm Lục gia có cùng nguồn gốc với mãnh thú này.

"Không phải ngẫu nhiên, Lục gia ô nhiễm là cố ý, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Mục tiêu của nó là mẹ." Lục Thủy nhìn mãnh thú kia, nội tâm vẫn bình tĩnh.

Bỗng nhiên, Lục Thủy mở miệng nói:

“Gϊếŧ nó.”

Nhất định phải gϊếŧ nó, bóp chết mối nguy hại này, mặc kệ nó có mục đích gì.

Chân Võ và Chân Linh nghe được Lục Thủy nói ra, có chút khó hiểu:

“Thiếu gia, ngài muốn gϊếŧ ai?”

Lục Thủy liếc mắt nhìn Chân Võ, hắn không trả lời, mà là đang suy tính.

Tuy đối phương đang dưỡng thương, nhưng thực lực của hắn vẫn chưa đủ, còn cách rất xa.

Trở về viện binh?

Không, không dẫn nổi. Chưa nói tới vấn đề hình ảnh của chính bản thân hắn không tốt đẹp, chỉ riêng nguyên nhân đã không nói được.

Ầm ĩ một chút, nhiều nhất là cha và mẹ sẽ đến.

Thế nhưng mẹ đến chính là dê vào miệng cọp.

Cho dù quay về triển khai Thiên Địa Trận Văn, cũng không cách nào tìm được đầy đủ lý do.

Kết quả cao nhất có thể là bản thân sẽ bị cao quản nghiêm ngặt hơn.

Cuối cùng chỉ có một lựa chọn, đơn độc gϊếŧ nó.

"Cho ta vài tháng, ta có thể gϊếŧ nó mà không bị thương. Nhưng mà quá lâu, ta không chờ được.

Đừng nói mấy tháng, dù là hôm sau lòng ta cũng khó mà an tâm, phải gϊếŧ ngay bây giờ." Lục Thủy nghĩ trong lòng.

Chân Võ bị Lục Thủy nhìn có chút sợ hãi, hắn cảm giác trong mắt thiếu gia nhà mình có sát khí, nhưng không phải nhắm vào hắn.



Hắn không thể nào hiểu được.

“Thiếu, thiếu gia?” Chân Võ mở miệng gọi một tiếng.

Lục Thủy phục hồi tinh thần, sau đó nói:

“Có đem linh thạch lục phẩm không?”

Chân Võ lập tức gật đầu:

“Có đem, thiếu gia cần bao nhiêu?”

“Một nghìn viên.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Nghe Lục Thủy nói, Chân Võ và Chân Linh đều sửng sốt, một, một nghìn?

Chỗ này cộng lại chính là một viên linh thạch cửu phẩm.

Một viên cửu phẩm nghĩa là gì? Đó là một trăm triệu linh thạch nhất phẩm, đã đủ cho một tu sĩ Nhất giai bình thường tu luyện tới Ngũ giai và thậm chí là Lục giai, đây là khoản tiền lớn người khác khó mà với tới.

Mặc dù không biết Lục Thủy muốn làm gì, Chân Võ vẫn gật đầu nói:

“Có, Tộc trưởng cho ta trước khi ra ngoài.”

Chắc chắn bản thân Chân Võ không có nhiều tiền như vậy, đây là tiền tiêu vặt mà Tộc trưởng cho thiếu gia khi ra ngoài.

Có điều không đưa cho thiếu gia mà thôi.

Lục Thủy gật đầu, có thì tốt. Sau đó hắn ngồi xổm ở bên cạnh, bắt đầu vẽ một vòng tròn lên mặt đất, tiếp theo vẽ một nét thẳng xuống phân vòng tròn thành hai nửa.

Hai bên viết hai chữ hung cát.

“Thiếu gia đây là làm gì?” Chân Linh tò mò hỏi.

Lục Thủy lấy ra một chiếc đũa nói:

“Tính một quẻ.”

Chân Võ: “...”

Chân Linh: “...”

Đây là quẻ gì? Bọn họ thấy Lục Thủy cầm đũa liền biết Lục Thủy định làm gì.

Dù sao đã từng được chứng kiến một lần, chính là lần ném nhánh cây tìm yêu kia.

Nhưng mà không phân được thật giả.

Có điều bọn họ vẫn phải nhìn xem lần này bói sẽ ra cái gì, bình thường hẳn là ra cát mới đúng.

Lục Thủy đương nhiên sẽ không quan tâm bọn người Chân Võ nghĩ gì, hắn đặt chiếc đũa lên mặt đất và xoay tròn.

Lần này không xoay mấy lần đũa đã ngừng, không hề cảm thấy hồi hộp.

Vị trí chiếc đũa chỉ là bên hung.

“Hung?” Bọn Chân Võ cũng có chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục nói:

“Thiếu gia nếu là hung, vậy thì coi như thôi đi?”

Mặc dù không biết Lục Thủy định làm gì, nhưng mà có thể không làm bậy đương nhiên là tốt hơn.

Lục Thủy cất đũa vào, sau đó đứng lên, hắn nhìn cái hố lớn, bình tĩnh nói:

“Hung thì sao?”

“Ngươi vẫn phải chết.”

-----

Dịch: MB_Boss