“Cô chủ, tai của cô đang chảy máu!” Vương Khiết kinh hãi kêu to.
Nghe được lời của Vương Khiết, mọi người giật mình nhìn lại. Sở Hạo Vũ đưa mắt nhìn theo, rất nhanh liền thấy dọc theo cổ của cô, máu đã thấm quanh viền áo. Sở Hạo Vũ muốn tiến lên nhưng có người đã nhanh hơn anh một bước.
“Giai Kỳ, em có làm sao không? Chúng ta mau đi bệnh viện, Vương Khiết mau đi chuẩn bị xe.” Sở Tuấn Kiệt gấp gáp phân phó, nếu người ta không biết sẽ tưởng rằng anh mới là người đàn ông của cô.
Nhưng giờ này, Sở Hạo Vũ không còn thời gian chấp nhất nữa, trong đầu anh chỉ còn duy nhất ý nghĩ, tai cô bị thương mà thôi.
Anh tiếng lên muốn bế cô đi nhưng lại bị cô tránh thoát. Sở Hạo Vũ ngẩn người nhìn hai tay trống trơn của mình.
“Giai Kỳ!” Sở Tuấn Kiệt cũng ngơ ngác.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
"Trước khi đi không bằng chúng ta cùng nghe một thứ đi!" Bạch Giai Kỳ cố gắng không quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Sở Hạo Vũ, cô bình tĩnh lấy từ trong túi áo ra một chiếc bút màu đen.
“Giai Kỳ đừng làm rộn! Em đang bị thương chúng ta đi bệnh viện trước, có chuyện gì rồi nói sau.” Sở Tuấn Kiệt nhíu mày, không biết vì sao anh ta cảm thấy thứ này có thể khiến kế hoạch của mình bị chệch khỏi đường đi ban đầu.
Bạch Giai Kỳ bỏ ngoài tai lời nói của Sở Tuấn Kiệt, cô nhận ra việc bản thân chịu đựng chỉ là sự ngu ngốc. Nếu cô không đứng lên đấu tranh, có khả năng cao cô sẽ mất tất cả, kể cả… cô liếc Sở Hạo Vũ rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về vật trong tay mình.
“Bạch Giai Kỳ, cô đừng làm điều dại dột!” Châu Mạn Thuần sốt ruột quá lớn, lại không miệng vết thương bị chạm đến làm mặt cô ta đau đớn, nhăn nhó vô cùng xấu xí.
Khi nhìn thấy máy ghi âm trên tay Bạch Giai Kỳ, cô ta nhịn không được hoảng sợ. Đồng thời Châu Mạn Thuần cũng nhớ lại phản ứng khi nãy của Bạch Giai Kỳ, cô ta không nhịn được căm ghét nhìn cô. Bấy giờ, Châu Mạn Thuần mới phản ứng lại bản thân không những bị đánh mà còn bị cô tính kế.
Tuy nhiên… Châu Mạn Thuần nhìn chằm chằm vào tay Bạch Giai Kỳ, cô ta không thể để Sở Hạo Vũ nghe được những lời cô ta vừa nói được.
Nghe được tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần, Bạch Giai Kỳ từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta. Cái nhìn này khiến Châu Mạn Thuần không tự giác mà lùi một bước, động tác muốn nhào lên cướp máy ghi âm cũng dừng lại. Ánh mắt của cô như nhìn thấu tận tâm can cô ta khiến tất cả tâm tư xấu xí của cô ta như bị bóc trần.
“Sao vậy, trò hay còn phía sau cơ mà!” Sau đó, cô từ từ đưa tay muốn ấn nút trên máy ghi âm thì bỗng nhiên một bàn tay cầm nó đi mất.
Bạch Giai Kỳ giật mình nhìn lại, Châu Mạn Thuần thì lại thở ra một hơi.
“Sở Hạo Vũ anh làm gì vậy?” Cô cau mày, đưa tay muốn lấy lại. Cô sợ anh vì bao che cho Châu Mạn Thuần mà vứt nó đi.
Song khác hoàn toàn với ý nghĩ của cô, anh lại tự tay mở nó. Rất nhanh âm thanh cuộc trò chuyện truyền vào tai mọi người.
Từ câu từng chữ trong đó khiến tất cả không nhịn được sởn gai ốc, ánh mắt không ngừng đảo qua giữa Châu Mạn Thuần và Sở Hạo Vũ. Còn Châu Mạn Thuần đang không ngừng tìm cách muốn rời đi song người hầu không cho cô ta đường lui.
Biết không thể trốn, Châu Mạn Thuần căm phẫn nhìn về phía Bạch Giai Kỳ, nếu không phải tại cô ta, cô cũng sẽ không ngu ngốc nói ra những lời như vậy. Cô nhất định sẽ không tha cho cô ta, Châu Mạn Thuần nghĩ.
“Mạn Thuần!” Đợi cho đoạn ghi âm dừng lại, Sở Hạo Vũ không tin tưởng nhìn về phía Châu Mạn Thuần.
“Anh Hạo Vũ, em… em… không có… không phải như vậy! Anh hãy tin em!” Châu Mạn Thuần vội vàng quỳ xuống, bám chặt lấy ống quần của anh mà cầu xin. Cô ta biết nếu mình không giải thích tốt chuyện này, anh sẽ không tha cho cô. Bởi vì từ trước đến nay, anh chưa bao giờ là người hiền lành cả.
