Chương 43
Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
Chết.
“Hắn đã chết chưa?”
“Hắn trúng hỏa của phích lịch đan, làm sao có thể không chết.”
Vương Liên Hoa nói: “Chính là vừa rồi hắn đang cười.”
“Hình như đúng” Trầm Lãng thở dài một hơi.
Vương Liên Hoa nguyên bản ở trong khuê phòng chỉ còn một nửa phế tích tâm phiền ý loạn đi tới đi lui, lúc này lại đột nhiên nổi giận: “Mạc danh kỳ diệu!” (quái lạ)
Hắn một phen bắt lấy vạt áo Trầm Lãng: “Ngươi nói, Khổng Cầm chết, đâu có liên quan gì tới ta? Mạc danh kỳ diệu!”
Trầm Lãng lắc đầu.
Vương Liên Hoa lại bắt đầu đi vòng qua vòng lại: “Vì người chết đi tìm cái chết, còn chết vui vẻ như vậy, quả thực chính là người điên!”
Trầm Lãng cười khổ giữ chặn hắn: “Người cuồng dại, luôn không thể nói lý. Chúng ta vẫn là ngồi xuống suy nghĩ biện pháp đi ra ngoài.”
Vương Liên Hoa thân hình đột nhiên dừng lại.
Hắn chậm rãi xoay đầu lại nhìn Trầm Lãng, thần tình vẻ mặt đùa cợt.
“Đi ra ngoài? Chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao?”
Nếu nói là trong địa cung này còn có thông đạo khác có thể đi ra ngoài, Tuyết Tiên Cơ kia cuối cùng gϊếŧ hết mọi người, tâm nguyện đem địa cung cùng truyền thuyết này vĩnh viễn chôn dưới lòng đất, chẳng lẽ không phải quá mức vô căn cứ.
Nhưng nếu tuyệt vọng như vậy, lại cũng không tránh khỏi lòng không cam lòng.
Sau khi tìm kiếm trong trong ngoài ngoại địa cung ba lần, hai người tinh thần đều có chút suy sụp.
“Bây giờ nên làm gì? Chờ chết?” Vương Liên Hoa thời điểm nói ra những lời này, dáng vẻ bệ vệ còn thực thịnh, nhìn qua tuyệt không giống người tính toán chờ chết.
Trầm Lãng lắc đầu: “Không, chờ người tới cứu.
Ánh mắt Vương Liên Hoa lại sáng sáng ngời, “Chẳng lẽ ngươi sớm có sắp xếp?”
Trầm Lãng lại lắc đầu: “Không có.”
Vương Liên Hoa thiếu chút nữa nghĩ muốn nhào đến bóp cổ của y ( Lệ Nhi: =]] ). Vấn đề liên quan trọng yếu như vậy, còn đưa ra nút thắt làm gì? Hắn nhịn xuống cả giận: “Chờ ai?”
“Có lẽ là Đổng Thiếu Anh, có lẽ là người khác.” Trầm Lãng trầm ngâm nói: “Ngày đó gặp nhau ở Lan Châu, ta cho Đổng Thiếu Anh năm mươi vạn lượng bạc, hắn tất nhiên còn chưa kịp tiêu hết. Lúc này hắn trù tính hại chúng ta, hẳn là cũng dự đoán trước được sau khi chúng ta thoát vây, đối hắn ghi hận trong lòng, năm mươi vạn lượng bạc mua bán này, chỉ sợ hắn phải khỏa lạp vô thu (mất mùa – ý nói bỏ công nhưng không thu được gì). Cho nên ta đoán hắn vừa ly khai nơi này, tất nhiên hội cấp tốc tiêu hết ngân lượng kia. Ngân phiếu này số lượng lớn như thế, ta lại cố ý không để lại ấn ký trên mặt, người của chu ký (ấn ký màu đỏ) tiễn trang (ngân hàng thời xưa) tất nhiên hiểu ý sinh nghi hoặc, phần nào hành động, có lẽ sẽ tìm được tới nơi này cứu chúng ta.”
Vương Liên Hoa sắc mặt lộ vẻ vui mừng, đang muốn nhoẻn miệng cười, rồi lại nghiêm mặt hỏi: “Vậy vì sao còn nói là người khác?”
Trầm Lãng nói: “Trên sa mạc, vốn là vô lực che dấu hành tàng (dấu vết), ngay cả Tiểu Ngũ cũng có thể tìm tới nơi này, chưa chắc những người khác sẽ không, bọn họ đã vì bảo giám mà đến, thấy tình hình vậy, lường trước trong đó có biến, nghĩ cũng sẽ khai nham thạch (hang núi đá) kia tiến vào. Chính là xem ai tới nhanh, tới kịp lúc.”
