Lạc Tuyết là một con hồ ly bình thường, ngoài ý muốn có được một giọt máu của Huyền Huy chân nhân đã về cõi tiên nhiều năm, từ đó một bước thành tiên, sau đó được đưa về đạo tông.
Nghe nói nhân loại thích nhất là gϊếŧ hồ ly lấy nội đan, vì để bảo vệ thân mình, Lạc Tuyết cái khó ló cái khôn nói y và Huyền Huy chân nhân trước kia từng là đạo lữ, đáng tiếc sau này bị đá, giọt máu kia là phí chia tay.
Mọi người trong đạo tông tự thấy có lỗi, nên cung kính gọi Lạc Tuyết một tiếng sư thúc tổ, không tìm hắn gây phiền toái, Lạc Tuyết mỗi ngày ở trong sân nhà nhàn nhã ăn thịt gà, trải qua rất thoải mái.
Thẳng cho đến một ngày, Huyền Huy còn sống.
Lạc Tuyết:.....
Lạc Tuyết: Ta, ta có thể giải thích! Là thật đó!
.........
Ba ngàn năm trước, tiên ma đại chiến Huyền Huy chân nhân lấy thân tuẫn đạo, chỉ để lại một tia ý thức lưu lạc nhân gian.
Ba ngàn năm sau, đột nhiên mỗi ngày có một âm thanh ghé vào lỗ tai y líu ríu.
"Ta chính là đạo lữ của Huyền Huy, nếu các ngươi mổ ta ta liền nhổ lông của các ngươi nướng lên ăn!"
"Ta chính là đạo lữ của Huyền Huy chân nhân! Ngươi từ đâu đến, tên khốn nạn dám dùng danh nghĩa của y để lừa gạt ta."
"Ta chính là đạo lữ của Huyền Huy chân nhân..."
Cuộc cãi vã ngày càng lớn, Huyền Huy rốt cuộc nhớ tới chính mình là ai.
Sau khi trở về nhân gian chuyện thứ nhất, Huyền Huy muốn cảm tạ người đã đem chính mình đánh thức. Ai ngờ tiểu hồ ly sợ tới mức lạnh run, lập tức biến về nguyên hình ôm đùi y.
"Tiên nhân tốt! Lông của ta sờ thích lắm! Nhiều người đặc biệt rất thích ta! Không tin ngươi sờ thử xem? Ngươi sờ thử xem!"