Mỗi một đứa nhỏ ở tu chân giới, đều được nghe qua một truyền thuyết.
Ba ngàn năm trước tiên ma đại chiến, Huyền Huy chân nhân lấy thân tuẫn đạo, cùng ma tôn đồng quy vu tận. Sau khi xương cốt của y hóa thành núi, sông hồ, bảo vệ bá tánh trăm họ, trở thành anh hùng của cả nhân gian và giới tu chân.
Ngươi có thể chỉ vào chóp mũi của người đứng đầu Tiên phái và mắng hắn, nhưng không thể nói bậy về Huyền Huy chân nhân nơi đông người. Chỉ biết người trước ngươi bị một đạo sấm sét đánh chết, trường hợp sau ngươi sẽ bị toàn bộ tu chân giới truy đuổi, gϊếŧ chết, thi thể xương cốt cũng không còn.
Nếu hỏi ai là người hoàn mỹ nhất, mọi người chỉ biết trăm miệng một lời: Huyền Huy chân nhân!
Thẳng cho đến hai trăm năm trước, vị thánh nhân hoàn mỹ không sứt mẻ trong lòng tu chân giới, xuất hiện vết bẩn.
Hắn từ bỏ đạo lữ kết tóc của chính mình.
Vị cựu đạo lữ này nắm trong tay một giọt máu của Huyền Huy chân nhân, tìm được trở về.
Nghe nói đối phương là một vị mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, không biết bao nhiêu tuổi, thiếu niên này thoạt nhìn cũng không quá mười tám tuổi.
Thân là tu sĩ, bọn họ đã trải qua hai ngàn năm thời kỳ đỉnh cao, chỉ có pháp lực cực cao là cường giả, mới có thể duy trì hình dáng thiếu niên. Huống chi vị này giơ tay nhấc chân, không hề có chút linh khí nào, giống như người bình thường không có linh lực.
Hẳn tu vi phải rất cao thâm, mới có thể tự nhiên khống chế linh khí một cách dễ dàng như vậy.
Vị này là cựu đạo lữ của Huyền Huy chân nhân, rất mạnh.
Lạc Tuyết chính là vị cựu đạo lữ này.
Giờ phút này, hắn ngồi xổm dưới một gốc cây hồng già chỉ còn vài cái tán lá khô, chiếc đuôi cáo mềm mại bồng bềnh tùy tiện buông xuống, bộ lông màu đỏ rực như lụa không một vệt màu, bị gió nhẹ thổi tung lên xuống.
Trời chiều ngả về tây, mắt phải màu ngân bạch của Lạc Tuyết như nước lặng phủ đầy sương, chỉ có mắt trái có màu vàng như mật ong, hơi hơi lóe ra hào quang.
Lóe ra ánh sáng tuyệt vọng.
Dựa theo kế hoạch của hắn, nơi này hẳn sẽ trở thành một thị trấn phồn hoa náo nhiệt, hắn tùy tiện tìm một cửa hàng thó một con gà là có thể ăn cả ngày, thó hai con có thể giảm bớt lương khô.
Nhưng mà hiện tại, cái thôn trang hoang vắng rách nát, đồng ruộng cỏ dài mọc um tùm, mấy tên nam nhân có tuổi xới đất trên đồng một cách yếu ớt vô lực.
Đừng nói nướng gà ở đây, ngay cả một con gà sống cũng không nhìn thấy.
Hắn đường đường, đường đường.... Sao lại lưu lạc đến tận đây.
Lạc Tuyết thở dài một hơi, từ trên cây nhảy xuống.
Hồ ly lông đỏ rực ở giữa không trung hóa thành hình người, đôi giày đạp nát cành khô dưới chân hắn, Lạc Tuyết suy xét nên đến nơi nào để tìm đồ ăn.
Thôn làng này hoang vắng quá mức, hắn một đường hướng đến chỗ sâu mà đi, xem một vài ngôi nhà, trong sân chất đầy lá khô, góc tường cỏ hoang trải rộng, mấy lão già nhếch nhác tình nguyện nằm ở xích đu ven đường phơi nắng, cũng không chịu chủ động dọn dẹp.
Lạc Tuyết một bên cảm thấy kỳ lạ, một bên đánh giá chung quanh.
Kỳ quái, thôn này tại sao ngay cả một người phụ nữ cũng không có.
Không ai quét tước cho dù bẩn tới cỡ nào, điều đáng phẫn nộ nhất chính là, mấy tên côn đồ này vậy mà không nuôi gia súc.
