Mẹ Sở thấy rõ tình huống trong phòng, khϊếp sợ đến nỗi tay run run: "Con... Hạo Vũ, con..." Bà tức giận đến nói không nên lời.
Ba Sở thấy hai người ôm ấp cũng tức giận đến cả người phát run. Cảnh tượng trước mắt này thật sự khiến hai người không thể tưởng được! Tại sao ông lại có thằng con trai như thế.
“Ba, mẹ! Hai người về rồi sao?” Sở Hạo Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi sắp chạm đến nó anh đã nhịn không được mà đẩy cô ta ra.
Châu Mạn Thuần thấy ba mẹ Sở thì giật mình, vội vàng điều chỉnh tư thế, ngồi nghiêm chỉnh lại. Cô ta vẫn nhớ rõ mẹ Sở không thích mình.
“Cháu chào hai bác!” Cô ta mỉm cười nhã nhặn mang theo chút lấy lòng làm cho ba mẹ Sở không tự giác được mà nhíu mày. Coi gái này giây trước còn kinh hoảng giây sâu đã mỉm cười vui vẻ, xem ra là người không đơn giản.
Mẹ Sở quan sát Châu Mạn Thuần một vòng, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc như thể từng gặp ở đâu đó.
Nhận ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẹ Sở, Châu Mạn Thuần vội giới thiệu: "Cháu là Mạn Thuần, con gái cả của tập đoàn Châu gia ạ!" Lời này của cô ta ngoài muốn nhắc lại cho ba mẹ Sở biết mình là ai, còn muốn để họ biết được gia thế của cô ta tốt hơn so với người đàn bà kia.
Ba mẹ Sở nghe vậy ngẩn người, họ không ngờ cô ta chính là đứa bé từng sống nhờ ở nhà họ một thời gian khi ba mẹ cô ta xảy ra tranh chấp tài chính.
"Chào cô!" Mẹ Sở đáp lại.
Tuy nhiên thái độ không mặn không nhạt của bà khiến Châu Mạn Thuần có chút không hài lòng. Dù sao bọ họ cùng quen biết từ lâu cho dù bà không vui mừng cũng không nên lạnh nhạt như vậy, Châu Mạn Thuần nghĩ.
Bốn người lại trò chuyện một lát, sau đó mẹ Sở đưa mắt ra hiệu cho ba Sở.
"Châu tiểu thư, hiện tại chúng tôi có chút chuyện riêng muốn nói, không bằng tôi để tài xế Vương đưa cô về nhà trước." Tuy người Ba Sở nhắc tới là Châu Mạn Thuần nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Sở Hạo Vũ.
Châu Mạn Thuần làm sao không hiểu được ý muốn đuổi người của ba mẹ Sở. Nhưng mặc dù vậy, lúc này cô ta không thể bộc phát tính tình được. Chính vì thế Châu Mạn Thuần đứng dậy, mỉm cười nói: "Vậy cháu xin phép về nhà trước!" Nói xong liền quay người nhìn về phía Sở Hạo Vũ gật đầu chào hỏi rồi đi ra ngoài.
Sau khi cô ta được tài xế Vương đưa đi, ba mẹ Sở mới nhìn về phía Sở Hạo Vũ, trong mắt không giấu nổi sự thất vọng.
"Hạo Vũ, Giai Kỳ đâu rồi?" Từ khi bước vào biệt thự Lâm Viên bà không hề nhìn thấy chút bóng
cô yêu thích nhất cũng bị thay bằng cây vạn tuế xấu xí.
Sở Hạo Vũ không ngờ câu đầu tiên mà mẹ mình hỏi lại là về người phụ nữ kia, nén lại nghi ngờ trong lòng anh nói: "Cô ta rời đi cùng chú út rồi!"
"Không thể nào?" Mẹ Sở nghe được tin này vô cùng bất ngờ. Song nghĩ lại mọi chuyện bà cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy thời gian bà và Giai Kỳ tiếp xúc không nhiều nhưng bà thấy rõ tình cảm của cô dành cho Hạo Vũ vô cùng chân thành và sâu đậm. Không thể có chuyện cô theo Tuấn Kiệt rời đi, bà tin ờ đây có uẩn khúc.
Đồng thời ba mẹ Sở cũng phát hiện ra thái độ kỳ lạ của Sở Hạo Vũ mỗi lần nhắc đến Giai Kỳ. Nó khác hoàn toàn những lần trước đây. Ánh mắt anh chỉ còn lại một mảnh mờ mịt không rõ.
Mẹ Sở quyết định lát nữa sẽ tìm dì Mai trò chuyện, nghĩ vậy bà liền nhìn về phía Sở Hạo Vũ.
“Hạo Vũ, làm người không nên như vậy! Với Giai Kỳ không công bằng. Cho dù có chuyện gì không phải nên đối mặt trực tiếp để giải quyết sao?” Mẹ Sở thở dài, đến giờ bà vẫn không cách nào tin con trai bà lại là người như vậy. Vì vậy liền nhẹ nhàng khuyên bảo, bà sợ con trai mình sau này sẽ hối hận.
