Chờ đến khi bảy cái hồ lô thành thục thì Hồ Lô Đằng cũng tới mức đèn cạn dầu.
Hồng Quân đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mấy cái hồ lô, nói:
- Thả đi thôi.
Vào lúc này, toàn bộ tinh lực của Hồ Lô Đằng rốt cuộc cũng đã hao hết, nó không cam lòng chết đi.
- Tam Thanh cùng Nữ Oa chính là đệ tử đã được định sẵn của ta, một người một cái chính là bốn cái, ba cái còn lại có thể tùy ý phân phối.
Hồng Quân dựa theo trình tự bắt đầu phân phối.
Bảy cái hồ lô này cũng rất thú vị, cư nhiên là xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lá, xanh lam, tím) bảy loại màu sắc khác nhau, thực mau, Hồng Quân liền tháo xuống tam cái trước.
Khi đang định hái hồ lô thứ tư xuống thì bỗng nhiên Hồng Quân có cảm ứng, khuôn mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn xuống chân núi, trên mặt lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn.
- Tam Thanh cùng Nữ Oa cư nhiên chính mình tới, vậy lưu lại bốn cái để cho bọn họ tự phân phối đi... Ngũ Trang Quan như thế nào cũng có người tới?
Hồng Quân chần chờ một chút nhưng cũng không lo lắng.
Nếu Tam Thanh hoặc là Nữ Oa lần này không lấy được hồ lô thì về sau hắn bổ khuyết thêm là được.
Vì thế chờ đến khi Tam Thanh ở dưới sự dẫn dắt của Miêu Miểu tìm được Tiên Thiên Hồ Lô Đằng thì trong lúc Tam Thanh vui sướиɠ không thôi, trên trán Miêu Miểu hiện đầy vạch đen.
Quả nhiên là bọn họ vẫn đã tới chậm một bước, bảy cái hồ lô bị người hái đi ba cái, chỉ còn lại có bốn cái!
Vì cái gì mà người kia không hái cả bốn cái còn lại đi nhỉ?
Miêu Miểu sờ sờ cằm, nhìn về hướng bốn người bên phía chính mình, sắc mặt không khỏi vui vẻ, chẳng lẽ là cố ý để lại bốn cái cho bọn họ hay sao?
Người có thể làm được chuyện này chỉ có Đạo Tổ Hồng Quân đi?
Nói không chừng lúc này Hồng Quân đang ở chỗ nào đó quan sát bọn họ, Miêu Miểu chà xát tay, chính mình có phải nên chú ý biểu hiện tài năng một chút hay không? Vạn nhất Hồng Quân cho rằng có tiềm lực, cũng thu làm đệ tử thì ...
Thôi được rồi! Hy vọng này có điểm xa vời, nhưng mà chỉ cần ông ấy chỉ điểm nàng một chút cũng tốt!
Hơn nữa vạn nhất đánh tốt quan hệ, đến lúc đó để Hồng Quân hỗ trợ tính tính toán, nhất định có thể tính ra tung tích của kẻ phụ lòng Vô Song kia!
Tam Thanh chỉ là được Thiên Đạo chiếu cố, nhưng Đạo Tổ người ta chính là lấy thân hợp đạo, trên cơ bản chính là người phát ngôn của Thiên Đạo.
Nàng không nghĩ sai, lúc này Hồng Quân thật đúng là ẩn tàng thân hình rồi đứng ở một chỗ cách vài dặm để quan sát.
Thấy Tam Thanh đến, hắn cẩn thận chú ý thực lực của bọn họ, cảnh giới của Lão Tử đã đạt tới Đại La Kim Tiên đại viên mãn, cảnh giới của Nguyên Thủy là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, còn cảnh giới của Thông Thiên lại chỉ có Đại La Kim Tiên trung kỳ.
Hắn lắc lắc đầu, tiểu tử Thông Thiên này thật đúng là thích lười biếng.
Ánh mắt dời đi, hắn lại thấy được thân hình đi theo bên người Tam Thanh kia. Ồ! Chỉ là một con Tỳ Hưu tu vi chẳng ra gì. Hồng Quân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Nguyên Thủy không phải là ghét nhất Yêu tộc hay sao, như thế nào sẽ chịu đựng một con Tỳ Hưu lưu lại ở bên người?
Hơn nữa, dọc theo đường đi đều là Nguyên Thủy bắt lấy Tỳ Hưu bay tới.
Từ từ, Tỳ Hưu trên người còn có Công Đức Chi Quang, một kẻ chỉ tu vi là Thái Ất Kim Tiên như thế nào sẽ có được Công Đức?
Hắn nhịn không được nhìn lâu hơn một chút, chỉ có điều cũng nhanh chóng không chú ý nữa.
Yêu tộc có tu vi như thế nhiều không đếm xuể, thật sự là không đáng để hắn tiêu phí thời gian chú ý.
- Ha ha ha ha...
La Hầu đang bị Hồng Quân giam cầm lại cười đến nước mắt đều ra tới, quả nhiên là có tình duyên gắn bó, cư nhiên nhanh như vậy đã gặp mặt.
Chỉ có điều hắn cũng sẽ không nói cho Hồng Quân biết, danh hiệu kẻ phụ lòng này Hồng Quân không trốn được rồi!
