Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 14: Chúng Ta Không Thân Cũng Chẳng Quen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả ba cùng ngã xuống.

Lục Thủy cũng không ngoảnh lại, kết cục của ba người này đều nằm trong dự liệu của hắn.

Vì bọn họ là người động thủ trước.

Bọn họ định giữ lại toàn vẹn cái thân xác cho Lục Thủy, mà Lục Thủy hiểu rõ cái gì là có qua có lại, cho nên cũng sẽ giữ lại toàn vẹn thân xác cho họ.

Lục Thủy bước ra ngoài, lúc đi ngang qua thiếu nữ kia, hắn dừng lại rồi nhìn thoáng qua đối phương.

Bị Lục Thủy nhìn, thiếu nữ hoảng loạn chống đỡ thân thể lùi ra sau, lộ ra vẻ bất lực và đáng thương.

Dường như sợ Lục Thủy cũng sẽ ra tay gϊếŧ nàng.

Lục Thủy dừng lại không lâu, quay người rời đi.

‘Nữ tử đôi khi nhìn thì điềm đạm đáng yêu, yếu đuối bất lực nhưng trong lòng không chừng còn đang nghĩ cách mưu hại ngươi’

Trong đầu Lục Thủy hiện lên câu nói này, chính là Mộ Tuyết đã nói cho hắn.

Lúc nói những lời này, còn dặn dò hắn không cần phải thương hoa tiếc ngọc với những nữ nhân khác.

Khi đó Lục Thủy cũng nghe lời và làm theo như vậy, cho nên hắn chưa từng vì nữ nhân khác mà phải chịu thua thiệt.

Sau đó, Lục Thủy bước ra khỏi điếm, hắn chỉ vừa vặn dừng lại nhìn cô gái kia, cũng không phải là muốn nhìn đối phương trông như thế nào.

Mà chủ yếu chính là hắn đã giúp đối phương gϊếŧ kẻ địch, theo lý luận thì những kẻ đó sẽ phải cảm tạ hắn.

Vì để cho bọn hắn không phải xấu hổ, nên hắn mới dừng lại một lúc.

Để cho bọn họ có đủ thời gian nói lời cảm tạ.

Đáng tiếc là, những người đó thật không lễ phép chút nào.

Khiến cho hắn cảm thấy có phần xấu hổ.

“Ngươi có thể đại khái cảm nhận được phương hướng của Chân Linh sao ?”

Lục Thủy hỏi Chân Võ sau khi ra ngoài.

Có một điều mà cả ba người đều không phản kháng, Lục Thủy đã có thể trực tiếp bước ra khỏi trận pháp khiến cho hắn hết sức kinh ngạc.

Hắn cũng không rõ tộc trưởng đến cuối cùng đã giao cho thiếu gia bảo vật gì mà có thể dễ dàng khống chế được cục diện như vậy.

Có phải là diễn kỹ gần đây của thiếu gia đã thay đổi tốt hơn hay không ?

Nghe được Lục Thủy tra hỏi, Chân Võ không suy nghĩ nữa, mà nói:

“Có thể cảm nhận được, ở phía trước không xa, chắc là đang giao chiến với người khác, nhưng không có dấu hiệu của sự suy yếu.”

Lục Thủy gật đầu:

“Qua đó xem chút.”

Đối với lời này Chân Võ không có ý kiến, hắn vẫn là đang rất lo lắng.

Rất nhanh, bọn hắn đã tới bên quảng trường, nơi này đã bị hư hại rất nghiêm trọng.

Thậm chí một bóng người trên đường phố cũng không nhìn thấy.

Ngay tại quảng trường, nơi Chân Linh đang cùng hai nữ nhân giao chiến.

Hai người kia đều đeo mặt nạ, trên mặt nạ một cái ghi chữ Tả, một cái ghi chữ Hữu, bất quá bọn họ cũng không được mạnh, cho dù hợp lại, cũng không phải là đối thủ của Chân Linh.

Bại trận chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Khi thấy bọn hắn chạy tới, hai nữ nhân kia liếc nhìn nhau rồi ăn ý rút lui.



Chủ yếu là vì các nàng muốn đến xem Chân Võ, để coi Chân Võ có thể sánh bằng một phần của Chân Linh hay không.

Nhìn thấy hai người kia rút lui, Chân Linh cũng không truy đuổi, mà đi tới bên cạnh Lục Thủy, nói:

“Thiếu gia, nơi này có thứ gì đó khiến cho bọn họ tranh đoạt. Chúng ta có vẻ như đã bị cuốn vào và các nàng không hề hỏi nguyên do.”

Chân Võ và Chân Linh thực sự lo lắng rằng Lục Thủy muốn cùng những người kia đối nghịch, hoặc là tham gia tranh đoạt.

Việc này rất nguy hiểm, mặc dù bọn hắn bị cuốn vào, nhưng chỉ cần đi nhầm vào đó, là không thể chạy thoát ra được.

Bọn hắn đều đang lo lắng làm sao để thuyết phục Lục Thủy không tham gia vào.

Nhưng chưa kịp nghĩ đến lý do thoái thác thì bọn hắn đã bị kinh hãi trước quyết định của Lục Thủy:

Lục Thủy nhìn chung quanh nói:

“Bọn họ tranh là việc của bọn họ. Chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, tìm một nơi thật xa nghỉ ngơi là được. Nếu như nhà ga bị ảnh hưởng, vậy thì chờ đến khi nhà ga mở rồi xuất phát.”

Loại tranh đấu này, Lục Thủy không có ý định tham gia, có thể trì hoãn thời gian hay không cũng khó nói.

Mục đích chính lần này là Mộ gia.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Chân Võ cùng Chân Linh, thiếu gia của bọn họ cũng không đến mức xốc nổi khinh thường.

Có phải là do trình độ diễn kỹ?

Hay là có ý định thay đổi lối chơi?

Bọn hắn đều không biết.

Nhưng quyết định này chắc chắn là một quyết định tốt.

Sau đó bọn hắn dự định tìm một nơi an tĩnh đợi cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.

Nhân tiện, nghe ngóng thử xem trạm xe rời bến có thể khởi hành đúng giờ hay không.

Chỉ là vừa đi không được bao xa, Lục Thủy đã dừng lại, Chân Võ cùng Chân Linh đều có chút ngoài ý muốn.

Lục Thủy không thèm để ý tới bọn họ, cúi đầu nhìn xuống.

Đúng vậy, hắn không phải là tự mình dừng lại, mà là có người đã túm lấy góc quần hắn, làm bước đi của hắn dừng lại.

Lục Thủy cúi đầu, nhìn thấy một cậu bé, đang bị thứ gì đó đè lên, trên người đầy vết máu, bên cạnh còn có một ông lão và một cô bé.

Cả hai đều đã bất tỉnh.

Nhưng cô bé thì lại không có thương tích gì, nàng được bảo hộ ở tận cùng bên trong.

Khi Lục Thủy nhìn xuống, cậu bé nhỏ giọng yếu ớt:

“Cứu, mau cứu gia gia và muội muội ta.”

Lục Thủy nhìn cậu bé, bình tĩnh nói:

“Chúng ta không thân cũng chẳng quen, chung quanh vừa tối lại xuất hiện nguy cơ khắp nơi, ngươi đây là đang cầu người cứu mạng, tại sao lại không thấy tỏ ra chút thành ý nào?”

Nơi này là tu chân giới, bất cứ lúc nào cũng sẽ có kẻ địch vây quanh.

Mang ba cái vướng víu trên người chắc chắn là đang tự tìm cái chết.

Nhưng mà, Lục Thủy cũng không có định rời đi, mà là muốn xem tên nhóc này lấy cái gì để đả động được hắn.

Sau đó, cậu bé một tay nắm lấy ống quần Lục Thủy, một tay khó khăn thò vào túi quần, tiếp theo cậu lấy ra một khối tiền xu, khó khăn đeo vào giày của Lục Thủy.

Là một khối linh thạch tiền xu:

“Đủ, đủ chưa?”

Đây là tất cả những gì cậu bé có.



Lục Thủy nhìn khối linh thạch tiền xu kia, trầm mặc một hồi , sau đó nói:

“Đương nhiên là không đủ”

Cậu bé: “Cầu, van cầu ngươi”

Lục thủy nhìn hắn, một lần nữa rơi vào trầm mặc, cuối cùng Lục Thủy cười:

“Tiểu tử, hôm nay đi ra ngoài có nhìn hoàng lịch không? Đặc biệt lại chọn được một ngày may mắn như vậy.”

Lục Thủy nói xong, cúi xuống nhặt khối linh thạch tiền xu dính đầy máu lên.

Đinh!

Hắn tung tiền xu lên, rồi bắt lấy nó.

Đem tiền xu cầm trong tay, Lục Thủy nói:

“Phần còn lại, về sau nhớ cho kỹ mà trả.”

Sau đó, Lục Thủy đi về phía trước, thuận tiện nói:

“Đưa ba người bọn họ đi.”

Chân Võ và Chân Linh cũng không quá tình nguyện, như Lục Thủy nói, nơi này xuất hiện nguy cơ khắp nơi, thực sự rất nguy hiểm.

Nếu như mang cả ba người theo, đúng là tự ràng buộc chính mình.

Nhưng lại không thể bỏ mặc, cũng may lúc đi đã chuẩn bị tâm lý, dù sao thì Đại thiếu gia của Lục gia cũng không phải là người đáng tin cậy.

Không làm ra loại chuyện xấu thì đã tốt lắm rồi.

Sau đó Chân Võ mang lão già theo, còn Chân Linh thì mang hai đứa trẻ đuổi theo Lục Thủy.

"Vùng lân cận đã bị trận pháp của chúng ta bao phủ. Bây giờ một con bọ cũng cũng thể bay ra đây. Với sự hỗ trợ của trận pháp, không ai có thể là đối thủ của chúng ta."

Người đàn ông trung niên đeo mặt nạ nói.

Trên mặt nạ của hắn ghi chữ Đông, đại diện cho trưởng lão.

"Vẫn không có tin tức những người kia sao?"

Lần này cũng là một nữ tử đeo mặt nạ, trên mặt nạ của nàng ghi chữ Thiên, đại diện cho chưởng môn, tự xưng là Thiên Nữ chưởng môn.

"Tạm thời không có, nhưng có tin tức truyền ra nói kỳ thư là một người thiếu niên rất trẻ. Bên cạnh hắn còn có một tên tùy tùng."

Hai hộ pháp chữ Tả và Hữu đã đối chiếu qua , bọn họ chắc hẳn đã nhìn thấy.

Hiện tại đang điều tra."

Bọn họ là người của Vô Diện môn, mặt nạ đang đeo đều là cấp cao.

Do mặt nạ chữ Thiên cầm đầu, hai hộ pháp thì có chữ Tả và Hữu, dưới nữa là các Trưởng lão Đông Tây Nam Bắc.

"Mau chóng hoàn thành xong, Mặc gia chắc sẽ là người đầu tiên phản ứng."

"Đến lúc đó sẽ không có lợi cho chúng ta."

Thiên Nữ chưởng môn nói.

Trưởng lão chữ Đông đương nhiên hiểu rõ lần hành động này vô cùng nguy hiểm. Nếu không làm tốt, sẽ dễ dàng mang tai hoạ đến cho Vô Diện môn.

"Chưởng môn yên tâm, mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát. Không có bất kỳ người nào trong trận pháp có thể uy hϊếp được chúng ta."

-----

Dịch: MB_Boss
« Chương TrướcChương Tiếp »