Hồng Quân hơi hơi nhíu mày, lại bỏ thêm một tầng cấm chế ở chung quanh La Hầu, La Hầu lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, duỗi tay không thấy năm ngón tay không gian nhỏ hẹp lúc này liền thanh âm đều truyền lại không ra đi.
- Hừ. Ngày ngươi tiếp thu tình duyên thì cũng chính là lúc ta chạy đi. Hồng Quân, đừng tưởng rằng ngươi có thể vây khốn ta cả đời!
La Hầu hung hăng bổ một chưởng vào trên cấm chế, khuôn mặt âm nhu lộ ra biểu cảm tàn nhẫn.
Hiện tại, Miêu Miểu cảm thấy rất khó chịu, khó chịu không gì sánh kịp. Nàng giống như là muốn ... muốn phát điên. Tia khí đen kia không chỉ tra tấn thân thể mà còn cả thần kinh của nàng. Nàng thật sự muốn hỏng mất!
Nhưng nàng từ trước đến nay là người không bao giờ dễ dàng chịu cúi đầu. Càng khó có thể chịu đựng, nàng càng không muốn nhận thua!
Môi dưới đã bị cắn nát, một dòng máu tươi chảy xuống, nàng lại không cảm giác được đau đớn.
Thân hình của nàng càng ngày càng run rẩy mạnh, trong đầu một thanh âm dụ hoặc vang lên:
- Tiểu Hùng Miêu, có phải rất khó chịu hay không? Ta nói cho ngươi, đây là bởi vì ngươi trúng tình duyên, cần thân thiết cùng nam nhân bên cạnh ngươi kia tương hợp, tình duyên mới có thể cởi bỏ. Nếu không cả đời ngươi đều phải thừa nhận thống khổ như thế, cả đời đó...
Mỗi một tia khí đen đều là một sợi thần thức của La Hầu. Hắn không xử lý được Hồng Quân, còn không thể dụ dỗ tiểu nha đầu cảnh giới thấp kém này hay sao?
Miêu Miểu biết đây là tâm ma quấy phá, cắn răng chịu đựng nói:
- Ta không phải tiểu Hùng Miêu, ta là Hùng Miêu!
La Hầu:
- ...
La Hầu:
- ... Cũng được! Thì Hùng Miêu đi. Mau đi đánh gục nam nhân bên cạnh ngươi kia, chỉ cần các ngươi kết hợp với nhau, thống khổ trên người cả hai đều có thể giải quyết. Ngươi không phải thích hắn sao? Vậy mau đi đi.
Nghe được những lời này, tâm thần của Miêu Miểu có chút dao động, dung nhan vô song của Hồng Quân một lần lại một lần thoáng hiện, cùng với tiếng hừ nhẹ của hắn khi áp chế không được đều là hấp dẫn như vậy.
Tâm thần buông lỏng, nàng lập tức càng cảm thấy khó chịu, cầm lòng không được phát ra một tiếng than nhẹ.
Hồng Quân bỗng dưng mở to mắt, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm một cái ở phía sau lưng Miêu Miểu, tâm thần vừa mới lơi lỏng của Miêu Miểu lập tức tập trung lại. Tia khí đen trong thân thể kia lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, tiện đà biến mất vô tung.
Trên trán Miêu Miểu chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, nàng chậm rãi mở hai mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
Nàng lau lau mồ hôi trên trán, cảm kích nhìn về phía Hồng Quân:
- Cảm ơn đạo hữu tương trợ.
Nàng có chút xấu hổ, nguyên bản còn nói trợ giúp đối phương, kết quả lập tức phải để đối phương trợ giúp.
Hồng Quân thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói:
- Rời khỏi nơi này.
- Vậy huynh làm sao bây giờ? Tuy rằng tu vi của ta thấp kém, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, huống chi huynh vừa rồi còn giúp ta một lần. Đạo hữu, huynh có thể giúp ta giải quyết khí đen, hẳn là cũng biết làm như thế nào để giải quyết khí đen trên người của huynh đi? Huynh nói biện pháp cho ta, nói không chừng ta có thể giúp đỡ huynh đấy.
Miêu Miểu ngồi xổm trước mặt Hồng Quân, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào dung nhan tinh xảo, không tỳ vết ở trước mặt. Người đẹp trai như vậy không nên thừa nhận loại thống khổ này.
- Đi đi.
Hồng Quân lại lần nữa mở miệng đuổi người rồi lập tức nhắm mắt lại.
Nghe thấy lời nói không chút khách khí nào của Hồng Quân, tính tình bướng bỉnh của Miêu Miểu lập tức nổi lên, nàng nhướn mày nói:
- Ta không đi. Ta không muốn thiếu huynh nhân quả. Nếu như huynh không nói cho ta biện pháp, ta sẽ tự mình cân nhắc, dù sao huynh cũng đừng nghĩ đuổi ta đi!
Hồng Quân không hề phản ứng nàng, Miêu Miểu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Rồi nàng thật đúng là suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến những lời vừa rồi vang lên trong lòng, bọn họ là bị gieo tình duyên, yêu cầu kết hợp...
Không không không, không thể bị tâm ma mê hoặc, nhất định còn có biện pháp giải quyết khác. Ví dụ như sử dụng một ít thiên tài địa bảo, hoặc là đại thần thông nào đó, lại hoặc là sử dụng tu vi cực cao hóa giải.
Chính là nghĩ tới nghĩ lui thì Miêu Miểu đều cảm thấy đó không phải là những thứ mà nàng có được.
Miêu Miểu đi dạo tới đi dạo đi, đi dạo tới đi dạo đi ở trong sơn động, bỗng nhiên nghĩ tới Thất Bảo Linh Đang của mình. Ngay cả cấm chế mạnh mẽ như ở cửa động cũng bị cái lục lạc nhỏ này của nàng phá giải, vậy thì liệu nó có thể tiêu diệt những tia khí đen kia hay không?
Nàng tháo lục lạc xuống, cầm ở trong tay, sau đó rót vào một tia linh khí, yên lặng thì thầm:
- Tiểu lục lạc, ngươi nếu có thể tiêu diệt những tia khí đen kia thì hãy vang một tiếng.
Liên tiếp niệm ba lần, lục lạc đều không có chút động tĩnh nào, Miêu Miểu rốt cuộc tuyệt vọng.
Ngày qua ngày, Miêu Miểu bắt đầu kiếp sống chiếu cố người, nàng còn tự tiện cấp Hồng Quân một cái tên, kêu Vô Song, bởi vì dung nhan của hắn đẹp đến mức vô song.
Hồng Quân nghe xong tên này thờ ơ, ngay cả chút biểu tình dư thừa đều không có, Miêu Miểu coi như hắn cam chịu.
Miêu Miểu thường thường đi ra ngoài một chuyến, hoặc là mang về linh quả ăn ngon, thỉnh thoảng còn mang về mấy thứ mà nàng cho rằng có thể đối phó khí đen kia, cả ngày đều bận bận rộn rộn.
Miêu Miểu cũng không dám đυ.ng vào Hồng Quân, nàng cũng không muốn bản thân phải chịu đựng sự thống khổ lúc trước thêm một lần nữa. Thế cho nên, nàng liền làm một đôi đũa dài để đút cho hắn ăn. Lần đầu tiên ăn linh quả, Hồng Quân còn đạm mạc nhìn chằm chằm nàng, vài lần sau, rốt cuộc nguyện ý há mồm.
- Đúng không? Loại linh quả này vẫn là rất ngọt, hơn nữa linh khí mười phần. Ta nghe nói trong thiên địa có vài loại trái cây đặc biệt mỹ vị, ví dụ như Quả Nhân Sâm, Bàn Đào, Hoàng Trung Lý, Tiên Hạnh... Nếu như hái được, ta nhất định mang về tới cho huynh.
Miêu Miểu vừa thật cẩn thận đút linh quả cho Hồng Quân ăn, vừa cao hứng, phấn chấn chuyện trò.
Hồng Quân cảm thấy rất là ngoài ý muốn, Tiên Thiên linh căn hiếm có, ít có người biết được, Hùng Miêu tu vi thấp kém này làm sao mà biết được?
Hơn nữa nữ tử này rõ ràng là Tỳ Hưu, vì cái gì muốn nói chính mình là Hùng Miêu?
- Vô Song, hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không? Ta cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là biện pháp gì tốt. Huynh không thể nhúc nhích, vạn nhất bị người xấu tìm tới nơi này, gϊếŧ ngươi cướp đoạt bảo bối thì làm sao bây giờ? Ta có một ý tưởng, không bằng huynh cùng ta trở về Tỳ Hưu tộc, tộc trưởng của chúng ta kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể giúp huynh giải quyết khí đen thì sao?.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhoáng cái đã qua bảy năm, Miêu Miểu ở trong sơn động chiếu cố Hồng Quân bảy năm, hai người nói qua nói lại không vượt qua một trăm câu. Đại bộ phận đều là Miêu Miểu nói, Hồng Quân lẳng lặng nghe, nhưng Miêu Miểu biết hắn nghe hết cả.
Nàng âm thầm cảm khái, còn tốt bản thân lạc quan, rộng rãi lại nói nhiều, bằng không hai cái hũ nút ngốc tại nơi này còn không buồn chết hay sao?
Cho rằng Vô Song cũng sẽ không phản ứng nàng, lại nghe đối phương nói:
- Khí đen không người nào có thể giải.
Nghe thấy vậy, lòng của Miêu Miểu lập tức trầm xuống, nàng sầu lo nói:
- Nhưng huynh không phải là đã giúp ta giải quyết một tia khí đen rồi hay sao? Nếu không có người nào có thể giúp huynh như vậy chẳng phải là cả đời huynh đều phải...
Chịu tra tấn như vậy hay sao?
Nàng cắn chặt răng, nói ra biện pháp đã phỏng đoán lâu ở trong lòng:
- Vô Song, ta có một biện pháp, không bằng huynh cùng ta kết làm đạo lữ. Sau đó, sau đó tương .... tương hợp, hẳn là... hẳn là có thể...