Chương 42: Thái Nhất Quân Tử

Miêu Miểu nhíu mày, ngữ khí cũng không tốt:

- Quả nhiên là ngươi. Ta cùng với ngươi cũng không có bao nhiêu ân oán đi? Đáng giá để ngươi đánh lén ta như vậy hay sao? Thường Hi tiên tử, hiểu lầm giữa ta cùng với Đế Tuấn đạo hữu đã giải trừ, ngươi vì sao còn muốn hùng hổ doạ người như thế?

- Ha hả, chỉ là không nghĩ để ngươi tiến về Tử Tiêu Cung thôi. Một con tiểu yêu có tu vi thấp kém như ngươi vậy có tư cách gì đi Tử Tiêu Cung nghe Hồng Quân giảng đạo?

Thường Hi không hề dấu hiệu lại, bắn ra một vệt sáng màu bạc, Miêu Miểu lại sớm có chuẩn bị, dùng Phượng Linh chặn một đòn kia.

Không nghĩ tới Thường Hi chỉ là vì phân tán sự chú ý của Miêu Miểu, thân hình đột nhiên chạy như bay về phía Huyền Quang môn, nháy mắt đã hoàn toàn đi vào trong đó.

Miêu Miểu thầm nói một tiếng ‘Bị lừa’ rồi lập tức đuổi theo. Ai ngờ ngay sau khi Thường Hi vừa hoàn toàn đi vào thì Huyền Quang môn đột nhiên biến mất.

- Chẳng lẽ một cánh cửa chỉ có thể cho một người thông qua hay sao?

Miêu Miểu ngẩn ra, nắm chặt hai tay lại, lần này là thật sự tức giận.

Thường Hi nhất định là biết điểm này, cho nên mới cố ý phân tán lực chú ý của nàng, cướp đoạt tư cách đi vào Huyền Quang môn này.

Đáng giận!

Lần đầu tiên trong đời, Miêu Miểu sinh ra cảm xúc chán ghét mãnh liệt như thế, chán ghét đến mức muốn tát mặt Thường Hi một cái!

Nàng mất đi Huyền Quang môn này, nói không chừng vĩnh viễn đều không tìm thấy cái khác, kia vốn nên là cơ duyên của nàng, lại bị người khác đoạt đi rồi.

Thường Hi xác thật biết một Huyền Quang môn chỉ có thể cho một người thông qua, lúc trước Thiên Đình bọn họ có mười mấy người cùng nhau đi vào tầng trời thứ ba mươi ba, cuối cùng lại bị gió lốc tách ra, chỉ còn lại có nàng, Hi Hòa, Đế Tuấn cùng Thái Nhất còn đi chung.

Ở tầng trời thứ ba mươi ba lại tìm rất nhiều năm, rốt cuộc tìm được rồi một Huyền Quang môn, Đế Tuấn bảo Hi Hòa đi vào trước, bọn họ đuổi kịp theo sau. Ai ngờ Hi Hòa đi vào, Huyền Quang môn liền biến mất, mà ba người bọn họ cũng theo đó tách ra, tính toán đi những chỗ khác tìm kiếm cơ duyên.

Lại không dự đoán được vừa khéo như vậy, khi nàng tìm được Huyền Quang môn này, phát hiện Miêu Miểu trước một bước bay qua đi, cho nên mới ra tay đánh lén.

Xuyên qua Huyền Quang môn, Thường Hi nở nụ cười tươi sung sướиɠ, sỉ nhục vì lúc trước thua ở trong tay Miêu Miểu, hiện giờ rốt cuộc trả thù đi trở về.

- Chẳng lẽ ta thật sự không có cơ duyên hay sao?



Miêu Miểu không cam lòng, mắt thấy bản thân cùng Tử Tiêu Cung chỉ kém khoảng cách một Huyền Quang môn, không đến một khắc cuối cùng, nàng tuyệt không sẽ vứt bỏ!

Miêu Miểu cắn chặt răng, một lần nữa xuyên qua bên trong gió lốc, tiếp tục tìm kiếm Huyền Quang môn.

- Cũng không biết đã có bao nhiêu người thông qua Huyền Quang môn, Tam Thanh khẳng định là thông qua trước, Phục Hy cùng Nữ Oa phỏng chừng cũng đã thông qua, còn có Minh Hà Lão Tổ, Trấn Nguyên Tử Hồng Vân, Yêu Sư Côn Bằng, Đế Tuấn Thái Nhất, Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề...

Nàng càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng không phục, nàng rõ ràng cũng đã có thể tới Tử Tiêu Cung.

Không biết lại ở trong gió lốc tìm kiếm bao nhiêu năm, ngay khi Miêu Miểu sắp tuyệt vọng, phía trước rốt cuộc lại sáng lên một Huyền Quang môn!

- Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Cảm tạ Thiên Đạo, cảm tạ Bàn Cổ Đại Thần, cảm tạ Đạo Tổ cho ta cơ duyên này!