Còn Sở Hạo Vũ nghe mẹ anh nhắc đến người phụ nữ kia liền nhíu mày. Cô ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì khiến mẹ anh bênh vực cô ta như vậy. Đồng thời anh cũng khó hiểu rốt cuộc quan hệ của anh và người phụ nữ kia là như thế nào? Mọi người tại sao luôn nghĩ rằng anh phản bội cô ta, trong khi người anh yêu thương là Mạn Thuần.
"Mẹ..."
"Mẹ biết con muốn nói gì nhưng chuyện của mình phải tự mình tìm hiểu. Tốt nhất là chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được." Nói xong, bà liền lên lầu.
Từ nãy tới giờ ba Sở không nói gì nhưng Sở Hạo Vũ cảm nhận được ông đang không vui. Ba Sở đứng dậy vỗ vỗ vào vai anh rồi nói: "Đừng làm ba mẹ thất vọng!"
Sở Hạo Vũ ngồi một mình ở phòng khách liền rơi vào suy nghĩ. Có phải anh bỏ lỡ điều gì không? Cùng với đó anh có chút bực bội với hiệu suất làm việc của thư ký Trương. Đã hơn năm ngày từ khi anh bảo anh ta tìm hiểu về Bạch Giai Kỳ mà vẫn chưa có kết quả.
Sở Hạo Vũ uống một ngụm nước rồi rút điện thoại gọi cho thư ký Trương.
Buối tối, vốn dĩ Sở Hạo Vũ muốn đến đón Châu Mạn Thuần đi cơm cùng ba mẹ nhưng vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy Châu Mạn Thuần lén lút đi ra ngoài. Anh bỗng nhiên có chút tò mò,tối như vậy cô còn đi ra ngoài gặp ai? Chính vì thế Sở Hạo Vũ nhanh chóng theo sát phía sau Châu Mạn Thuần.
Châu Mạn Thuần quay người quan sát xung quanh thấy không có bất kì ai mới vội vàng chạy về phía công viên. Ở đó Mã Nghị đã đợi sẵn.
"Có chuyện gì? Tôi đã nói có chuyện gì thì gọi điện cơ mà!" Giọng nói không giấu nổi sự gấp gáp pha chút bực bội. Cô ta sợ có người nghe được lại giảm âm lượng xuống. Châu Mạn Thuần vừa nói vừa quan sát xung quanh sợ bất chợt ai đó xuất hiện và phát hiện ra cô ta.
Mã Nghị thầm nhíu mày, nếu không phải cô ta còn giá trị để lợi dụng hắn mới không nhân nhượng như thế.
"Châu tiểu thư xem ra cô bởi vì sắp lên chức Sở thiếu phu nhân mà quên mất hiệp ước giữa đôi ta." Hắn ta chầm chậm nói, khóe miệng hơi nhếch, nhẹ nhàng chơi đùa chiếc bận lửa trong tay.
Âm thanh từ tính nhưng lọt vào tai Châu Mạn Thuần lại chính là âm thanh của rắn độc, cô ta biết hắn đang nhắc nhở cô ta.
"Hừ! Mau nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu tôi rời đi lâu quá Hạo Vũ sẽ nghi ngờ." Châu Mạn Thuần trấn tĩnh nói. Sau này cô ta nhất định sẽ khiến hắn quỳ xuống dưới chân cô xin lỗi.
"Cô đừng vội, trước tiên cô cứ ngồi xuống đi!"
Châu Mạn Thuần liếc hắn ta một cái rồi ngồi xuống đối diện Mã Nghị đợi xem anh ta muốn nói với cô cái gì.
"Cô xem đi!" Hắn ta đẩy một tập tài liệu về phía Châu Mạn Thuần.
Cô ta có chút nghi ngờ nhận lấy nhưng càng xem sự sợ hãi trong lòng của cô ta càng dâng cao. Sở... Sở Hạo Vũ... anh ta...
Từ phía xa Sở Hạo Vũ nhìn Châu Mạn Thuần đang nói chuyện với một người đàn ông xa lạ liền nhíu mày. Người đàn ông kia là ai? Tại sao anh chưa từng nghe Mạn Thuần nhắc về người đàn ông này? Vẻ mặt của Mạn Thuần sao càng lúc càng khó coi như vậy? Hai người họ đang nói chuyện gì? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu anh.
Sở Hạo Vũ tiến lên để nghe rõ cuộc đối thoại của hai người hơn. Song vì khoảng cách khá xa anh chỉ có thể nhìn vào khẩu hình miệng của người đàn ông kia.
"Tây An... Rời đi... Bắt được... Giai Kỳ?..." Càng nhìn Sở Hạo Vũ càng thấy hoang mang. Đúng lúc này tiếng hét kinh hoàng của Châu Mạn Thuần vang liên khiến Sở Hạo Vũ đứng hình.