Hắn cố ý hỏi nên bước chân cũng chậm một chút.
Nơi hẻo lánh này, ít có người đến, Lạc Tuyết lại nhìn rất đẹp, bên cạnh có mấy ông cụ liếc nhìn hắn nhỏ giọng bàn tán.
"Bé búp bê xinh đẹp này là từ đâu tới vậy? Này này này... Sao lại tới cái chỗ tồi tàn của chúng ta thế này..."
"Lão già này mắt ngươi để đâu vậy, rõ ràng là, đây rõ ràng là một bé trai!"
"Ngươi mới già, bé trai nào mà xinh đẹp như vậy! Thật không có mắt nhìn!"
Mắt thấy mấy người hàng xóm lâu năm sắp vì hắn mà cãi nhau, Lạc Tuyết lẩm bẩm mặc niệm, "Mình đúng là một nam nhân đầy rẫy tội ác." Hắn dứt khoát dừng lại, ho nhẹ một tiếng.
Mấy người này tuy cãi nhau, nhưng mắt vẫn chú ý trên người hắn. Giờ phút này họ chỉ nghe thấy một thanh âm như tuyết tan, suối ngọc chảy róc rách, khiến cho mọi lửa giận trong lòng họ lúc này đều tiêu tan hết, cảm giác mát lạnh trong từng lá lách.
"Ta là nam nhân."
Giọng của thiếu niên trầm hơn so với nam nhân một chút, trước trước mắt mắt ngọc trong sáng, làn da như tuyết trắng, mái tóc đen như lông quạ buộc thành bím lỏng lẻo phía sau đầu, phần cuối được buộc bằng một mảnh lụa đỏ.
Nhìn kỹ hơn, vóc dáng này chính xác là của một nam nhân.
Chỉ là gương mặt cũng đẹp quá mức sai trái rồi.
Lạc Tuyết xem xét chung quanh, xác định không có người trẻ tuổi, mới ngắn gọn nói: "Các vị, các vị có thấy quần áo ta đang mặc trên người không, chúng được làm từ chất liệu tốt nhất. Mọi người ở phụ cận đều biết ta đến từ thị trấn Thanh Vũ Lâu, ta là thiếu gia ở trấn Thanh Vũ Lâu, hiện tại ta có việc phải ra ngoài, nhưng bị kẻ trộm đánh trọng thương, Các ngươi có gì ăn không, chỉ cần cho ta một con gà nướng, chờ sau khi ta trở về, ta cho các ngươi mỗi người hai trăm lạng bạc."
Thanh Vũ Lâu là tiệm vàng nổi tiếng ở gần đó, Lạc Tuyết nói đến mặt không đỏ tim không đập, một thân áo gấm lụa trắng như tuyết, một thân quân tử như ngọc mang phong thái người tu đạo.
Có kẻ trộm nào xinh đẹp giống như tiên nhân sao?
Hơn nữa hắn còn nói sẽ đưa cho bọn họ hai trăm lạng bạc, kẻ lừa đảo nào làm sao sẽ còn cho bọn họ tiền chứ!
Mấy ông lão đều nhất trí hướng về phía bên cạnh.
Toàn bộ người trong thôn đều rất nghèo, nhưng về phương diện này chỉ có tên đó điều kiện tương đối dư dả.
Lão Lý bị nhìn chằm chằm một đầu tóc bạc, hai con mắt hình tam giác mờ đυ.c đến mức không mở được, lẩm bẩm thấp giọng than thở số tiền, không tình nguyện bước khỏi xích đu đứng dậy, chậm rãi bước vào phòng ở đối diện.
"Ta cũng không có gà nướng, chỉ có mấy củ khoai lang nướng thôi."
Thị lực của lão Lý tựa hồ không được tốt lắm, vừa nói tay vừa thọc vào bếp đào bới, đảo vài lần mới lấy ra được.
Khoai lang này vẫn còn nóng, bụng Lạc Tuyết vừa đúng lúc kêu lên một tiếng, mai má không khỏi đỏ lên.
Thôn Hồ Lạc Sơn quả thật không còn lựa chọn nào khác, Lạc Tuyết hai tay nhận lấy, nghiêm túc nói cảm ơn.
Lạc Tuyết lặng lẽ sử dụng chút ma thuật lên đầu ngón tay, mười ngón tay sạch sẽ lột bỏ lớp vỏ bụi bẩn, cẩn thận cắn một ngụm.