Miêu Miểu cơ hồ mừng đến phát khóc, nàng biết thời hạn ngàn năm đã không còn dư lại mấy năm, nếu như lại không tìm thấy, nàng thật sự vô duyên cùng Tử Tiêu Cung.

Lần này nàng không hề trì hoãn, nhanh chóng bay về phía Huyền Quang môn, lại không nghĩ có một bóng người màu trắng càng nhanh hơn.

Miêu Miểu kinh hãi, lần này nàng không cho phép lại bị người cướp đi cơ duyên, nàng lập tức lại lần nữa tăng tốc.

Ai ngờ kia khi người kia sắp đi qua Huyền Quang môn, hắn lại đột nhiên ngừng lại, sau đó xoay người.

- Thái Nhất?

Trong lòng Miêu Miểu không khỏi trầm xuống, luận thực lực, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Thái Nhất.

Chẳng lẽ nàng thật sự không có duyên đi đến Tử Tiêu Cung hay sao?

Thái Nhất vẫn ôn hòa ưu nhã như vậy, trong hai tròng mắt màu vàng hiện lên biểu cảm hiền lành:

- Không nghĩ tới lại gặp được Miêu Miểu đạo hữu ở chỗ này.

- Đúng vậy, thật xảo.

Miêu Miểu nở nụ cười miễn cưỡng, giọng nói lại khô cằn, vẻ mặt cảnh giác.

- Ta cho rằng Thái Nhất đạo hữu đã sớm tới Tử Tiêu Cung rồi.



- Có lẽ là cơ duyên của ta không đủ, thẳng đến giờ phút này mới tìm được một Huyền Quang môn, chỉ có điều, lại đυ.ng phải cùng Miêu Miểu đạo hữu.

Thái Nhất lắc đầu thở dài, nở một nụ cười khổ.

Miêu Miểu cắn chặt răng, muốn nói Huyền Quang môn này là nàng phát hiện trước, nhưng lại nói không nên lời. Rốt cuộc vừa rồi xác thật là Thái Nhất tới Huyền Quang môn trước một bước, lại còn có ngừng lại.

- Vậy ... vậy Huyền Quang môn... Ta biết một Huyền Quang môn chỉ có thể cho một người tiến vào, Thái Nhất đạo hữu, ngài vừa rồi vì cái gì không trực tiếp đi vào? Nếu như ngài không tiến, ta đã có thể đi vào đó.

Miêu Miểu vô cùng thèm nhỏ dãi, bỏ qua cơ hội này, nàng dám khẳng định bản thân tuyệt đối không tìm thấy Huyền Quang môn nữa, bởi vì thời gian không cho phép.

Thái Nhất gật đầu cười nói:

- Bởi vì là đạo hữu phát hiện Huyền Quang môn này trước, ta không thể đoạt cơ duyên của đạo hữu. Miêu Miểu đạo hữu, mời vào đi.

Nói xong, hắn lại lùi về sau hai bước, để lộ Huyền Quang môn ra tới.

Miêu Miểu mở to hai mắt, Thái Nhất cư nhiên chắp tay nhường lại Huyền Quang môn cho nàng? Phải biết đây không chỉ là một Huyền Quang môn, đây là con đường liên thông với việc thành thánh!

Nàng cảm thấy chấn động, trong Hồng Hoang như thế nào sẽ có người như vậy?

Quả thực chính là ngốc, không, cũng không phải ngốc, quả thực chính là quân tử lòng dạ bằng phẳng.

Trong lúc không hề để ý, sự phẫn uất trong lòng của nàng khi bị Thường Hi cướp đi cơ duyên dần dần biến mất. Nàng không nên chỉ nhìn đến mặt tối trong lòng người, hẳn là nên nhìn đến mặt tốt trong lòng người mới đúng.

Cùng so sánh với Thái Nhất, nàng cảm thấy chính mình cũng rất ích kỷ, thiếu chút nữa đã làm ra phản ứng giống như Thường Hi rồi.

- Chính là Thái Nhất đạo hữu, nếu ngài cho ta đi vào, ngài rất có thể sẽ không tìm thấy Huyền Quang môn tiếp theo, như vậy cũng không quan hệ hay sao?

- Như vậy chỉ có thể thuyết minh cơ duyên của ta không đủ. Miêu Miểu đạo hữu, khoảng cách Hồng Quân giảng đạo đã không còn dư thừa mấy năm, đạo hữu nhanh vào đi thôi, ta cũng lại đi nơi khác, nói không chừng còn có thể lại tìm được.

Thái Nhất hơi hơi mỉm cười, không hề lưu luyến xoay người rời đi.

Hai mắt của Miêu Miểu bịt kín một tầng hơi nước, nhìn chằm chằm vào bóng người Thái Nhất ly khai rất lâu sau đó, mới hít một hơi, bước vào trong Huyền Quang trong môn.