Chương 2: Ta Sắp Trừ Yêu, Các Ngươi Đừng Chớp Mắt

Nếu như ta xuống núi giải quyết yêu vật kia, có phải sẽ không sai đúng không?

Nghe Lục Thủy nói vậy, Tam Trưởng lão không lập tức mở miệng nói chuyện, mà đưa mắt đánh giá Lục Thủy.

Lục Thủy đứng ở nơi đó, không khiêm tốn cũng không hống hách.

"Ngươi có bản lĩnh trừ yêu?"

Một lát sau, Tam Trưởng lão hỏi.

Lục Thủy mỉm cười, hắn đương nhiên cảm thấy mình có bản lĩnh này, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ nói khẽ:

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì nên rửa mắt mà nhìn."

Ha ha ha,

Tam Trưởng lão đột nhiên cười lớn, sau đó trầm giọng nói:

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp? Ba ngày trước nhảy nhót, ba ngày sau làm thằng hề ? Ngươi biết thanh danh của Lục gia đều bị ngươi hủy hoại không?"

Dù sao hủy cũng đã hủy rồi, còn để ý như vậy làm gì.

Đương nhiên, loại lời này Lục Thủy sẽ không đem ra nói trước mặt Tam Trưởng lão, hắn chỉ đứng đó, không nói gì.

Có nói gì cũng vô nghĩa, chờ đáp án là được rồi.

Tam Trưởng lão soi xét nhìn Lục Thủy, nói:

"Ngươi cho rằng ngươi không nói lời nào là được sao?"

"Lục Thủy, ngươi cho rằng ngươi là hạng người gì?"

"Thiên phú bình thường, lại không dốc lòng tu luyện, làm việc xốc nổi, còn không biết tự mình hiểu lấy mình."

"Nếu như không phải người của Lục gia, ngươi còn có thể được coi là có chút tài lẻ, thế nhưng thân là người của Lục gia, thứ phải đối mặt chính là các thế lực thiên kiêu, cái dạng như ngươi đối với tất cả mọi người mà nói, căn bản không khác gì phế vật."

"Tác dụng duy nhất của ngươi đối với Lục gia chính là nối dõi tông đường."

Đối mặt với sự trào phúng của Tam Trưởng lão, Lục Thủy cũng không lên tiếng, loại lời này ở kiếp trước nghe nhiều rồi, giờ cũng không còn cảm giác gì.

Không phải chỉ là công cụ hình người thôi sao.

Sau đó Lục Thủy ngẩng đầu nhìn về phía Tam trưởng lão, nói:

"Vậy Tam Trưởng lão, ta có thể xuống núi trừ yêu hay không?"

Tam Trưởng lão cau mày nhìn Lục Thủy, đây không phải phản ứng bình thường của hắn.

Trong tình huống này, bình thường Lục Thủy chỉ cần nghe đến nối dõi tông đường liền muốn nhảy dựng lên, sao hôm nay một chút phản ứng cũng không có?

Chấp nhận số phận rồi?

"Nếu như trừ yêu thất bại, ngươi phải chịu phạt gấp 10 lần."

Tam Trưởng lão nhìn Lục Thủy nói.

Vốn dĩ, Tam Trưởng lão muốn dùng hình phạt để Lục Thủy lùi bước, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, Lục Thủy thế mà lại không có chút ý tứ muốn lùi bước:

"Ta đồng ý, nhưng nếu ta trừ yêu thành công, Tam trưởng lão cũng phải đáp ứng ta, đổi mới thiết bị hiện nay."

Đối với Lục Thủy mà nói, những thứ khác không quá quan trọng, không thứ gì quan trọng bằng việc theo kịp thời đại.

Tam Trưởng lão híp mắt đánh giá Lục Thủy, đây chính là nam đinh duy nhất của Lục gia, lại chỉ biết tới những thứ vô dụng kia, thực sự là sỉ nhục.

Quả thật đáng thất vọng.

Tam trưởng lão thở dài trong lòng, sau đó nói:

"Có thể, nhưng chỉ cho ngươi thời gian một ngày."

Trong mắt Tam Trưởng lão, Lục Thủy chính là đang tự rước lấy nhục.