Độ ấm vừa phải, khoai lang bên trong mềm dẻo, có chút ngọt như mật ong, tan chảy trong miệng. Hắn không thích ăn thứ không phải thịt, giờ phút này con ngươi híp lại, nhịn không được cắn một ngụm to.
"Ăn ngon! Khoai lang nướng của ngài ngon quá đi mất!"
Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng Lý lão cũng không điếc, trên mặt hắn không vui lắm nhưng bây giờ hiện lên chút ý cười.
"Đừng vội, nơi này còn một ít, cẩn thận kẻo nghẹn."
Lạc Tuyết liền thật sự thả chậm tốc độ, giống như đang nói chuyện phiếm hỏi: "Lão tiên sinh, ta thấy trên đồng chỉ có nam nhân làm việc, ven đường cũng chỉ có nam nhân nghỉ ngơi, không biết phụ nữ ở thôn này đâu hết rồi?"
Đừng nói sống chung trong làng với với gà vịt và cá.
Mỗi một ngọn núi trên thế gian này đều có một quy củ, Lạc Tuyết không chắc nơi này chính xác là gì.
Lý lão nghe vậy sửng sốt, mới đầu trên mặt còn mang theo vẻ yêu thương, tươi cười lúc sau như là nghĩ tới cái gì đó vô cùng bi thương, thở dài một tiếng.
"Vị tiểu sinh này có điều không biết, ở phụ cận này của chúng ta, có một yêu thần."
Yêu thần kia bình thường không làm hại người khác, còn phù hộ thôn dân trong làng, hàng năm mang đến cho họ mùa màng bội thu.
Đáng tiếc loại lễ vật này không phải không trả giá, yêu thần kia ăn thịt người, dân làng mỗi đêm trăng tròn đều phải chọn một cô gái đưa lên núi, bằng không, yêu thần liền gϊếŧ sạch người trong thôn.
Lý lão còn nhớ rõ trước đây, mỗi mười năm mới tặng một lần, ba năm trước không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên liền thay đổi.
Tặng nữ đồng xong thì tặng đến gái trẻ, tặng gái trẻ xong thì đến tặng bà lão. Thôn này cũng lắm chỉ có trăm người, đến bây giờ ngay cả một phụ nhân trưởng thành cũng không có.
"Cháu gái sống nương tựa với ta mới năm trước cũng đã cấ bước ra đi, đều là do lão già ta, không có bản lĩnh...." Lý lão che mặt khóc nức nở.
Điều này thật kỳ lạ, Lạc Tuyết chỉ nghe qua có yêu tu bàng môn tả đạo muốn trẻ con, hoặc là tham luyến sắc đẹp của các cô gái trẻ, lần đầu tiên hắn nghe được chỉ cần là nữ nhân bất luận già trẻ.
Trong lòng hắn thất vọng, cúi đầu cắn một ngụm khoai lang, hỏi: "Nơi này cách Vân Tiêu tông không xa, vì sao các ngài không đi thỉnh cầu trợ giúp? Trừ ma vệ đạo, bảo hộ một phương bình yên, vốn là trách nhiệm của bọn họ."
Lý lão lau nước mắt trên mặt, nói: "Vài năm trước cũng có người trẻ tuổi đi cầu cứu, nhưng không biết vì sao, tất cả mới chớp mắt đều bị trở lại trên đỉnh núi. Cũng may không lâu sau chuyện này cũng bị truyền ra, đem một vị tiên sư đến đây, chỉ là cháu gái của ta..."
Tiên sư... đến đây?
Tiếng chuông trong lòng vang lên cảnh báo Lạc Tuyết, hắn căng thẳng thẳng lưng lên: "Tư sư nào? Đến đây khi nào?!"
"Mới sáng sớm nay đã tới đây, ở cửa ngõ phía tây của thôn, những người bị bắt cống người đều đi tìm hắn, chỉ có ta là không còn hy vọng gì để trông cậy vào, nên chỉ ngồi ở ven đường phơi nắng..."
Lạc Tuyết co rút khóe miệng, xui xẻo uống nước lạnh có thể bị tắc răng là có ý gì...
"Tiên sư kia đến đây thì tốt, vậy chúc các người sớm cùng người thân đoàn tụ, ta có chút việc đành..."
"Quấy rầy rồi, ông cụ, nghe nói người thân trong nhà ông cũng mất... Nguyệt Lạc tiền bối?"
Nghe thấy hai chữ "Nguyệt Lạc" , Lạc Tuyết liền biết, hắn xong rồi.
Hắn cười gượng quay đầu lại.
