- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân
- Chương 44: Miêu Miểu Đến
Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân
Chương 44: Miêu Miểu Đến
- Các ngươi chỉ là hai kẻ trộm Nhân Sâm Quả, sao còn không biết xấu hổ nói ta? Các ngươi không cẩn thận ở Ngũ Trang Quan đợi chuộc tội, như thế nào chạy tới nơi này?
Hai kẻ đầu trọc bị vạch trần gốc gác, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tiếp tục lựa chọn chơi xấu.
Chuẩn Đề khóc đến giọng nói lớn hơn nữa:
- Ô ô... tu sĩ phía Đông chính là khi dễ người như vậy sao? Huynh trưởng, tại sao chúng ta lại đáng thương như vậy... Không chỉ có bị người giam cầm tu vi biến thành nô bộc, bị khi dễ, hiện tại ngay cả cái đệm hương bồ đều không cho chúng ta... Ô ô... Ông trời không có mắt...
- Các ngươi...
Thông Thiên trợn mắt há hốc mồm, đúng là hắn chưa thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Mắt thấy những lời khinh thường cùng phẫn nộ ở chung quanh càng ngày càng nhiều, Thông Thiên cảm thấy bản thân khó mà chịu đựng được.
Nguyên Thủy cũng phi thường bực bội, hai kẻ đầu trọc này thực sự đáng giận, đây là muốn biến Tam Thanh bọn họ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích hay sao?
Lão Tử thở dài một tiếng rồi mở miệng nói:
- Thông Thiên, đưa đệm hương bồ cho bọn họ đi. Nếu như Miêu Miểu tới, ta có an bài.
- Nga.
Thông Thiên trầm mặt xuống, không vui mà trừng mắt nói với hai kẻ đầu trọc kia:
- Đệm hương bồ cho các ngươi, nhưng đừng lại mất mặt xấu hổ, hừ!
- Huynh trưởng, có đệm hương bồ rồi, huynh mau tới ngồi.
Chuẩn Đề lập tức không khóc, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, tiếp nhận đệm hương bồ liền đặt ở bên cạnh Hồng Vân, bảo Tiếp Dẫn ngồi xuống.
Tiếp Dẫn lộ ra tươi cười, vui vẻ ngồi xuống, nhưng mà thấy Chuẩn Đề đứng ở một bên còn không có chỗ ngồi, lại muốn dùng lại trò cũ kiếm thêm một cái đệm hương bồ.
Nhưng mà vừa nhìn qua bên trái, dựa gần cư nhiên là Hồng Vân, phía sau Hồng Vân còn Trấn Nguyên Tử đang đứng, hai kẻ đầu trọc lập tức túng, thảm cảnh bị nô dịch một ngàn năm còn rõ ràng trước mắt.
Mà nhìn qua bên phải lại là một nữ tu sĩ, bọn họ nếu như đoạt, khẳng định bị tập thể công kích. Dư lại ba cái ngồi chính là Tam Thanh, đánh chết bọn họ cũng không dám bắt Tam Thanh đứng lên.
Tuy rằng không cam lòng, Chuẩn Đề vẫn nhận mệnh nói:
- Không quan hệ, huynh trưởng ngồi là đủ rồi, ta đứng ở phía sau huynh là được.
Tiếp Dẫn thở dài, trịnh trọng nói:
- Huynh đệ, đệm hương bồ này vô luận có cái cơ duyên gì, vi huynh đến lúc đó sẽ chia đều với đệ. Nếu vi phạm lời thề, nguyện chịu thiên lôi đánh xuống.
- Huynh trưởng làm gì vậy? Hai anh em chúng ta ở bên nhau mấy vạn năm, ta còn không tin huynh hay sao?
Chuẩn Đề nở nụ cười, phải biết rằng, Tiếp Dẫn chính là đồng bạn duy nhất của hắn.
Nếu ngồi trên đệm hương bồ chính là hắn, hắn cũng sẽ có ý nghĩ giống với Tiếp Dẫn.
Hai kẻ đầu trọc thực hiện được tạm thời không đề cập tới, hào khí bên phía Tam Thanh càng ngày càng thấp trầm.
Theo Đế Tuấn, Hậu Thổ cùng với vô số sinh linh cuồn cuộn không ngừng đến, lại trước sau không thấy bóng dáng của Miêu Miểu, sắc mặt của Nguyên Thủy cùng Thông Thiên đã âm trầm tới cực điểm.
- Đại ca, Nhị ca, Miểu Miểu có thể đã xảy ra chuyện hay không? Ta nên đi tìm nàng, tu vi của nàng kém như vậy, sao có thể chịu được những lưỡi dao gió đó?
Thông Thiên u sầu nói, nếu như Miểu Miểu thật sự xảy ra chuyện vậy thì làm sao bây giờ?
Nguyên Thủy lạnh mặt nói:
- Sớm bảo con Hùng Miêu kia đi sát theo chúng ta, kết quả nàng vẫn tụt lại phía sau. Khoảng cách ngàn năm đã không đến mười năm, nếu như nàng lại không tới thì thật sự là đã bỏ lỡ.
