Nghĩ thông suốt Hạ Diêu Diêu bật người dậy, vội vàng ra lệnh cho cung nữ già Nghi Lạc.
“Cùng ta đến phòng sách”.
Điện Thái Hòa có rất nhiều loại sách, chủ yếu là sách kinh phật và thư pháp, Diêu Diêu tìm cả ngày trời không thấy loại sách mà cô muốn, bất lực ngồi bệt xuống đất thở hổn hển thì cung nữ già Nghi Lạc chạy đến dìu người ân cầm hỏi han.
“Thái Hậu muốn tìm loại sách nào?”
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cung nữ già, Diêu Diêu khéo léo dò hỏi.
“Ở đây ngoài sách kinh phật ra thì còn có loại sách nào?”.
Nghi Lạc dăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau thì ồ lên một tiếng sực nhớ ra.
“Phòng sách này có một mật thất, chúng ta đến đó xem sao”.
Vì thế hai người hào hứng xuống mật thất, nơi này này rất nhỏ, sách giăng kín lối, mạng nhện đầy nhà, hình như không ai quét dọn gì cả, Diêu Diêu tìm cả buổi thì thu thập được rất nhiều đông cung đồ và sách sắc tình, cô hớn hở ôm về tẩm cung cất dành đọc, còn không quên dặn Nghi Lạc.
“Việc này tuyệt đối phải kín đáo, không thể để cho người khác biết là chúng ta đang đọc những thứ này”
Trên khuôn mặt già của Nghi Lạc hiện lên sự thẹn thùng, nhưng đã từ từ thích nghi được sự thay đổi của Thái Hậu vì vậy liền cam đoan.
“Thái hậu yên tâm, nô tì sẽ kín miệng”
Tối hôm đó nằm trên giường, bên cạnh là đống sách và tranh vẽ nằm la liệt, Diêu Diêu nghiêm túc xem xét từng quyển tranh rồi mới phân loại, nào là SM, nào là đồng tính nam nam, đồng tính nữ, song tính....được vẽ rất chi tiết, xem được một lúc thì cô chọn lựa những quyển tranh mình thích nhất cất cẩn thận.
So với tranh thì cô thích sách cấm hơn, bởi vì tranh cổ đại vẽ không quá rõ, mà chữ thì sẽ cho nhiều không gian để tưởng tượng, có rất nhiều quyển sách cấm viết rất đặc sắc, cái gì mà ni cô mù và lão hòa thượng, thư sinh và hồ yêu, da^ʍ nữ và quỷ sa tăng, rồi còn mẹ con lσạи ɭυâи, cha con lσạи ɭυâи, yêu nữ và lão nông dân...vv...tất đều rất kí©h thí©ɧ, không ngờ trí tưởng tượng của tác giả cổ đại phong phú đến vậy, làm Diêu Diêu hứng thú bừng bừng, đốt thêm ngọn nến cầm lấy quyển sách có tên “Tỷ phu, thật lớn...” hứng khởi đọc ngấu nghiến đến gần sáng.
Những ngày sau điện Thái Hòa sáng đèn cả đêm, không thấy Thái Hậu ngày ngày đi dạo hoa viên, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm có thời gian yên tĩnh hơn, hôm nay ánh nắng ban mai chiếu xuống sân rồng, bên ngoài ánh nắng hắt vào cửa điện thì bên trong Cố Thanh Ca ngồi trên ghế rồng sắc mặt hào hứng nghe các quần thần bẩm báo, dạo gần đây cung Thái Hòa sóng yên biển lặng, hậu cung thỉnh thoảng có vài việc lặt vặt không đáng nên tâm tình của hắn khá tốt, hào hứng nghe các quần thần bẩm báo, lễ bộ thượng thư vuốt râu nói lớn.
“Kinh thành đã treo đèn l*иg khắp nơi, dân chúng nô nức đi ra vào hứa hẹn lễ hội năm nay sẽ rất lớn”.
Khi lễ bộ thượng thư dứt lời thì hình bộ thượng thư thêm vào.
“Bẩm hoàng thượng, đã siết chặt các con đường ngõ hẻm, thần cam đoan sẽ không để xảy ra bất cứ vụ trộm cắp nào vào ngày diễn ra lễ hội”.
Nghe xong thì Thái phó Hoàng Lịch đứng ra chỉ trích.
“Chỉ diễn ra lễ hội mới ngươi mới làm”.
Thật sự từ đầu năm tới giờ thái phó đối với hình bộ làm việc không thực sự hài lòng, vì thế đối với mọi việc đều không cảm thấy không vừa mắt, nếu bên hình bộ mở lời thì liền công kích dăm ba câu, nghe xong tướng quân Nguyễn Khải lên tiếng, dù sao thì hình bộ cũng nằm dưới sự quản lý của hắn.
“Hình bộ làm việc rất cẩn thận, chỉ là lễ nên dân chúng đổ ra đường đông hơn nên có chút hỗn loạn”.
Hoàng Lịch định đáp lời phản biện thì một giọng nói yêu nghiệt từ trên ghế rồng truyền xuống.
“Được rồi, ngày lễ nên chý ý trật tự một chút, không có gì phải cãi cọ”
Tiếng nói vừa dứt thì trong điện các quan lại bàn tán đều ngưng bặt, một lúc sau Cố Thanh Ca hướng ánh mắt đến Nguyễn Khải hỏi.
“Thành biên giới gần đây khá hỗn loạn, dân thường chết ngày càng tăng, sắp xếp người đi thám thính xem nguyên nhân làm sao”.
Nguyễn Khải nghe xong liền vội vàng bẩm.
“Bẩm hoàng thượng, đến cuối tháng này thần sẽ trực tiếp đến điều tra”.
Quả thật rất nhiều lần Nguyễn Khải xin đem quân ra biến giới đóng nhưng Cố Thanh Ca tìm cớ thoái thác, một phần vì lo sợ ở đó hắn sẽ từ từ xây dựng lực lượng lớn mạnh, lúc đó thì sẽ khó kiềm chế hơn vì thế ngần ngừ bảo.
“Ta sẽ cùng với Thái Hậu đến đền Minh Bảo cầu phúc cho dân chúng, người ở lại hộ tống”.
----------------------