Chương 42: Đạo bất đồng (3)

Sở Hy thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ nói: "Hiểu Lam, ngươi mau rời khỏi đây. Chuyện ngày hôm nay, có thể xem như chưa từng có gì xảy ra."

"Sau khi huyết tẩy Cung Đan Tông, ta sẽ rời đi."

Nghe được câu này, Mộ Dung Thiếu Huân trong lòng thoáng chốc tuôn mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn cố giữ ý cười nhạo báng: "Ngươi nghĩ mình có bản lĩnh đó? Thật ngạo mạn ngông cuồng."

Mặc Hiểu Lam vẫn chỉ trầm tĩnh nói: "Lời đã nói, tất nhiên không thể rút lại. Hôm nay ta sẽ huyết tẩy Cung Đan Tông, mang cả Mộ Dung thị chôn theo."

"Ngươi dám!"

"Sao ta lại không dám?"

Sở Hy lúc này chợt lên tiếng: "Hiểu Lam, ta biết không thể khiến ngươi quay đầu, càng không còn cơ hội thay đổi số mệnh của ngươi. Nhưng xem như nể tình ta, tha cho Cung Đan Tông được không?"

Y một tay dạy dỗ Mặc Hiểu Lam suốt mười năm, hiển nhiên thừa biết lời hắn một khi nói ra, chắc chắn dù có đánh đổi bằng tính mạng cũng sẽ làm được. Nhưng trong mắt Sở Hy, tên đồ đệ này thực tâm vẫn là thiện lương đơn thuần, lời nói của y đối với Mặc Hiểu Lam bất quá cũng còn một chút trọng lực.

"Nếu kẻ bị truy sát là người. Liệu còn có thể nói được như vậy không? Hơn nữa, Mặc Hiểu Lam đã chết rồi, ta hiện tại chính là Yêu Cầm Sư."

Mặc Hiểu Lam khẽ hướng về phía Sở Hy, trong ánh mắt trầm tĩnh lại ẩn chứa cỗ tà khí nhàn nhạt tựa vô cùng vô tận, khiến y bất giác có chút không thể chấp nhận được. Hắn nói đúng, Mặc Hiểu Lam chết rồi, có lẽ từ rất lâu, nhưng Sở Hy lại cứ cố chấp mang hy vọng như vậy. Đổi lại là gì? Người trước mắt y lúc này là Yêu Cầm Sư dấy lên một trận huyết vũ tinh phong khắp Tu Chân Giới, một kẻ lãnh khốc vô tình, đồ sát chính là là số mệnh. Ái đồ mà Sở Hy luôn yêu thương bảo hộ, đã thực không còn.

Trong phút chốc, một đạo sát khí lướt qua, chỉ thấy huyết quang chợt phủ khắp tầm mắt. Mặc Hiểu Lam chậm rãi bước về phía Mộ Dung Thiếu Huân, Thiên Đạo kiếm trong tay nhuốm đầy máu tươi lúc này đang khẽ nhỏ giọt xuống nền đất. Mộ Dung Thiếu Huân còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy nhi tử của hắn, hiện tại chỉ còn là một cỗ thi hài không hơn không kém. Sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên thất thần không chút sinh khí, nhưng cũng liền nhanh chóng hóa thành điên cuồng mà tung một chưởng hướng về Mặc Hiểu Lam.

Mặc Hiểu Lam không khỏi cười nhạt trong lòng, thầm nói: "Muốn gϊếŧ ta? Thật viễn vong."

Hắn vẫn bình tĩnh nhìn sát khí của Mộ Dung Thiếu Huân đang chuẩn bị như cuồng phong lao tới, lại một chút cũng không mảy may dao động. Bất quá đối phó với kẻ này, cũng chỉ cần phí sức một chút là được, thế nào vẫn là không cần vội. Nhưng hắn chỉ vừa nghĩ đến đó, Sở Hy đã nhanh chóng bước tới, đạo kiếm phủ linh quang chói sáng xuất ra, mang một chưởng đó của Mộ Dung Thiếu Huân hết thảy hóa thành hư vô, liền khiến hắn văng về phía sau vài trượng.

Mặc Hiểu Lam trong lòng vô cùng kinh ngạc, Vọng Tinh kiếm rời vỏ, thật không phải là chuyện vô cùng cấp bách sao? Từ lúc Mặc Hiểu Lam hiểu chuyện được cho đến nay, chưa từng một lần được nhìn thấy kiếm quang xuất ra. Trước kia ngay cả khi Sở Hy bị Tử Linh Dạ Thần dồn đến tận đường chết, cho dù bỏ mặt sinh mạng bản thân vẫn cứ nhất quyết không động đến kiếm. Mà ngày hôm nay cư nhiên lại có thể như vậy, xem ra y quả thật đối với tên sư đệ Mộ Dung Thiếu Huân này rất xem trọng.

Sở Hy nhanh chóng thu kiếm lại, liền cắn răng nói: "Hiểu Lam, đừng gϊếŧ hắn."

Nói xong lời này, y cũng tựa như đã dùng toàn bộ sinh lực chính mình, liền lập tức ho khan một ngụm máu tươi, thân thể bỗng chốc lảo đảo ngã khuỵu xuống. Lúc này, Sở Nhạc Hiên từ bên ngoài chợt lao vào, chắn trước người Mặc Hiểu Lam mà nói: "Ca ca, huynh đừng gϊếŧ người nữa có được không?"

Thoáng trông thấy ánh mắt lục quang đơn thuần ấy, Mặc Hiểu Lam quả thật có chút không đành lòng, liền nhẹ giọng, nói: "Sở Nhạc Hiên, đưa phụ thân ngươi rời khỏi đây, đi ra khỏi Cung Đan Tông."

"Không thể, ta đã là người của Cung Đan Tông, có chết cũng không rời đi, càng không thể để ca ca làm hại tông chủ."

Mặc Hiểu Lam nhìn Sở Nhạc Hiên là một dáng vẻ kiên định như vậy, từ cõi lòng lại không khỏi dâng lên chút mất mát chua xót. Đệ đệ mà bản thân luôn yêu thương bảo hộ nhất, đến cùng vẫn không hề muốn đứng về phía hắn. Sở Hy cùng Sở Tình đều đã như vậy, ngay cả Sở Nhạc Hiên cũng đều như vậy mà đối nghịch với Mặc Hiểu Lam.

"Ngươi đầu quân cho Cung Đan Tông?"

Sở Nhạc Hiên miễn cưỡng gật đầu một cái. Mặc Hiểu Lam liền chợt nhếch miệng cười, nói: "Vậy giữa hai tỷ đệ ngươi, ai là người bắt ta về Cung Đan Tông đây?"

"Ca ca, ta...."

"Đừng nói nữa, các ngươi ai cũng như nhau cả thôi."

Tức thì, Sở Nhạc Hiên liền quỳ xuống, hướng Mặc Hiểu Lam thành khẩn nói: "Ca ca, là đệ sai, đệ chỉ trơ mắt nhìn Mộ Dung Thiếu Huân bắt huynh mà không thể làm gì. Nhưng xin huynh, đừng động đến Cung Đan Tông."

"Sở Nhạc Hiên, ngươi vì Cung Đan Tông mà cầu xin ta sao?"

Sở Nhạc Hiên vẫn bất vi sở động, ngay cả một lời cũng không nói. Mặc Hiểu Lam nhìn thấy hắn như vậy, liền bất đắc dĩ khẽ lắc đầu mà quay lưng đi. Bước chân đã xa dần, Sở Nhạc Hiên tức thì ngẩng mặt lên, khóe môi thoáng chốc hiện một tiếu ý rực rỡ.

Sau đêm ấy, cả Tu Chân Giới đều một phen chấn động, tin tức công tử ©υиɠ Đan Tông bị Yêu Cầm Sư hạ sát đều lan truyền rộng rãi không ai không biết. Tông chủ Cung Đan Tông cũng vì vậy mà lâm trọng bệnh, cục diện của Tam đại môn phái càng lúc càng rối loạn hơn.

Chỉ là, vẫn không ai hiểu được vì sao Yêu Cầm Sư luôn cuồng sát như vậy, cư nhiên lại có thể buông tha cho Cung Đan Tông.Đáng lẽ với tính cách của hắn, vốn đã thêm một trận huyết tẩy vũ tinh phong mới đúng.

Tán