Vương Liên Hoa vẻ mặt như đưa đám nói: “Nếu thời điểm bọn hắn tới, chúng ta vừa vặn đã muốn chết ở chỗ này, kia chẳng phải là họa lớn sao.”
Trầm Lãng thấy hắn như vậy, không khỏi mỉm cười nói: “Ngươi nếu như tiêu hao khí lực ở trong này đi vòng qua vòng lại, kêu to hét lớn, đến lúc đó khát không chịu được, mới là họa lớn.”
Vương Liên Hoa lầu bầu nói: “Đợi ta tiêu hao nhiều khí lực như vậy mới nói, tâm hảo bất an.” Chính mình liền cũng học Trầm Lãng ngồi xuống bắt đầu điều tức (điều hòa hơi thở).
Trầm Lãng thấy hắn nhắm mắt mà ngồi, vẻ mặt an tường (bình thản) chưa từng thấy qua, chính mình trong lòng cũng trở nên thâm trầm yên lặng, vì thế cũng nhắm hai mắt lại, tất nhiên là không nhìn thấy Vương Liên Hoa lại lặng lẽ mở to mắt, nhìn y vẻ mặt ôn nhu nhẹ nhàng mỉm cười.
“Trầm Lãng, ta khát.”
Một câu bất thình lình phát ra gọi Trầm Lãng từ trong minh tưởng (suy nghĩ thầm) thâm trầm trở về. Trên thực tế, đối với bọn hắn bây giờ, đói khát mệt mỏi càng thêm giày vò thân thể, đã nhiều ngày ở bên trong địa cung, vốn chỉ ăn một chút lương khô. Nhưng hai người cũng biết nếu tiếp tục ăn lương khô, nhất định sẽ càng khát, khô khát là chuyện sinh mệnh. Vương Liên Hoa lúc này nói khát, chỉ sợ đã là khát đến không thể nhịn được nữa.
Trầm Lãng nói: “Ngươi nếu nhẫn không được thì uống một chút đi.”
Vương Liên Hoa chỉ cảm thấy môi cháy lưỡi nứt ra, vẫn mạnh mẽ tự cười nói: “Vậy ngươi uống không?”
“Ta còn có thể nhịn một chút nữa.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Như vậy không phải ta uống nhiều hơn so với ngươi sao? Ngươi nếu bởi vì thiếu đi một chút nước mà chết, vậy thì không phải sẽ thiệt thòi lắm sao?”
Trầm Lãngcười khổ nói: “Ngươi uống thì uống đi, nói chuyện cũng là việc lãng phí khí lực đấy.” Liền thẳng mình nhắm mắt lại.
Vương Liên Hoa cầm lấy túi nước, vừa thấy trong đó còn lại quả nhiên không nhiều, nhân tiện nói: “Ta chỉ uống một hơi.” Nhìn xem Trầm Lãng trong lòng tất nhiên là nghĩ muốn uống chút ít, nhưng nước này với hắn hiện tại mà nói quả thực chính là quỳnh tương (rượu ngon) tiên lộ, tự nhiên muốn ngừng mà không được. Thấy Trầm Lãng nhắm mắt, thầm nghĩ Trầm Lãng nào biết nguyên lai còn lại bao nhiêu, lúc này uống nhiều một chút cũng không phải chuyện trở ngại, liền đại quán (trút) một hơi. Hắn lại là tâm tiểu nhân, sợ uống lâu bị Trầm Lãng nghe ra hắn chiếm lợi, một hơi quán vừa nhanh vừa vội, thiếu chút nữa sặc nước khụ ra tiếng. ( VĐT: tâm tiểu nhân thật =]]z)
Trầm Lãng tuy là nhắm mắt, nhưng cũng đại khái đoán ra mánh khóe, nhưng không nói lời nào. Với tính tình của Vương Liên Hoa kia, không lén lút uống sạch nước, ngược lại còn hỏi trước y có uống không, đã là vô cùng hiếm thấy, huống chi hắn sống an nhàn sung sướиɠ, sức nhẫn nại căn bản không bằng y, uống nhiều một chút cũng không sai. Nghĩ điều này, Trầm Lãng trong lòng chỉ có một mảnh ôn nhu thương tiếc ý, tâm làm sao còn có chút châm biếm nào.
Hai người như thế nhắm mắt ngồi xuống, cũng không biết qua thời gian bao nhiêu. Nếu là khô khát đến nỗi không chịu được, liền uống một hơi nước. Vương Liên Hoa uống ngay năm sáu lần, mỗi lần đều uống đến lớn miệng, Trầm Lãng uống cũng không quá hai ba lần, chính là nếu như nước uống dư giả giống ngày thường, trong lòng y thập phần đều biết, lại vẫn như không thay đổi, trong lòng một mảnh thanh minh, ý niệm đói khát thật không thập phần quấy nhiễu người.