Lúc này, Tam Thanh chính không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bốn cái Tiên Thiên Hồ Lô, bọn họ vừa gần thì đã lập tức minh bạch cây Hồ Lô Đằng này đặc biệt như thế nào, kết ra hồ lô lợi hại như thế nào.
- Chỉ có điều, không phải là tổng cộng có bảy cái hồ lô hay sao? Nơi này như thế nào lại chỉ còn lại có bốn cái?
Thông Thiên cẩn thận quan sát bốn cái hồ lô, phát hiện ngoại trừ màu sắc khác biệt thì những thứ còn lại đều giống nhau như đúc.
Hắn sờ sờ cái hồ lô màu xanh lá kia, cười nói:
- Ta thích màu này, cùng màu với Thanh Bình Kiếm của ta.
Lão Tử thì nhìn về phía cái hồ lô màu tím kia, suy nghĩ nói:
- Nhất định là có người tới đây trước chúng ta một bước rồi, sau đó hái đi ba cái hồ lô.
- Vậy vì cái gì mà người này không hái cả bảy cái hồ lô thế nhỉ?
Nguyên Thủy cảm thấy chuyện này thực buồn cười, nếu như Tam Thanh bọn họ thì ngay cả Hồ Lô Đằng đều sẽ mang đi.
Lão Tử cũng không trả lời được. Nhưng vào lúc này, mọi người nhíu mày, chỉ thấy giữa không trung có hai vệt sáng màu trắng hiện lên, hai bóng người trong nháy mắt rơi xuống trước mặt mọi người.
Lại vừa thấy cư nhiên vẫn là người quen cũ: Nữ Oa cùng Phục Hy!
Sắc mặt của Nguyên Thủy lập tức trầm xuống:
- Ta nói là ai, nguyên lai là hai huynh muội các ngươi. Ở trên Côn Luân Sơn, các ngươi chiếm cứ Bàn Đào Thụ của chúng ta mấy vạn năm, hiện tại lại muốn cướp đoạt hồ lô của chúng ta nữa hay sao?
Nữ Oa suýt nữa bị lời nói của hắn làm cho tức chết, nàng giận dữ nói:
- Chúng ta đã cho các ngài đào Bàn Đào Thụ kia đi rồi còn gì, các ngài còn muốn thế nào nữa? Lại nói, nơi này là Bất Chu Sơn, bảo bối nơi này ai gặp thì có phần, như thế nào chính là hồ lô của các ngài?
Nguyên Thủy vui vẻ cười lạnh:
- Ta nói của chúng ta chính là của chúng ta.
Nữ Oa:
- ...
Ngươi như thế nào không chết đi?
Hai bên chính cãi cọ không thôi, lại là hai bóng người chạy như bay đến, lần này là hai nam tử tuổi trẻ xa lạ, một người toàn thân là lửa đỏ, nhìn qua là biết được một lão ngoan đồng, một người khác mặc một bộ trường bào màu xanh lá, ổn trọng lão thành.
Thấy hai người này đã đến, sắc mặt của Tam Thanh cùng Nữ Oa huynh muội cũng không tốt hơn. Ai nguyện ý nhiều thêm hai người tới phân bảo bối?
Nam tử tuổi trẻ giống như là không chú ý tới không khí quái dị ở nơi đây, hiếu kỳ nói:
- Các ngài cũng đều là phát hiện nơi này có bảo bối mới đến hay sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ Hồng Vân, đây là bạn tốt của ta Trấn Nguyên Tử của Ngũ Trang Quan. Chúng ta cũng là phát hiện trên Bất Chu Sơn có tường vân thụy khí bao phủ, cố ý lại đây tìm hiểu.
- Nguyên lai là Hồng Vân đạo hữu cùng Trấn Nguyên Tử đạo hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Tính tình của Phục Hy tương đối bình thản nên cũng nhanh chóng hồi đáp hai người:
- Tại hạ Phục Hy, đây là xá muội Nữ Oa.
- Hạnh ngộ.
Trấn Nguyên Tử chắp tay, trên mặt nở nụ cười hiền lành, lại nhìn về phía Tam Thanh:
- Nói vậy ba vị này chính là Tam Thanh đi? Có thể gặp nhau tại nơi đây thật là vinh hạnh.
Miêu Miểu đứng ở một bên hoàn toàn bị mọi người làm lơ. Chỉ có điều nàng cũng không thèm để ý, chính mình vốn dĩ cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Nàng để ý chính là bốn cái hồ lô này nên phân phối như thế nào đây?
Ngoại trừ nàng thì nơi đây còn có bảy người, nhưng hồ lô chỉ có bốn cái!
- Tại hạ Lão Tử, đây là Nhị đệ Nguyên Thủy, đây là Tam đệ Thông Thiên.
Lão Tử lấy ra tôn nghiêm của lão đại cùng khí thế của Tam Thanh, nhìn về phía bốn cái hồ lô:
- Hồ lô chỉ có bốn cái, Tam Thanh chúng ta một người một cái, còn dư lại một cái, các ngài tự mình phân đi.
Phục Hy, Nữ Oa, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử:
- ...
Bốn người một quả hồ lô thì chia thế nào?
Cắt miếng phân hay sao?!