Người thiếu niên phía sau thoạt nhìn cùng tuổi với hắn, vẻ mặt kinh ngạc hiên ngang bước đến trước người Lạc Tuyết, hỏi: "Nguyệt Lạc tiền bối! Ngài mấy ngày trước cùng chất nhi không từ mà biệt, sao lại xuất hiện ở đây vậy?"
Chỉ cách một ngày đường có thể đến địa bàn Vân Tiêu tông.
Lạc Tuyết trong lòng cười khổ, vì cái gì, đương nhiên là vì Vân Tiêu tông các ngươi mở tiệc lớn vui vẻ, mà Huyền Huy chân nhân hắn đã trở lại chứ sao.
Hắn điều chỉnh nét mặt, trong lòng lại thêm một chút bi thương. Trầm giọng nói: "Ngươi có biết, Huyền Huy chân nhân y sắp trở lại chứ."
Thiếu niên tên Ổ Thiền hơi hơi mở to mắt, dĩ nhiên điều này hắn biết.
Gần đây trong môn phái truyền ra tin đồn bí mật, linh hồn của Huyền Huy chân nhân đã hồn tiêu phách tán ba ngàn năm trước, ba ngàn năm sau, đèn trường mệnh của y đột nhiên sáng trở lại.
Lạc Tuyết than nhẹ một hơi, buồn bã nói: "Y đã trở lại, ta còn ở lại nơi đó làm gì, chỉ sợ làm bẩn mắt y, y thực sự rất chán ghét..."
Dứt lời, trên mặt hắn tức khắc lộ ra bốn phần bi thương ba phần thống khổ cộng thêm hai phân hoài niệm một phân oán hận, hồi tưởng khá là xuất sắc.
Ổ Thiền trong lòng căng thẳng, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mọi người ở tu chân giới đều nói Huyền Huy chân nhân vứt bỏ đạo lữ kết tóc se duyên, nhưng họ không bao giờ đề cập đến những chuyện bên trong, chỉ bởi vì khi thấy người đó thương tâm ai nấy cũng đều rơi lệ.
Ba ngàn năm trước, Huyền Huy chân nhân cùng vị Nguyệt Lạc đại nhân này quen biết và yêu nhau, Nguyệt Lạc đại nhân đem đối phương coi thành bạn lữ bên nhau trọn đời, thậm chí khi Huyền Huy chân nhân bị ma tôn làm hại, bị giam hãm trong tù, Nguyệt Lạc đại nhân vì cứu y mà bị thương mắt phải, tu vi tiêu tán.
Sau khi thoát vây, Huyền Huy chân nhân đã sắp xếp cho Nguyệt Lạc đại nhân, hứa hẹn với hắn, nhất định sẽ thu thập thiên tài và địa bảo để giúp hắn khôi phục tu vi.
Nhưng mà chờ rồi lại chờ, Nguyệt Lạc đại nhân không đợi được Huyền Huy chân nhân trở về, mà chỉ chờ đợi được một giọt máu, cùng tin tức chia tay.
Không lâu sau, Huyền Huy chân nhân lợi dụng lấy thân tuẫn đạo, để lại Nguyệt Lạc đại nhân một mình.
Thật là cảm động trời đất, trải qua bao thăng trầm, một câu chuyện tình yêu ngược luyến tình thâm.
Chỉ là Huyền Huy chân nhân của hắn có chút cặn bã.
Ổ Thiền sờ sờ chóp mũi, sư phụ của hắn thường xuyên bảo hắn mang đồ ăn cho Nguyệt Lạc đại nhân, bởi vậy quan hệ hai người cũng khá tốt.
Hắn hơi thấp giọng nói: "Là Huyền Huy chân nhân phản bội ngài, cũng không phải ngài phản bội Huyền Huy chân nhân, vì sao ngài phải tự mình rời đi."
Lạc Tuyết cười chán nản, dùng một loại giọng điệu như đã nhìn thấy tất cả những thăng trầm của cuộc sống nói: "Ngươi không hiểu..."
Ổ Thiền trong lòng hiểu rõ, chóp mũi đau xót, hốc mắt bỗng nhiên có chút ươn ướt.
Bởi vì Nguyệt Lạc đại nhân yêu Huyên Huy chân nhân, ngài ấy làm sao có thể nhẫn tâm để người mà ngài ấy yêu nhất phải đối mặt với vết nhơ duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của mình
Lạc Tuyết bi thương nhìn về phía trước, thầm nghĩ: Ngươi không hiểu, bởi vì ta bịa về vết nhơ của Huyền Huy chân nhân mà thôi.