Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Hôn, Em Đừng Hòng

Chương 45: Buông thả một lần

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thật ướt!” Bàn tay anh chạm vào nơi nóng ẩm, có thể khiến anh điên cuồng bất cứ lúc nào.

Bạch Giai Kỳ cảm nhận được ngón tay anh đang di chuyển xung quanh, vội vàng kẹp chặt chân nhưng không ngờ làm như vậy lại khiến ngón tay anh đi vào bên trong. Bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Sở Hạo Vũ, Bạch Giai Kỳ mở chân ra cũng không được, không mở ra cũng không được.

Cảm giác ngón tay mình đi vào có chút khó khăn, không những thế còn như thể có rất nhiều đôi môi đang mυ"ŧ chặt lấy. Làm Sở Hạo Vũ không nhịn được mà động đậy ngón tay.

Cơ thể đã rất lâu không thực hiện động tác yêu đương khiến cho Bạch Giai Kỳ càng ngày càng ướt. Sở Hạo Vũ hài lòng nhìn phản ứng của cô.

“Ngoan quá!” Anh hôn nhẹ lên môi cô bày tỏ sự khen ngợi, còn cô lại cố gắng bỏ qua thứ âm thanh kì lạ kia. Sau đó dưới ánh mắt xấu hổ của Bạch Giai Kỳ, anh rút ngón tay ra “Thơm quá.”

Bạch Giai Kỳ bị hành động của anh làm cho mềm nhũn, cô không chịu nổi trêu chọc “ưm ” một tiếng, mật ngọt lại từ trong chảy ra không ngừng.

Sở Hạo Vũ thấy nàng như vậy liền đắc ý, càng ra sức trêu chọc cô. Tay anh lại một lần nữa trở lại khu vườn kia càn quét, trên miệng cũng không nhàn rỗi, hút hết mật ngọt trong miệng Bạch Giai Kỳ.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ dần dần chìm đắm mất. Bạch Giai Kỳ cố gắng đẩy anh ra: “Sở Hạo Vũ, mau tránh ra! Anh… làm như vậy… sẽ… sẽ..” Đáng tiếc lời nói của cô còn chưa dứt đã bị nụ hôn của Sở Hạo Vũ chặn lại. Tất cả đều biến thành rêи ɾỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt ngập nước.

“Bảo bối! Được không?” Giọng nói trầm khàn không chút nào kiềm chế khiến Bạch Giai Kỳ quyết định buông thả bản thân một lần, tỉnh lại hai người liền không còn liên quan gì đến nhau.

“Được! Nhẹ một chút!” Cô xấu hổ quay đầu đi.

Sở Hạo Vũ nghe được lời đồng ý của cô, mới đưa tay đỡ hai chân cô để bản thân mình đi vào bên trong. Anh từ từ nhẹ nhàng, đợi cho cô thích ứng hoàn toàn mới dám tiến về phía trước.

Sở Hạo Vũ vội quan sát sắc mặt của cô, trừ bỏ hồng nhuận vẫn là hồng nhuận, anh mới yên tâm thở ra.

Cảm giác quen thuộc đánh úp tới, bởi vì động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác đau đớn không có truyền đến, cô âm thầm thở nhẹ.

“Có đau hay không?” Sở Hạo Vũ vội quan sát sắc mặt của cô, trừ bỏ hồng nhuận vẫn là hồng nhuận, anh mới yên tâm thở ra.

“Không đau, chỉ là rất căng…” Bạch Giai Kỳ chịu đựng xấu hổ nói “Thật lớn!” Cho dù làm rất nhiều lần nhưng cô vẫn nhịn không được mà hoảng sợ.

Sở Hạo Vũ nghe vậy cười to, sau đó không dừng lại mà cúi người hôn lên môi cô, bàn tay cũng không dừng lại mà âu yếm hai trái đào. Bạch Giai Kỳ thấy anh mãi không chịu động đậy liền khó chịu mà uốn éo mông.

“Em thực sự biết cách khiến anh điên cuồng!” Sở Hạo Vũ liền biết thời cơ đã tới, anh vội giữ chặt eo cô, bắt đầu thực hiện động tác ra vào từ mãnh liệt đến chậm rãi, từ nhẹ nhàng đến cuồng dã làm Bạch Giai Kỳ không nhịn được mà nức nở.

“Chậm… chậm một chút!” Cô nắm chặt lấy hai tay anh. Tốc độ của anh khá nhanh khiến cô không theo kịp, động tác ra vào quá lớn khiến cô hơi sợ.

Sở Hạo Vũ cũng muốn chậm nhưng cảm giác ngọt ngào mà cô mang lại khiến anh không dừng lại được. Anh hôn lên môi cô, cố gắng giúp cô quen thuộc với bản thân mình hơn nữa.

Cứ thế, mặc cho cô năn nỉ, cầu xin, anh vẫn cuốn lấy cô cho đến khi trời sẩm tối. Xong xuôi, Sở Hạo Vũ bế cô vào trong phòng tắm để vệ sinh cá nhân nhưng sau đó mọi chuyện lại thay đổi.

“Đừng mà, em mệt lắm!” Cô thì thào.

“Em không cần làm gì cả, để anh!” Dứt lời liền bắt đầu nhiệm vụ của mình.

Đến khi, Sở Hạo Vũ tỉnh lại, cô vẫn ngủ ngon lành trong ngực anh. Anh hôn nhẹ lên trán cô, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn vành tai nhỏ.

“Tỉnh?” Giọng nói của anh vẫn còn mang theo chút trầm khàn chưa phai.

Cô gật gật đầu, quan sát nét mặt của anh liền âm thầm lựa lời muốn nói chuyện ly hôn.

“Giai Kỳ, nếu em muốn nói chuyện ly hôn thì không cần. Việc này là không thể nào xảy ra. Nếu em còn tiếp tục cố chấp đừng trách anh không giữ lời hứa.” Vừa nhìn ánh mắt của cô, Sở Hạo Vũ liền biết cô muốn nói chuyện gì, anh ngay lập tức nói chuyện tránh cho người phụ nữ ngu ngốc này không biết lựa lời làm anh đau lòng. Trải qua một lần chết đi sống lại, anh hiểu được đôi lúc chỉ hành động thôi là không đủ, có một số chuyện cần nói rõ ràng, kèm theo chút lừa gạt cô mới ngoan ngoãn được.

Nghe được lời này của anh, Bạch Giai Kỳ hiểu anh muốn nói gì. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó đã không còn sự âu yếm khi nãy mà thay vào đó là mảnh thâm trầm đến đáng sợ.

Cô cười chua xót một tiếng “Được!” Sau đó liền chịu đựng cơ thể mệt mỏi mà xuống giường, muốn đi tìm quần áo của mình, lại bi quan phát hiện nó đã bị xé rách từ lâu, cô quay người nhìn về phía anh.

Sở Hạo Vũ nhìn cô cười như không cười, dáng vẻ giận dỗi này thực sự rất đáng yêu. Cuối cùng anh thở dài một tiếng, kéo cô về bên người. Thì thầm cho cô biết dự định của anh.

Càng nghe hai mắt cô càng mở to sau đó không tin tưởng nhìn về phía anh.

“Ngu ngốc!” Anh búng nhẹ lên trán cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »