- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đào Hôn, Em Đừng Hòng
- Chương 19: Sinh con cho anh được không?
Đào Hôn, Em Đừng Hòng
Chương 19: Sinh con cho anh được không?
Sở Hạo Vũ cúi người hôn lên môi Bạch Giai Kỳ, cảm giác mềm mại, mang theo vị ngọt làm anh say đắm. Bạch Giai Kỳ ngượng ngùng đáp lại, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống cổ, khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ mê người.
Đợi đến khi Bạch Giai Kỳ gần như mất gần hết dưỡng khí, anh mới buông cô ra. Dùng trán cao rộng của mình tựa lên vầng trán bóng loáng của cô, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Anh mỉm cười, nhìn trong mắt cô toàn bộ đều là hình bóng của anh.
“Giai Kỳ, sinh con cho anh được không?”
Vốn còn đang mơ màng, Bạch Giai Kỳ nghe được câu hỏi của anh bỗng chốc hoàn hồn. Cô mở to hai mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Nói thật cô chưa thực sự sẵn sàng, tình yêu của hai người vốn dĩ chưa thực sự bền chắc, cô luôn cảm giác mọi thứ chỉ là một màn ảo cảnh mà hai người vô tình xây dựng nên.
Nhưng… Bạch Giai Kỳ nhìn lại, trong mắt anh là bóng ngược của cô. Cô muốn đánh cược một hồi.
“Được!” Bạch Giai Kỳ trả lời.
Nghe được lời đáp ứng của cô, Sở Hạo Vũ vui sướиɠ bế cô đi nhanh về phía giường. Anh cẩn thận đặt cô nằm xuống, bắt đầu cởi chiếc áo sơ mi của cô, cô ngây ngốc nâng tay cho anh cởi, ngón tay màu đồng tinh xảo bắt đầu linh hoạt thoát nội y của cô. Cô đỏ mặt, hai tay kẹp chặt, thật sự cảm thấy như vậy là không đúng thì lại bị bộ ngực thép của anh đè xuống, lần thứ hai hôn cô đến mất phương hướng.
Hai tay anh ôm lấy hai bên hông cô, một tay chui vào vuốt ve tấm lưng bóng loáng non mềm, lần tới hai trái đào trắng nõn mềm mại được bao dưới nội y màu đen huyền bí, càng nổi bật lên sự ngon miệng của cô.
Âu yếm như vậy vẫn không cách nào thỏa mãn Sở Hạo Vũ, anh lưu loát cởi bỏ nút thắt trước ngực. Hai trái đào xinh đẹp hiện ra trước mắt anh, bàn tay to ấm áp lập tức đè lên, dùng sức vuốt ve, xúc cảm mềm mại khiến cho anh không tự giác tăng thêm lực xoa bóp khiến trái đào biến dạng thành nhiều hình thù kì quái.
“Đau… Đừng dùng sức… Đau quá!” Bạch Giai Kỳ kêu đau, cắn lên bả vai của anh, Sở Hạo Vũ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, mãi cho đến khi cổ tay anh bị bàn tay nhỏ bé nắm chặt, anh mới buông lỏng tay.
Nhưng thay vào đó anh liền cúi đầu ngậm nơi thơm ngọt của cô, luân phiên thưởng thức hai quả anh đào tươi mới ướŧ áŧ. Cảm giác sảng khoái làm cho Bạch Giai Kỳ nhịn không được vặn vẹo thân thể, Sở Hạo Vũ lộ ra nụ cười xấu xa, bàn tay đang âu yếm lưng trần, lần xuống đi tới giữa hai chân cô, thon dài ngón tay đẩy ra qυầи ɭóŧ, dễ dàng xâm nhập vào nơi huyền bí.
“A… Đừng…” Trước ngực hai quả anh đào bị khıêυ khí©h, phía dưới lại bị kí©h thí©ɧ, miệng Bạch Giai Kỳ không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc, toàn thân mềm yếu không còn sức lực.
Chóp mũi tràn ngập hương thơm đặc hữu của phụ nữ, trong tai lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, mang theo hấp dẫn trí mạng. Sở Hạo Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều hưng phấn.
Anh đột nhiên nâng nửa người trên lên, cởϊ áσ sơ mi ném sang bên cạnh. Khi bộ ngực cường tráng sáng rực kia đập vào mắt cô, khiến hơi thở cô đình trệ, lời nói trong đầu bỗng chốc bốc hơi trống trơn.
Sở Hạo Vũ kéo hai đùi của cô ra rồi đặt lên vai, Bạch Giai Kỳ có thể cảm thấy rõ ràng vật nam tính khéo léo đưa đẩy để sát vào nơi thần bí kia.
“Anh muốn đi vào, chịu đựng một chút!” Nói xong, bàn tay anh đặt ở vòng eo cô dùng sức kéo thân thể cô lại rồi hung hăng đè xuống thật mạnh, Tiểu Hạo Vũ nhanh chóng chen vào bên trong Tiểu Giai Kỳ.
“Ưm…” Bất ngờ tiến vào làm cô có chút không kịp thích ứng mà thắt chặt.
“Bảo bối, thả lỏng một chút. Em xiết anh chặt quá.” Anh cúi người ở bên tai cô thì thầm.
Bạch Giai Kỳ ngượng ngùng mà nhắm chặt mắt. Giống như chỉ cần không mở to mắt thì sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Vẻ mặt nũng nịu của cô, rốt cuộc cũng khiến cho anh không chịu nổi, Sở Hạo Vũ bắt lấy vòng mông trắng nõn của Bạch Giai Kỳ, vòng eo rắn chắc dùng toàn lực đẩy về phía trước, mỗi một lần đẩy vào anh đều muốn chui thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong cô, làm cho toàn thân cô mềm nhũn ra.
Sở Hạo Vũ gấp gáp hôn lên đôi môi hồng nhuận ướŧ áŧ, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô tận tình trêu chọc. Sở Hạo Vũ hôn càng ngày càng nóng bỏng bá đạo, như muốn cướp lấy hô hấp của cô, hai người kịch liệt hôn sâu triền miên.
Thân hình to lớn của Sở Hạo Vũ đè lên thân thể nhỏ nhắn yêu kiều, Sở Hạo Vũ lại chậm rãi bắt đầu một vòng tình ái mới. Phía dưới lại tiếp tục đong đưa, đồng thời miệng anh cũng không rảnh rỗi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng, tinh tế **** ***, nếm hương thơm ngào ngạt xuân sắc, một tay khác thì đặt trên bên còn lại xoa nắn chà xát làm cho nó cũng đứng lên.
“Hạo Vũ…” Hai trái đào trắng nõn bị Sở Hạo Vũ vừa xoa vừa mυ"ŧ, cảm giác sảng khoái chạy dọc sống lưng làm cho thân thể Bạch Giai Kỳ vặn vẹo, miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ mất hồn.
Nhìn thấy cô vui thích, đôi môi mang lửa nóng khát vọng hôn lên da thịt sáng bóng của Bạch Giai Kỳ, bàn tay to tùy ý an ủi nơi tròn trịa.
“Anh chậm… chậm một chút. Em chịu… không được…” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp dần theo động tác điên cuồng mãnh liệt của anh, từng tiếng nói đứt quãng từ đôi môi đỏ truyền ra.
“A… Hạo Vũ… Không…” Bạch Giai Kỳ chịu không nổi cầu xin tha thứ, nhưng mà, Sở Hạo Vũ vẫn bá đạo như trước, muốn làm gì thì làm.
“Giai Kỳ, em là của anh… thuộc về anh…” Động tác Sở Hạo Vũ mạnh mẽ như dã thú đi vào trong cơ thể cô.
Sự hưng phấn của cô, mồ hôi của cô, hơi thở của cô, hết thảy hết thảy đều vì anh, là vì anh sinh ra và chỉ có một mình anh mới có thể nhìn thấy. Đột nhiên một loại kɧoáı ©ảʍ dâng lên, cảm giác này khiến anh bỗng nhiên lùi lại hai bước, cô gái dưới thân anh rên một tiếng rất nhỏ, cắn môi thừa nhận.
Của anh! Tất cả đều là của anh!
Anh thỏa mãn hôn lên môi cô, không để ý tới cô đang cố gắng thích ứng sự xâm nhập vừa rồi của anh mà nhẹ nhàng thở gấp.
“Đừng….đừng….” Môi của Bạch Giai Kỳ đã bị anh lấp kín, thiếu chút nữa không thở nổi.
Tiếng cười trầm mà nam tính ở bên vành tai cô vang lên, vén tóc mai của cô ra sau rồi hôn lên.
Sau đó anh dùng toàn lực mãnh liệt chạy nước rút. Cuối cùng, anh gầm nhẹ một tiếng, tiểu Hạo Vũ nhanh chóng phun ra chất nóng bỏng, theo động tác đâm thẳng vào của anh, toàn bộ rót vào sâu bên trong Bạch Giai Kỳ.
Sau đó, anh vùi mặt vào trước ngực cô thở dốc dữ dội. Đợi cho cả hai bình tĩnh lại, anh lật úp cơ thể lại làm cho cô nằm trên người anh chậm rãi vuốt ve. Một lát sau, anh đứng dậy, một động tác nhẹ nhàng tách rời hai thân thể, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt sạch rồi lại đi ra lau sạch cho cô.
Sau đó mới cẩn thận ôm cô đi vào giấc ngủ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đào Hôn, Em Đừng Hòng
- Chương 19: Sinh con cho anh được không?