Lão Tử nói:
- Thôi được rồi! Cùng lắm thì ba người chúng ta cố gắng nhớ kỹ đạo pháp, chờ trở về lại truyền thụ cho nàng.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên thở dài một hơi, kia cũng chỉ có thể như vậy.
- A...
Lại nghe trong đám người vang lên tiếng cười khinh miệt, hai anh em vừa nhìn qua thì phát hiện là Thường Hi, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Thường Hi vội vàng quay mặt đi, ý cười trong mắt lại không giảm, nàng còn lâu mới nói ra chuyện bản thân cướp đi Huyền Quang môn của con Hùng Miêu kia!
Ở một bên, sắc mặt của Đế Tuấn cũng không tốt lắm, bởi vì đến hiện tại Thái Nhất cũng chưa tới, theo lý thuyết Thái Nhất không khả năng không có cơ duyên, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Nhưng vào lúc này, quảng trường ở phía sau lại hiện lên một vệt sáng màu trắng, mọi người trong lòng vừa động, đây là lại có sinh linh đi tới.
Đồng thời xoay người nhìn lại, phát hiện là một nữ tử mỹ mạo.
- Miểu Miểu!
Thông Thiên lập tức vui mừng quá đỗi, nhanh chóng bay vọt qua đi.
Sắc mặt nghiêm túc của Nguyên Thủy cũng lập tức thả lỏng lại, khóe môi hơi hơi giơ lên, ngay cả Lão Tử đều mở hai mắt, gật gật đầu.
Người tới đúng là Miêu Miểu, sau khi đi vào trong Huyền Quang môn, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền đến Tử Tiêu Cung.
Mắt thấy trên quảng trường đã gần như đầy người, ít nhất có trên vạn, Miêu Miểu chính cân nhắc bản thân có nên chen lên phía trước đi tìm Tam Thanh hay không thì Thông Thiên đã từ bên trong vọt lại đây.
- Miểu Miểu, cô rốt cuộc tới, ngươi có biết chúng ta đã đợi cô bao lâu hay không? Đều lo lắng gần chết. Cô không sao chứ? Có bị thương hay không?
Thông Thiên khẩn trương lại vui vẻ dò hỏi, thẳng làm cho những sinh linh trong Hồng Hoang đang ở đây cảm thấy choáng váng.
Nữ tử này có địa vị gì? Cư nhiên lại có thể làm cho Tam Thanh để ý như vậy? Lúc trước Thông Thiên ôm một cái đệm hương bồ, chính là lưu lại cho nàng đi?
Trong lúc nhất thời, các loại bát quái lặng yên truyền lưu lên, có người nói Thông Thiên cùng Miêu Miểu là một đôi, có nói Nguyên Thủy cùng Miêu Miểu là một đôi, cũng có nói Miêu Miểu cùng Tam Thanh đều có quan hệ không rõ.
Người hâm mộ có, người ghen ghét có, người căm hận cũng có, tỷ như Thường Hi, nàng không nghĩ tới con Hùng Miêu kia cư nhiên thật sự còn có thể lại tìm được Huyền Quang môn, sắc mặt vui sướиɠ lập tức trầm xuống.
Tóm lại là quảng trường đã trở nên hỗn loạn.
Miêu Miểu thầm cảm động, mỉm cười nói:
- Ta không có việc gì, chỉ là tìm kiếm Huyền Quang môn mất hơi nhiều thời gian một chút. Vốn dĩ mấy trăm năm trước ta đã tìm tới một cái Huyền Quang môn, chỉ có điều bị một con tiểu yêu vô sỉ đánh lén, bị đoạt mất. Cũng may hoàng thiên không phụ người khổ tâm, cuối cùng ta lại tìm được một cái, lúc này mới có thể đi tới Tử Tiêu Cung. Thông Thiên Đạo hữu, có thể mang ta đến vị trí phía trước hay sao?
- Đi đi đi, cùng đi với ta là được.
Thông Thiên vừa đi vừa nói chuyện:
- Vốn dĩ ta còn định giữ lại cho cô một cái đệm hương bồ, kết quả bị hai kẻ đầu trọc đoạt đi rồi, tức chết ta.
- Thông Thiên Đạo hữu không cần tức giận, ta có thể tới nơi này đã thực thỏa mãn.
Miêu Miểu đã sớm không hy vọng xa vời ngồi trên đệm hương bồ. Nàng tới quá muộn, vô luận như thế nào đệm hương bồ cũng không tới phiên nàng tới ngồi.
Nhưng thật ra những lời này của Thông Thiên làm nàng thực cảm kích, nói vậy Tam Thanh cũng đã chịu áp lực rất lớn, mới không thể không giao đệm hương bồ ra đi.
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề quả nhiên là người có cơ duyên, mặc dù bị nhốt ở Ngũ Trang Quan nhưng vẫn có thể đi tới nơi này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân
- Chương 44: Miêu Miểu Đến