Dáng vẻ hèn mọn của Châu Mạn Thuần lọt vào mắt Bạch Giai Kỳ khiến cô ấy có chút không thoải mái. Cô tự hỏi vì một người đàn ông mà phải làm vậy liệu có đáng không?
Nhưng hiển nhiên đối với Châu Mạn Thuần mà nói, nó đáng!
Cô ta từ từ bò lên muốn ôm lấy Sở Hạo Vũ “Anh Hạo Vũ, mọi chuyện không phải như vậy!”
“Vậy sao?” Sở Hạo Vũ từ tính đáp lại, nhưng Bạch Giai Kỳ biết anh tức giận.
Chỉ thấy bàn tay bất chợt bóp chặt lấy cổ của cô ta, từ từ siết chặt lại “Châu Mạn Thuần là do tôi dung túng nên cô mới cả gan làm vậy sao?”
Không khí đưa vào càng ngày càng ít khiến mắt của Châu Mạn Thuần đỏ bừng lên, cô ta vội dùng tay muốn gỡ tay anh ra nhưng giờ phút này sức lực của Châu Mạn Thuần chỉ như một con kiến địch với một chú khủng long bạo chúa.
“Sao cô dám làm vậy với nó!” Nhìn gương mặt cô ta chuyển dần sang màu xanh tím vì khó thở, Sở Hạo Vũ càng bực bội. Con của anh, vậy mà bị người phụ nữ ác động này gϊếŧ chết, đứa con chưa ra đời của anh!
Ánh mắt anh nhìn về phía Bạch Giai Kỳ lại nhìn thấy cô và Sở Tuấn Kiệt đang dựa vào nhau thủ thỉ. Trong đầu anh nghĩ tới, việc mình nhờ người điều tra trước đó, người chú này của anh… thực không đơn giản!
Vì vậy, Sở Hạo Vũ quyết định… thay đổi. Anh thả tay ra, đẩy Châu Mạn Thuần xuống sàn.
Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, anh nhẹ nhàng rút một điếu thuốc, từ từ hút.
“Chuyện này dừng ở đây đi!” Nhả ra một lớp khói, anh từ tốn nói, lại không biết âm thanh này y hệt một quả bom dội xuống đầu tất cả những người đang có mặt ở đây.
“Cái gì, Hạo Vũ! Anh điên rồi sao? Anh…” Bạch Giai Kỳ ngơ ngác.
Châu Mạn Thuần lại không tin vào tai mình, anh… tha cho cô ta. Châu Mạn Thuần không nhịn được mà vui vẻ, cô ta biết trong lòng anh có mình. Hừ, dù sao cũng chỉ là một kẻ thế thân muốn so với cô ta sao? Đúng là nằm mơ! Châu Mạn Thuần đắc ý.
“Chẳng lẽ anh thực sự… thực sự…” Bạch Giai Kỳ thấy thái độ của anh khác xa những gì ban đầu cô nghĩ tới. Chẳng lẽ đúng như Châu Mạn Thuần nói anh có nhúng tay vào việc bé cưng mất đi.
Bạch Giai Kỳ lặng lẽ quan sát mọi chuyển biến trên gương mặt anh, lại như phát hiện ra, cô giống như chưa từng nhìn thấu anh bao giờ hoặc là nói từ trước đến nay anh che giấu thật là sâu.
“Đúng vậy! Tôi đứng đằng sau giúp cô ta một tay thì thế nào? Dù sao, cô…” Anh dừng một lát nhìn vẻ mặt không tin tưởng của cô, cười một tiếng châm chọc rồi nói “Cũng không cần nó!” Ngày hôm đó, lời cô nói, anh vẫn nhớ!
Không, không thể nào! Cô không tin, anh sẽ không làm như vậy! Cho dù anh ghét cô, hận cô, nói yêu cô chỉ là nói dối nhưng cảm giác vui mừng khi biết cô có thai của anh không thể nào giả được.
Bạch Giai Kỳ dùng hai tay bụm chặt miệng, cô cố gắng không để bản thân khóc, lắc mạnh đầu, muốn vứt bỏ suy nghĩ điên khùng này.
Sở Hạo Vũ thấy gương mặt thâm trầm, tái nhợt của cô, liền cười to hơn “Giai Kỳ, cô cho rằng làm như vậy, tôi sẽ đau lòng sao?” Ánh mắt anh nhìn về phía tai cô, âm thanh nói ra khiến lòng người lạnh lẽo “Việc này dừng ở đây. Còn có cô, muốn cả đời làm người điếc, tôi cũng sẽ không ngăn cô nửa lời. Tuy nhiên muốn chết cũng… cút ra xa một chút.”
Cô không tin anh! Anh cảm nhận được điều này. Cô không hề biết khi anh biết tin cô có thai, anh đã vui mừng như thế nào. Trong đầu anh đã nghĩ đến cảnh hai người cùng nuôi dạy đứa bé, cùng nhau già đi nhưng mà cô vẫn là không hiểu.
“Sở Hạo Vũ, cháu…”
“Cút!” Anh hét lớn.