Mộ Hàn Thủy khẽ buông một hơi thở dài, nhìn về mảng ký ức đã tan vỡ hóa thành bóng tối vô tận. Là luyến tiếc, cũng là thống hận tự sâu thẳm linh hồn, cội nguồn oán niệm nặng nề mà năm đó Đạm Đài Liên đã gieo vào hắn thời khắc này liền chính thức trỗi dậy. Mộ Hàn Thủy đưa mắt vào hư không, cư nhiên lại có thể thấy rõ cả một bầu trời đẫm máu báo điềm họa diệt thế giáng xuống, huyết dịch nhuộm trên y phục nam tử tựa từng đóa hoa rực rỡ chói lóa, cô tịch mà tột độ thê lương.
Mặt nạ bạc như có như không phản chiếu ánh trăng đỏ máu vài tia sáng mong manh, Đạm Đài Liên ôm chặt tiểu hài tử vào lòng, đôi đồng tử tĩnh lặng liền trở nên sắc lạnh tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Y hướng về thi thể nữ tử hỗn độn không còn toàn vẹn mơ hồ trôi nổi đâu đó trong tầm mắt.
Trong phút chốc, giọt lệ rơi xuống mang hết thảy oán niệm căm phẫn một đời, chợt hóa tan thành đạo thanh quang nhàn nhạt, len lỏi vào mi tâm hài tử đang khép hờ mi mục mà an giấc.
Đứa trẻ chỉ vừa sinh ra, đã giữ lấy pháp lực lớn lao sánh ngang Tử Lôi Thủ. Oán khí sâu nặng thiên địa không dung, cùng với quỷ khí nồng đậm đọng lại từ nữ tử nọ, liền trở thành thân thể bất tử bất diệt tuyệt đối. Thế nhưng cái giá đánh đổi lại thực vô cùng to lớn, thiên mệnh khó tránh, vận kiếp phán định. Hắn phải trải qua nỗi đau đớn thống khổ hơn cả cái chết, nhận lấy vết thương chí mạng vượt qua cả tử vong vẫn có thể sống.
Bằng không, hắn chỉ còn cách trở thành Tử Lôi Thủ kế nhiệm, đồ sát ngàn vạn chúng sinh mà hóa giải đi số mệnh của chính mình.
Trước hồi ức mơ hồ, chỉ thấy thân ảnh hắc bào âm hàn đứng cạnh Đạm Đài Liên, màn sương đen che phủ dung mạo hắn lại dường như càng u tịch hơn không ít.
"Ngươi mở con đường thứ ba, dẫu xem là thuận thiên, nhưng hủy diệt sinh mệnh chính mình, bảo toàn cho hắn. Nguyện ý?"
Đạm Đài Liên khóe môi run rẩy, bất an mà đau đớn, tức khắc đặt lên hài tử trong lòng một tầng phù chú phong ấn. Mộ Hàn Thủy khi ấy tuy rằng chỉ vừa ra đời, nhưng thiên nhãn cùng thần thức lại vốn đã vô cùng minh bạch rõ ràng, hắn hé mở mắt, chăm chú hướng nam tử sắc mặt đang dần ảm đạm này.....
Trong phút chốc, ánh nhìn cư nhiên càng sâu thẳm mà tĩnh lặng, yên ổn chấp nhận, hắn liền nhanh chóng khép chặt mi mục, tựa như đứa trẻ hiểu chuyện, bắt đầu một giấc ngủ kéo đến tận hơn 200 năm, ngừng đi mọi manh mối sự sống trên thân thể, đến cả một tia sinh khí cũng vô pháp tìm được. Hắn bất lão chìm trong phong ấn bao lâu, nhân gian cũng như thế mà chiến loạn đau thương, chết chóc vô vàn.....
Căn bản khởi đầu vốn đã không tốt đẹp, kết thúc sẽ chẳng thể nào an yên.
Hóa ra năm đó, Tử Linh Dạ Thần đẩy Mộ Hàn Thủy rơi xuống vực sâu vạn trượng, cư nhiên liền là vì hoàn thành thiên ý, khiến hắn trải qua thống khổ đau đớn hơn cả tử vong, quên đi hết thảy ký ức, được Sở Nhạc Hiên nhặt về mà tiếp tục sống tốt. Chỉ là, điều còn lại cũng sắp đến lúc ứng nghiệm rồi....
Mộ Hàn Thủy gia tăng cước bộ, chẳng mấy chốc đã bước tới đỉnh núi cao sừng sững. Thời gian chung quanh hắn cứ vậy mà trôi qua như nước, liền không còn nhận biết rốt cuộc vạn sự diễn ra trong bao lâu rồi. Ngọn lửa yêu mị kia thời khắc này lại đang chao lượn trước vách núi, mà ngay bên dưới, chỉ thấy một khoảng sâu thẳm lạnh lẽo, tối đen u ám.
Lênh đênh suốt mười mấy năm, đến cùng cũng đã trở lại điểm bắt đầu quá khứ rồi....
Mộ Hàn Thủy khẽ lắc đầu tựa hồ như cố chối bỏ, lẩm bẩm nói: "Thiên mệnh, thiên mệnh.... Tại sao cứ phải như vậy?"
Trong phút chốc, hắn chợt khuỵu chân gục xuống, liền phun ra một ngụm máu tươi, càng gắng gượng nói: "Vì đâu lại phải áp đặt lên người ta? Vốn chỉ cần bình phàm mà trôi qua kiếp này..."
Từ trong ánh sáng mờ ảo, thân ảnh hồng y rực lửa uyển chuyển bước tới, đứng cách Mộ Hàn Thủy một khoảng xa mà nói: "Húc Tử a, chính là vì năm xưa Giáo chủ bày trận che mắt quỷ sai, cưỡng chế giam giữ hồn phách của mẫu thân ngươi đến khi ngươi có thể chào đời. Nhưng cùng lúc đó, nữ nhân kia liền có dấu hiệu quỷ biến, ngươi sinh ra, vừa hay hấp thụ toàn bộ quỷ khí của nàng, không xem là người, cũng chẳng phải quỷ. Hơn nữa thân thể cư nhiên còn sở hữu oán niệm sâu nặng đến vậy, cả trời cũng sẽ muốn diệt."
Hắn ngẩng đầu, tức thì trông thấy hồng y tựa như ngọn lửa chuyển động không ngừng, cơ hồ thiêu đốt cả tầm mắt.
"Tử Kỳ tỷ, ngươi còn sống?"
Nữ tử trước mắt mị hoặc mỉm cười nói: "Húc Tử đang đùa sao? Chẳng phải năm đó Huyết Hoa Nghiệp Hỏa vốn đã tự bạo mà chết ư?"
Không đợi Mộ Hàn Thủy trả lời, nữ tử nọ liền cười nói: "Ta chỉ là một ngọn nghiệp hỏa của chủ nhân hóa thành, thừa hưởng trọn vẹn ký ức của người. Cứ gọi ta là Tử Niệm đi."
"Tử Niệm..."
" Mộ Hàn Thủy chết tiệt, ngươi mau tỉnh dậy cho ta!"
Hắn quay đầu lại, bất giác cảm nhận được cơn đau nhói lan tràn từ l*иg ngực, cả yết hầu tràn ngập mùi vị gỉ sắt. Đây kỳ thực không phải là mơ....
"Nếu hồi ức tươi đẹp nhất chỉ là mộng, ta vẫn muốn tỉnh dậy. Chẳng biết là do đâu, đối diện với thương đau, vẫn muốn nhìn thấy ngươi."Chốn