Chương 30

Nhược Ngu tự nhiên là không biết trong lòng Hạ Sinh nghĩ gì. Nếu như đã giải trừ nguy cơ truy nã của Việt Thanh thì tiếp theo phải sắp xếp cho y một thân phận hợp lý, sinh sống trong Đào Hoa thôn.

Trong khoảng thời gian này Việt Thanh không ra khỏi cửa, xác thực là có chút buồn bực.

“Như vậy đi, Tiểu Thanh ngươi liền nói rằng ngươi là biểu đệ của ta từ kinh thành tới, làm bộ lần đầu tiên vào thôn, sau đó hỏi thăm thôn dân nhà của ta, mọi người sẽ không nghi ngờ.” Loại truyện này rất đơn giản, Nhược Ngu nói ba xạo một chút liền xong.

“Ừ, ta còn phải chuẩn bị cho Tiểu Thanh túi xách hành lý, đường xa mà đến, cái này là phải có.” Hạ Sinh bổ sung.

“Vậy ta có phải sát bùn lên mặt, làm ra bộ mệt mỏi phong trần không?”

“Nha, Tiểu Thanh ngươi ngày càng thông minh, xem ra đất thôn Đào Hoa nuôi người thực tốt a.” Nhược Ngu mỉm cười gật đầu khen ngợi.

Việt Thanh xấu hổ sờ sờ đầu.

Hạ Sinh yên lặng: hai người này quả thực là phối hợp… Mặt dính bùn lại phải đi với y phục, giày dép dính bùn. Một thân sạch sẽ mà mặt bẩn, người ta sẽ nghĩ ngươi vừa bị ngã sấp mặt.

Nhược Ngu đương nhiên chỉ trêu ghẹo Việt Thanh mà thôi. Sau đó Hạ Sinh một mình ôm lấy mọi việc chuẩn bị trang phục đạo cụ, cố gắng làm cho thật giống.

Việt Thanh cũng là một hài tử thành thật. Nghe lời lặng lẽ ra khỏi thôn, đợi đến buổi chiều người trong thôn ra đồng làm việc mới “đường xa mà đến” xuất hiện trong làng.

Tiện thể nói luôn, qua cái loa trưởng thôn, người trong thôn cơ hồ đều chấp nhận quan hệ của Hạ Sinh cùng Nhược Ngu. Cả hai đều là những thanh niên tài tuấn có cống hiến với thôn, mọi người đối với việc này cũng vô cùng xem trọng.

Vậy việc hôn nhân Lâm phu tử đã từng nhắc đến như thế nào? Cô nương bị cự tuyệt sẽ làm sao? Nhưng nghĩ lại, phu tử là một người tài giỏi như vậy, chắc đã xử lý ổn thỏa chuyện này rồi mới cùng Hạ đại ca bên nhau, chính mình chỉ cần chúc phúc là tốt rồi.

Cho nên người dân nhiệt tình liền mang Việt Thanh đến nhà Hạ Sinh, trình diễn tiết mục “người thân gặp lại”, cả nhà vui mừng vây quanh.

Đêm đó, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Nhược Ngu và Việt Thanh, Hạ Sinh phải xuất ra toàn lực để làm một mâm “tiệc tẩy trần”.

tiểu Giai Bảo vỗ vỗ bụng nhỏ: “Con còn có thể ăn được mứt quả hồng.” Mứt quả hồng phụ thân làm ngọt ngào, ăn thật ngon, là đồ ăn vặt Giai Bảo siêu thích.

“Không được nga, Giai Bảo vừa ăn cua xong, nếu như giờ ăn mứt quả hồng sẽ bị tiêu chảy.” Hạ Sinh mang bánh rán xé nhỏ ra đưa cho con trai: “Ăn cái này thôi.”

“Di? Vì sao ăn cua xong lại không thể ăn mứt quả hồng ạ?” Việt Thanh thắc mắc.

Ách, cái này phải giải thích thế nào đây?

Để giải thích thì phải nói ra rất nhiều từ ngữ hiện đại, bọn họ khẳng định càng nghe càng hồ đồ. Hạ Sinh chỉ đơn giản nói: “Bởi vì trong thịt cua có chứa chất phản ứng với quả hồng, khắc chế lẫn nhau, cho nên nếu cùng ăn một lúc thì sẽ bị tiêu chảy khó chịu.”

Như thế là hiểu rồi. Ba người chớp chớp mắt, liền đi ăn bánh rán.

Trong đầu Hạ Sinh chợt lóe lên ý tưởng – đồ ăn kỵ nhau! Đây chính là vốn ban đầu đi, sao lại không nghĩ đến nhỉ.

Đó chính là gϊếŧ người không đổ máu, kẻ ác tự nhiên có trời trừng trị. Ha ha.

Buổi tối hôm đó sau khi dỗ con ngủ, Hạ Sinh ôm Nhược Ngu cọ a cọ: “Nhược Ngu còn nhớ chuyện ngày hôm nay ta không cho Giai Bảo ăn mứt quả hồng không?”

Nhược Ngu buồn cười: “Ta dễ quên như vậy sao, bình thưởng chỉ nói có dược liệu kỵ nhau, nếu như A Sinh không nói, chúng ta còn không biết nguyên liệu nấu ăn cũng có thể kỵ nhau nha.”

“Ừ, nói đến cái này, ta nghĩ đến một câu chuyện mà trước đây sư phụ từng kể cho ta.”

“Sư phụ của A Sinh?”

“Là đầu bếp trưởng dạy ta nấu ăn, ha ha.”

“Chuyện gì vậy?”

