Chương 56

Một nụ hôn này, chỉ hận không thể kéo dài đến thiên hoang địa lão, tận khi cả hai đều chẳng còn chút dưỡng khí, Mặc Hiểu Lam mới có chút miễn cưỡng tách môi Sở Tình ra, liền ôm chặt nàng vào lòng, lặng yên.

Sở Tình hơi cúi đầu dựa vào người hắn, nói: "Trước kia ngươi luôn vô tâm, hoàn toàn không nghĩ sẽ đối với ta thế này."

Mặc Hiểu Lam thở dài, chẳng thể nhìn thấy nàng đang mỉm cười khuynh đảo lòng người ra sao.

500 năm qua, hóa ra vẫn chỉ có người này khiến nàng động tâm điên đảo. Ngày nọ, là hắn giữa khói lửa mịt mù, cài một đóa hoa đào lên tóc nàng, trong ánh mắt chẳng chút cam tâm, lại cố gượng cười mà nói.

"Đời này không thể đáp lại chân tâm của nàng, kiếp sau... sẽ chuộc tội. Xin lỗi, quên ta đi."

Thời khắc ấy, bóng hắc y phiêu dật trong gió, thân ảnh hắn bước đi cô tịch đến thê lương. Liền vứt bỏ hết thảy sau lưng, một đường tiến vào tử chiến không lối thoát. Nhân sinh trôi qua, cứ thế ngỡ rằng đã phong quang vô hạn, kỳ thực chỉ vẫn không thể vẹn toàn.

Lúc đó, một nữ tử lẳng lặng đứng ngoài khói lửa trần gian, nhìn truyền nhân Tịch gia nọ ghi tên mình vào sử sách. Còn nàng, nghẹn ngào dâng lên tràng tiếu ý nhàn nhạt, khẽ nói: "Kiếp này, ấm áp rồi, cũng lạnh lẽo rồi."

200 năm về trước, cư nhiên vẫn là hắn nắm chặt tay nàng, lệ rơi đầy mặt, vừa phun ngụm tâm huyết, vừa khó khăn nói: "Thời gian của ta đã tận. Nợ nàng một mạng, hẹn kiếp sau trả được không?"

Bấy giờ, nàng bất lực lắc đầu, nói: "Chàng luôn chẳng giữ lời. Tịch Trần... Cố Hàn, chàng muốn ta phải đợi bao lâu đây?"

Dung mạo tuấn tú ẩn giấu đau thương ấy, cả ánh mắt ôn nhu đơn thuần kia, ngay từng lời từng chữ mà hắn thốt ra, hết thảy đều trải qua bao nhiêu luân hồi biến chuyển, vượt khỏi thời gian trôi như nước. Cuối cùng vẫn cứ thế mà khắc thật sâu vào tâm khảm nàng, vô pháp quên đi được.

"Sở Tình, nếu nàng đã có thể vì ta chờ đợi 12 năm. Ta sẽ cam tâm dùng toàn bộ quãng đời về sau bù đắp. Mặc Hiểu Lam ta hiện tại không còn là thần y Tu Chân Giới, cũng không là Yêu Cầm Sư thiên hạ kính sợ. Chỉ là một tên tiểu tử tay trắng chẳng hơn kém, vậy nàng nguyện ý bên cạnh ta không?"

Mặc Hiểu Lam ánh nhìn thẳng tắp hướng nàng, ôn nhu lại tột cùng kiên định, tựa rằng chân thành mấy kiếp đều dồn hết vào thời khắc này. Sở Tình nhạt cười, cúi đầu điểm nhẹ lên môi hắn.

"Lần đầu ta nghe thấy ngươi nói chuyện giống người đến vậy."

Dường như trong một chớp mắt đó, ngàn vạn nút thắt trong lòng đã tháo gỡ tất cả. Chỉ cần lặng yên, trong từng hơi thở cũng thấu rõ được đối phương có bao nhiêu thực tâm. Duyên mệnh này, lại đã tồn tại suốt mấy kiếp rồi, liền trở thành một phần của sinh mệnh, không thể buông bỏ.....

Chẳng hề nghĩ đến Sở Tình sẽ nói câu này, Mặc Hiểu Lam ngạc nhiên nói: "Lẽ nào trước giờ ta nói chuyện không giống người sao?"

Sở Tình tách khỏi hắn, chậm rãi tiến vài bước về phía trước, nói: "Ngươi tự nghĩ đi."

.....

"Tên tiểu tử thối này, để ta tìm được chắn chắn sẽ đánh gãy chân nó!"

Lam Nguyệt Văn cau mày nói, ngữ khí thập phần bực tức, muốn tìm ngay một chỗ phát tiết, liền hướng thiếu niên bên cạnh mà quát: "Còn ngươi, mấy ngày qua cứ lẽo đẽo theo ta mãi vậy!"

