Sáng hôm sau trời vừa hửng sáng, bầu không khí vẫn còn đọng lại hơi sương, mặt trời vừa mới đủng đỉnh nhô lên từ dãy núi sau tiếng gáy dài của chú gà trống, từng tia sáng đầu tiên bắt đầu chiếu xuống mặt đất, ánh sáng măt trời vẫn mang màu đỏ rực, một màu đỏ tươi mới và ấm áp, thị nữ từ ngoài giếng bưng một chậu nước vào để hầu hạ phu nhân rửa mặt, khi cánh cửa mở ra thì tiếng hét thất thanh vang lên. “Aaaa…phu nhân…huhu…sao người lại…”. Kèm theo đó tiếng thau rơi loảng xoảng xuống nền gạch, nước chảy tung tóe, đối diện với thị nữ là một nữ nhân trong tư thế treo cổ, chiếc khăn dài vắt ngang thanh xà kéo thi thể lên, đôi mắt Hạ Diêu Diêu nhắm lại, kèm theo nụ cười mãn nguyện như vang vọng câu nói. “Cố Thanh Ca…ta đến với chàng đây…”. Tiếng khóc thê lương của thị nữ vang vọng khắp căn nhà, khép lại cuộc đời của một Thái Hậu quyền uy và kiêu ngạo, ngoài kia tiếng chim vẫn hót vang, ánh nắng mặt trời đổ xuống nóng rát, cỏ cây hoa lá vẫn rung rinh trong làn gió thổi, caảnh thiên nhiên vẫn vậy, xanh ngát khi xuân về, nóng rực khi hạ đến, vàng tươi khi thu sang và lạnh lẽo khi đông tới. ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hạ Diêu Diêu là một cô bé mới tròn 15 tuổi, rất nghỗ ngáo và kiêu ngạo, mới bước vào cao trung được hơn 1 tuần thì bỗng nhiên bị xuyên về cổ đại, cuộc sống nơi đây đã làm mài mòn tính cách kiêu ngạo và trở nên nhu mì hơn, đồng thời cũng kéo theo đó là một đoạn tình duyên bi thảm và đầy nước mắt.
------------------------ Truyện ngược và sủng đan xen.