Sau đó, Tam trưởng lão tiếp tục nói:

"Chân Võ, Chân Linh, các ngươi đi theo hắn, đừng để hắn nhờ người ngoài."



Hai người đứng cạnh Tam trưởng lão gật đầu nói vâng.

Nếu Tam Trưởng lão đã đồng ý, Lục Thủy cũng không cần tiếp tục ở lại, lập tức mở miệng nói:

"Vậy không quấy rầy Tam Trưởng lão nữa."

Sau đó, Lục Thủy xoay người rời khỏi đại điện.

Ngay khi Lục Thủy vừa đi ra ngoài, Lục Cổ liền bước vào:

"Tam trưởng lão, vừa có tin tức."

"Là gì?"

Lục Cổ đưa một tờ giấy cho Tam Trưởng lão, Tam trưởng lão xem xong, lông mày liền nhíu lại, nói:

"Mộ gia? Bọn hắn cố ý che giấu?"

Lục Cổ không đáp, hắn cũng không biết.

Cuối cùng Tam Trưởng lão mở miệng nói:

"Chờ tiểu tử nhà ngươi trở về."

Có một số việc thích hợp để hắn đi làm.

-- --

Lục Thủy bước ra khỏi đại điện, mặc dù nhìn thấy cha hắn đi vào, nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Chuyện trong nhà dù lớn thế nào cũng không tới lượt hắn quản, dù sao trong mắt những người này, hắn chỉ là một đại thiếu gia vô dụng.

Ngẫu nhiên lại tự biên tự diễn, việc trừ yêu cũng là do chính mình thổi phồng lên, sau đó thận thiếu chút nữa cũng mất luôn.

Cái gọi là yêu vật, thật ra chỉ là linh thú bình thường, thực lực còn chưa đạt tới nhị giai; mà tu vi của hắn, cũng rất bình thường, dựa vào linh đan diệu dược mới lên tới nhị giai.

Nhưng ở các phương diễn khác vẫn yếu như sên.

Tu chân giới phân chia thực lực rất đơn giản, lấy giai làm cấp bậc định vị, cảnh giới bình thường là từ nhất giai đến lục giai.

Nhất giai Trúc Thân, chủ yếu tu luyện thân thể và sức lực, lấy thân thể làm nền tảng.

Nhị giai Khải Linh, sau khi lên Khải Linh có thể điều động linh khí trong thân thể, bắt đầu thi triển các pháp thuật cơ bản.

Tam giai Thông Thức, lên Thông Thức, là đã thông hiểu Tam thần, có thể hiểu rõ ràng cả ba, việc vận dụng linh khí trở nên thuận lợi hơn, có thể học nhiều loại pháp thuật khác nhau.

Giai đoạn chuyển giao từ Trúc Thân lên Khải Linh có biến hóa về chất, theo như Hỏa Cầu Thuật thì thời điểm lên nhị giai cần phải có quá trình dẫn động linh khí để tụ tập lực lượng, nhưng lại có thể lập tức từ nhị giai lên tam giai Thông Thức.

Sau khi thành Thông Thức, linh khí đã trải rộng quanh thân, có thể tùy tiện điều động.

Tứ giai Minh Thần, thân minh thần tụ, tinh, khí và thần đều đạt tới đỉnh cao, bắt đầu hội tụ.

Sau khi thành Minh Thần, lực lượng được rèn luyện qua sự hợp nhất của tinh, khí, thần, cũng tương đương với việc sức mạnh sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cơ thể. Lực lượng mạnh lên có thể kiểm soát sự thay đổi về chất và điều khiển vạn vật.

Chính là có thể ngự kiếm phi hành.



Mà mỗi một giai lại phân thành 7 cấp độ, số hóa thì thành 1.1 đến 1.7. Tu vi hiện tại của Lục Thủy là 2.1, pháp thuật mà nhất giai có thể làm hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những gì mà nhị giai có thể làm được. .

Cho nên khi hắn bị yêu vật kia làm cho bị thương, có thể nói là mặt mũi đều đã vứt sạch.

Cũng bởi vì vậy, hắn mới bị Lục gia coi là công cụ sinh con.

Đáng tiếc, ở kiếp trước một đứa bé hắn cũng không có.

Để những đại lão kia lại một lần nữa thất vọng.

Lục Thủy đi xuống cầu thang, theo sau hắn là một nam một nữ, chính là Chân Võ và Chân Linh, nhưng Lục Thủy cũng không có ấn tượng gì về bọn họ.

Cho nên không muốn để ý đến hai người họ.

Kỳ Khê vẫn đang đợi dưới cầu thang, chờ Lục Thủy xuống tới, Kỳ Khê liền cúi đầu:

"Thiếu gia."



Lục Thủy không nhìn nàng mà tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói:

"Đi làm việc của ngươi đi."

Kỳ Khê lập tức đáp:

"Vâng."

Sau đó Lục Thủy đi thẳng xuống núi, xa hơn một chút có một cái trấn nhỏ, nghe nói đã sống ở chỗ này từ nhiều đời trước, Lục gia cũng không kiểm soát bọn họ, để họ tự do phát triển.

Nhưng người trong trấn cũng không cho Lục gia mặt mũi.

Mà yêu vật kia chính là phát hiện ở ngoài trấn nhỏ, Lục Thủy vừa vặn đi ngang qua liền xung phong nhận việc trừ yêu.

Kết quả bi thảm.

Sau khi đến chân núi, dựa vào kí ức không sai biệt lắm của bản thân, Lục Thủy nhìn sang Chân Võ bên cạnh, hỏi:

"Yêu vật kia ở đâu?"

Chân Võ cúi đầu xin lỗi:

"Tam Trưởng lão không cho chúng ta giúp thiếu gia, cho nên mong thiếu gia tự mình tìm hiểu."

Lục Thủy không hỏi gì tiếp, lại đưa tay nói:

"Giúp ta nhặt một cành cây."

Đối với việc này, Chân Võ không từ chối, nhanh chóng chặt một cành cây nhỏ trong rừng cây, sau đó cung kính đặt vào trong tay Lục Thủy.

Nhận lấy nhánh cây, Lục Thủy tùy ý ném lên, rất nhanh nhánh cây liền rơi xuống, chỉ về hướng bên trái trước mặt.

Không chút do dự, Lục Thủy lập tức đi về phía trái trước mặt, thuận tiện nói:

"Nhặt cành cây lên rồi đuổi theo."

Chân Võ và Chân Linh liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ và khinh thường.

Tùy tiện ném một nhánh cây là có thể tìm thấy yêu vật?

Sợ là chỉ ra vẻ, lòe người mà thôi.

Nếu chỉ cần làm như vậy là có thể tìm được yêu vật, thì bọn họ sẽ đem cành cây này nuốt vào bụng.

Nhưng mà hai người cũng không mở miệng nói gì cả, chỉ có thể nhặt cành cây lên đuổi theo.

Sau đó, Lục Thủy lại ném nhánh cây thêm ba lần, đến lần thứ ba thì lên tiếng:

"Tìm được rồi."

Nghe Lục Thủy nói, Chân Võ và Chân Linh sửng sốt, lập tức nhìn sang, quả nhiên thấy một con yêu vật hình dáng quái dị.

Trên tứ chi của nó mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, trên người lại có nhiều bướu thịt, trên đầu thì chỉ lộ ra con mắt.

Nhưng mà đây không phải điều làm bọn hắn kinh ngạc, khiến bọn hắn thực sự kinh ngạc là, Lục Thủy thế mà lại tìm được con yêu vật này.

Đây là trùng hợp hay là thực lực?

Không, khẳng định là Lục Thủy đã sớm biết được vị trí trước rồi, cố ý ném nhánh cây để phô trương một chút mà thôi.

Đúng, khẳng định là như vậy!

Cũng không phải bọn hắn không thể tin chuyện một người tùy tiện ném nhánh cây vài lần là có thể trực tiếp tìm được yêu vật. Thế nhưng chuyện này lại không cách nào đặt lên người Lục Thủy.

Người khác không nói, chi ít đại thiếu gia Lục gia mà bọn họ biết không có bản lĩnh này.

Nhưng lại càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn chính là hành động và lời nói tiếp theo của Lục Thủy.

Lúc này, Lục Thủy rút bội kiếm trên người Chân Võ ra, nói:

"Ta sắp trừ yêu, các ngươi nhìn cho kỹ, có thể sẽ hơi nhanh đấy."

-----

Dịch: MB_Boss