Chương 41: Đạo bất đồng (2)

Mặc Hiểu Lam mở mắt tỉnh dậy, liền nhận thức được tứ chi đều đang bị xích sắt chặt chẽ khóa lại, mang thân thể dán chặt vào vách đá lạnh lẽo. Không gian xung quanh bao phủ linh lực nồng đậm, chính là một trận pháp, nhưng bất quá đối với Mặc Hiểu Lam cũng chẳng đáng đặt vào tầm mắt.

Hắn không chút để tâm tình trạng của bản thân mà đưa mắt quan sát xung quanh, một lúc sau, chỉ cười khẩy mà nói: "Địa lao tầm thường này lại giam cầm được ta sao? Cung Đan Tông các ngươi thật quá xem thường Yêu Cầm Sư rồi."

Một tia hắc khí lướt qua, không gian liền vang lên tiếng xích sắt rổn rảng rơi xuống nền đá. Mặc Hiểu Lam tung ra một chưởng, ngục song trước mắt liền vụt tắt linh quang, hóa thành tro tàn vụn vỡ. Hắn thản thiên bước tiếp, vậy mà lại đem cả một trận pháp cường đại dưới chân tùy tiện dẫm nát.

Vừa bước đến rừng trúc, Mặc Hiểu Lam khẽ nhắm mắt cảm nhận khí tức của Thiên Đạo kiếm, liền có chút nhíu mày, nói: "Dễ dàng để các ngươi trấn áp sao?"

.......

Giữa Cung Đan điện rộng lớn, một nam tử dáng vẻ phiền não đối mặt Sở Hy mà nói: "Sở sư huynh, đến giờ ngươi vẫn còn xem tên ma đầu đó là đồ đệ sao?"

"Đừng gọi ta là sư huynh, ta cùng ngươi từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ."

Sở Hy tay nâng chén trà, sắc mặt vô cùng bình thản, nhưng ngữ khí đó rõ ràng chính là không chút vừa lòng.

"Sư huynh ngươi cũng nên phân biệt rõ ràng chứ, năm xưa làm sai không phải ta mà là đại ca. Ngươi đừng có mang cả Mộ Dung thị đều đoạn tuyệt như vậy a. Hơn nữa, còn có đại tẩu..."

"Mộ Dung Thiếu Huân, ngươi đừng cứ mở miệng ra lại động tới người đã khuất."

Mộ Dung Thiếu Huân nhìn thấy Sở Hy thoáng tức giận, liền biết bản thân đã động tới điểm yếu nhược của y, đoạn khẽ thở dài nói: "Ta biết ngươi tôn kính Mặc sư huynh, nhưng mà cũng không thể vì vậy mà nhân nhượng với nhi tử của hắn. Mặc Hiểu Lam là Tứ Tà Họa Thế, hai đạo bất đồng. Ngươi cứu người, hắn gϊếŧ người, làm sao lại cứ xem như trước kia được?"

Sở Hy nhắm mắt lại, trong lòng là phiền não vô cùng. Nghĩ không thể cứ tiếp tục vấn đề này, y liền nói: "Ngươi giam giữ hắn ở địa lao đó, có chắc chắn không?"

Mộ Dung Thiếu Huân tay lay động chiếc phiến, mỉm cười nói: "Trận pháp bí truyền của Cung Đan Tông, mấy trăm năm trước đã được tổ sư gia dùng để đối phó Khúc Vệ dễ dàng. Cùng địa lao đó, hơn hai trăm tu sĩ tinh nhuệ canh gác. Mà hiện tại, chính hắn cũng đã tẩu hỏa nhập ma sắp chết đến nơi, Thiên Đạo kiếm lại nằm trong tay ta, ngươi nghĩ có chắc chắn không?"

Đối với vẻ mặt tự tin có thừa của Mộ Dung Thiếu Huân, Sở Hy chỉ thản nhiên nói: "Số mệnh hắn không tầm thường."

Y vừa dứt lời, một tràng tiếng thét thê thảm liền vang lên, vài đạo huyết quang tạt thẳng vào Cung Đan điện. Trong phút chốc, không gian tràn ngập sát khí....

Mộ Dung Thiếu Huân còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh tức thì bay đến ngay dưới chân hắn. Kẻ này dung mạo vốn dĩ có chút thanh tú ưa nhìn, chỉ là hiện tại lại vô cùng thảm hại, đến mức nhìn vào cũng chỉ thấy huyết nhục hỗn độn, nhưng bất quá cũng không thể chết ngay được.

"Ân Nhi, ngươi làm sao lại thế này?"

"Phụ thân... ta....ta...."

Nói chưa dứt lời, hắn liền phun ngay một ngụm máu, trực tiếp ngất đi.

Sở Hy khẽ nhíu mày nhìn thiếu niên hắc y trước mắt, đã không còn là hắn nữa, "thiên chân", hai từ này vốn đã không còn thể đặt lên hắn mà hình dung. Cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng thực chất chính là hai con đường không bao giờ chạm tới. Mặc Hiểu Lam tay siết chặt Thiên Đạo, bất vi sở động nhìn Sở Hy, trong lòng thoáng dâng lên phức tạp xao động. Hắn hiện tại nên gọi y là gì đây? Sư phụ sao? Nực cười, chỉ e Sở Hy từ lâu đã không còn nhận tên đồ đệ này.

Mộ Dung Thiếu Huân sắc mặt phút chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo, hướng Mặc Hiểu Lam nói: "Ta thật quá xem thường ngươi rồi. Tẩu hỏa nhập ma đến vậy, người bình thường sớm đã bỏ mạng. Sở sư huynh nói quả không sai, ngươi chẳng tầm thường chút nào, cư nhiên lại có bản lĩnh đoạt lại Thiên Đạo kiếm từ chỗ ta."

Mặc Hiểu Lam nhàn nhạt treo nụ cười không rõ ý tứ: "Tiên môn chính đạo lại sở hữu thủ đoạn đê tiện như ngươi, bản nhân thật không qua mặt nổi. Nhưng cũng may, nhờ có Mộ Dung công tử đây giúp đỡ."

Khẽ hướng mắt đến Mộ Dung Thiếu Ân đã bất tỉnh dưới chân, hắn liền cau mày, liền cười lạnh, nói: "Ngươi châm ngòi ly gián sao? Ân Nhi trước giờ ngay thẳng chính trực, há có thể giúp đỡ tà đạo như ngươi?"

"Cung Đan Tông thật lắm người ngay thẳng chính trực a. Lại còn đến mức nhân lúc ta bị thương liền mang đến giam trong trận pháp rác rưởi kia. Muốn phế pháp lực của ta? Trấn áp cả Thiên Đạo sao? Chỉ e cả Tam Đại Môn Phái hợp lại, cũng sẽ không có thực lực đó."

"Cuồng ngôn loạn ngữ! Mặc Hiểu Lam! Đừng nghĩ sẽ không có ai khắc chế được ngươi!"

"Được rồi, dừng lại hết đi."

Sở Hy thần sắc căn bản đã rất nhợt nhạt, lúc này lại bất giác càng trở nên càng không còn chút sinh khí. Dường như thời gian qua, y đã vì quá nhiều chuyện mà bận tâm lao lực. Mộ Dung Thiếu Huân liền cười lạnh: "Ngươi quả thật đến cùng đều muốn bao che cho tên ma đầu này? Thật là thiên địa xoay chuyển hết cả rồi."

Phiêu