Vương Liên Hoa lắc lắc túi nước kia, nhìn sắp thấy đáy, nhịn không được liền hỏi nói: “Ngươi không khát?”
Trầm Lãng nhắm mắt đáp: “Vương đại công tử, ngươi muốn uống thì uống đi, còn hỏi ta làm chi?” (VĐT: =]]z em uống sạch rồi em còn hỏi)
Vương Liên Hoa cầm nước kia ở trước mặt y lung lay nhoáng lên một cái, nhìn y tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi chẳng lẽ không biết ta đây một hơi nữa, nước này liền không còn sao?” Trầm Lãng không nói ra, chính hắn thản nhiên nói ra, ngược lại khiến Trầm Lãng sửng sờ một chút.
Vương Liên Hoa cười nói: “Dù sao nước đã muốn uống đến chỉ còn lại có một hơi cuối cùng này, ta cũng không sợ nói ra, dù sao ngươi cũng biết có phải hay không?”
Trầm Lãng im lặng, sau một lúc lâu mới cười nói: “Ngươi đã uống rất nhiều rồi, vì sao còn để ý một hơi này?”
Vương Liên Hoa nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là bất đồng, chỉ vì sau một hơi này nữa, những gì chúng ta có thể làm, duy có chờ chết mà thôi. Đã như thế, ta tính toán chia ngươi một hơi.” Hắn lời này nói được đúng lý hợp tình, ngược lại như cho Trầm Lãng chiếm lợi, nếu là người khác nghe vào trong tai chỉ sợ muốn giận dữ, cũng chỉ có Trầm Lãng biết việc này đã là đến cùng cực giới hạn của hắn, cảm thấy cư nhiên thật là có vài phần cảm niệm, vì thế cũng không chối từ, tiếp nhận uống một hớp nhỏ, liền đem túi nước trả lại cho Vương Liên Hoa. Vương Liên Hoa ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ném túi nước đến một bên, nhìn y cười nói: “Trầm đại hiệp, ngươi kế tiếp khả tính toán an tâm chờ chết sao?”
Trầm Lãng nhìn nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Vương công tử lại có diệu luận (ý kiến) gì?”
Vương Liên Hoa nói: “Đương nhiên là có. Ngươi nghĩ người trên đời, trước khi chết, con cái gia quyến luôn luôn cố hết sức thực hiện nguyện vọng của người đó, để cho người đó nhắm mắt. Ta và ngươi hai người ở chỗ này, thủy lương đoạn tuyệt (nước và thức ăn đều hết), cũng không biết có còn sống trở về không, tất nhiên cũng phải tính toán chết tử tế.”
Trầm Lãng cười nói: “Vương công tử chính là có cái tâm nguyện gì muốn tại hạ thỏa mãn sao?”
Vương Liên Hoa nói: “Thỉnh trước khi tại hạ đề cập tới. Trầm huynh có từng nghe nói qua một câu chuyện xưa như thế này: có một lang trung trẻ tuổi đức hạnh hành động thường ngày thập phần tốt, chính mình lại bị bệnh không thể trị, người ta liền hỏi hắn trước khi chết còn có tâm nguyện gì, lang trung kia trả lời, hắn muốn tìm những cô nương hồng bài (kỹ nữ hạng nhất) trong nghênh xuân lâu, cùng các nàng cởi sạch quần áo, chơi đùa truy đuổi. Người bên ngoài đều rất là giật mình, chỉ vì lang trung này đối thê tử thập phần săn sóc, đời này cũng chưa từng bước chân đến nơi yên hoa. Mà bản thân lang trung, lúc trước cũng chưa bao giờ có ý niệm như vậy trong đầu. Có thể thấy được người ra vẻ đạo mạo (nghiêm túc) bao nhiêu đi nữa, cũng có nhu cầu phóng túng.” Hắn mỉm cười nhìn xem Trầm Lãng, “Nguyện vọng của Trầm huynh, không biết có phải phấn khích như vậy hay không?”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Sinh tử bất quá một đường. Hy vọng của tại hạ, chẳng qua cùng Chu Thất Thất và Tinh Nhi có thể hảo hảo mà chung sống, đáng tiếc tâm nguyện này, chỉ có ông trời mới có thể thỏa mãn, tại hạ hiện tại, vẫn là cái gì cũng làm không được.”
Vương Liên Hoa trong ánh mắt thần sắc buồn bã, lập tức khôi phục thái độ bình thường, sau đó từ trong lòng lấy ra bản vô địch bảo giám kia, cười hỏi: ” Vậy Trầm huynh có thể đoán được, tâm nguyện của vô địch hòa thượng trước khi chết là gì không?”