Mộ Hàn Thủy thoáng ngẩng người, chốc sau nói: "Nếu... nếu ngươi không thích, ta đi vậy."

Hắn chẳng dư thừa thêm nửa lời, tức khắc quay lưng cất bước về phía ngược đường. Chỉ là, Lam Nguyệt Văn đã vội vàng giữ tay người nọ lại, trừng mắt nói: "Ai bảo ngươi đi? Dám đi ta đánh gãy chân ngươi."

Không rõ vì đâu, Mộ Hàn Thủy bất giác khẽ cười nhàn nhạt, bạch phát phiêu dật trong gió trông qua càng phong nhã vô cùng. Đột nhiên, trong không gian chợt tràn lên cỗ thi khí tanh tưởi, cứ thế mỗi lúc thêm rõ ràng nồng đậm. Cơ hồ có điểm quen thuộc đến quái lạ. Lam Nguyệt Văn phút chốc biến sắc, đưa mắt nhìn Mộ Hàn Thủy, tựa như chẳng hề tin tưởng mà nói: "Đừng bảo lại là tẩu thi đó chứ."

Vừa dứt câu, từ phía xa thấp thoáng một thân ảnh gấp rút chạy đến. Lam Nguyệt Văn trông thấy kẻ này, lập tức bày ra bộ dạng phi thường lạnh nhạt khó chịu, cau mày nói: "Cơ Thiên Dao, sao lại là ngươi?"

Cơ Thiên Dao quệt tay lau đi vết máu vương trên khóe miệng, thở dốc thốt chẳng nên lời: "Hai tên ngu ngốc các ngươi, không mau bắn pháo tín hiệu. Lũ tẩu thi này sắp thành tinh luôn rồi, bổn công tử sao có thể xui xẻo tới mức vậy a?"

"Thiên Dao, ngươi gặp phải chuyện gì?"

Hắn tức giận quất một roi xuống đất, run rẩy chỉ tay vào Mộ Hàn Thủy, nói: "Ngươi còn có tâm tình thăm hỏi ta, bắn pháo tín hiệu nhanh, muốn chết cả bọn à?"

Lúc này, Lam Nguyệt Văn mới nhướn mày nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói là thật sao?"

Cơ Thiên Dao đã tức tối tới nghẹn lời, cư nhiên lại chỉ trừng mắt nuốt xuống lửa giận, nặn từng chữ từ trong kẽ răng nghiến chặt: "Các ngươi ở đấy mà lôi thôi, ta đếm đến 4, không báo hiệu thì xác cũng chẳng có mà nhặt biết chưa!"

Đối với dáng vẻ cuống cuồng sắp phát điên của hắn, cả hai người bày ra một bộ mặt xám như tro tàn, đồng thanh nói: "Không may cho ngươi, ta quên mang theo rồi."

"1, 2, 3, 4."

Nói xong, tức khắc từ sau lưng Cơ Thiên Dao liền xuất hiện một bầy tẩu thi hung tợn lao tới. Dọc cả đường đi, mùi vị huyết nhục thối rửa bao trùm không khí cùng máu tươi tí tách rỏ xuống nhuộm đỏ nền đất. Hết thảy trước mắt đều khiến người tột cùng buồn nôn, lần này so với lúc trước, trình độ kinh tởm quả thật chỉ có hơn tuyệt không kém.

Lam Nguyệt Văn nhìn khung cảnh xác chết che phủ toàn bộ tầm mắt, không khỏi nghiến răng nói: "Ta ghét nhất là lũ gớm ghiết này!"

Trong phút chốc, hắn nâng tay tung một xấp phù chú rực lửa. Trường kiếm trong tay nhanh chóng chuyển động vẽ vài nét vào không trung. Ngay tức khắc, bầu trời như bị xé toạt, sấm rền chớp nhoáng nặng trĩu, một đạo lôi kích theo mũi kiếm lạnh lẽo giáng xuống, mang không ít tẩu thi trước mắt hóa tan thành tro bụi.

Hắn bình thản thu kiếm, hướng Cơ Thiên Dao cười khẩy nói: "Đây là điểm khác biệt của ta và ngươi."

Cơ Thiên Dao đang chịu thương thế, chẳng còn nhiều tinh lực để đấu khẩu với hắn, liền hừ lạnh nói: "Ta xem ngươi phách lối được bao lâu đây."

Chợt Lam Nguyệt Văn quay đầu lại, trông Mộ Hàn Thủy ngây ngốc đứng sững, tựa như vừa chứng kiến chuyện rất kinh động đi.

"Ngươi chưa từng thấy qua lôi hệ sao?"

Mộ Hàn Thủy lúc này mới tìm được chút thanh tỉnh, khẽ lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là hơi quen mắt, hệt như ta đã thật quen thuộc."

Niệm