Kỳ thực lúc đó sư phụ Hạ Sinh kể về một bộ phim. Cũng không phải đặc biệt quanh co hay cảm động, mà là vì động đến vấn đề liên quan đến đồ ăn, nên đầu bếp mới có hứng thú. Ví dụ như cái gì “Thực thần”, “Mãn hán toàn tịch”, “Phòng bếp ma ám”…, sau đó cùng Hạ Sinh thao thao bất tuyệt mà bình luận một phen – đương nhiên là chỉ về mỹ thực trong phim. Cho dù Hạ Sinh không có xem phim nhưng với những thực đơn xuất hiện trong phim vẫn có thể rõ ràng.

Vì thế Hạ Sinh kể lại bộ phim, về truyện tình tay ban gang trái, cùng với món ăn có thể nói là kinh điển kia.

Kể xong truyện, Nhược Ngu ghé vào trong lòng Hạ Sinh, thật lâu không nói lời nào.

Hạ Sinh biết người thông minh như Nhược Ngu nhất định sẽ hiểu ám chỉ của cậu.

Một lát sau, Nhược Ngu nhẹ giọng hỏi: “A Sinh, đó, chỉ là câu truyện thôi sao?”

“Ừ, là câu truyện, nhưng cũng là sự thật.”

“Ô, đồ ăn thực đáng sợ.”

“Vậy từ giờ Nhược Ngu ăn ít đi nhé.”

“Không được, đồ A Sinh làm, cho dù có là độc dược ta cũng nhất định ăn hết.”

Hạ Sinh lườm một cái, Nhược Ngu thuận thế gục vào đối phương: “Ngủ thôi ngủ thôi, nghe xong chuyện nên đi ngủ, làm gương tốt cho Giai Bảo.”

Giai Bảo người nào đó còn đang nằm mơ ngậm kẹo trong phòng.

Chiều hôm sau, nhân lúc Hạ Sinh đang bận, Nhược Ngu kéo Việt Thanh đến một bên: “Tiểu Thanh, ta nghĩ ra biện pháp trả thù rồi.”

Nói đến đây, vẻ mặt Nhược Ngu bình thản, mang theo vài phần như trút được gánh nặng, thế nhưng lại có thương cảm nhàn nhạt.

Việt Thanh dùng vẻ mặt không hiểu mà hỏi.

“Phương pháp cụ thể ta không nói, ta biết nên thế nào để trả thù, không biết dùng vũ lực liều mạng. Cách này nếu như có hiệu quả, ta có thể toàn thân trở ra. Nhưng mà cần thời gian.”

“Ta đi cùng tiên sinh.” Tiên sinh làm việc gì cũng đúng, chỉ cần theo tiên sinh là tốt rồi. Đây là quan điểm của Việt Thanh từ trước đến nay.

“Không được, nếu ngươi đi theo, ta còn phải phân tâm chiếu cố ngươi, dù sao ngươi cũng không thể công khai xuất hiện trong phủ được. Sở dĩ ta nói chuyện này cho ngươi là mong muốn ngươi có thể ở lại đây, thay ta bảo vệ A Sinh và Giai Bảo.”

Bảo vệ Hạ đại ca cùng Giai Bảo?

Nhược Ngu không nói gì nữa. Tuy rằng trong lòng hắn đã vạch ra kế hoạch cụ thể nhưng người tính không bằng trời tính, cho dù là chỉ có một phần trăm nguy hiểm thì hắn cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản. Lần này về kinh, không chỉ phải che giấu hành tung hơn nửa năm qua, còn phải làm cho Tam vương gia

không nghi ngờ mà tiếp tục cho hắn làm việc bên

người. Nói khó không khó, nhưng nói dễ thì cũng không dễ chút nào.

Chỉ một mình hắn là đủ.

Trước đây là lo lắng phụ mẫu, giờ thì có A Sinh, Giai Bảo, còn có Tiểu Thanh. Vì bọn họ, hắn không thể thất bại!

Nếu vạn nhất… nếu sự việc chẳng may bại lộ, thì Tiểu Thanh còn có thể có thời gian đem chân tướng nói cho A Sinh, sau đó tìm chỗ trốn. Chỉ cần sống sót là tốt rồi.

“Khoảng hai ngày nữa ta sẽ khởi hành, ngày về chưa rõ. Có thể là nửa năm cũng có thể một năm. Tiểu Thanh, ở đây liền giao cho ngươi.”

Chủ ý của Nhược Ngu đã định, Việt Thanh cũng không có cách nào, chỉ có thể thề chết bảo vệ thật tốt cha con họ Hạ, chờ tiên sinh trở về.

Lúc ăn cơm chiều, Nhược Ngu giống như lơ đễnh, nhưng đã đả động đến chuyện rời thôn Đào hoa một thời gian.

Việt Thanh tuy rằng đã biết nhưng vẫn phối hợp làm ra bộ dáng giật mình.

Hạ Sinh thì sớm có dự cảm, lúc kể chuyện cho hắn, chính cậu cũng không phải là biết sẽ có giây phút này sao? Nhưng vẫn nhíu mày biểu thị nghi vấn.

Chỉ có Giai Bảo kích động gào to: “A? Phu tử muốn đi đâu? Vì sao phải rời xa chúng con?”

Xoa xoa đầu nhỏ của Giai Bảo, Nhược Ngu ôn nhu giải thích: “Lúc phu tử rời nhà còn có chuyện chưa xử lý xong, hiện tại phải quay về giải quyết nha.”

“Chuyện gì nha? Chờ con trưởng thành rồi cùng phu tử về giải quyết được không.” Ý là giờ con còn nhỏ, muốn phu tử ở bên nhiều hơn.

Ba người còn lại không khỏi mỉm cười, từ lúc nào Giai Bảo học được chiêu “Tứ lạng bạt thiên cân” vậy?

Quả nhiên là mưa dầm thấm đất, Lâm đại hồ ly cũng tạo ra được được một Hạ tiểu hồ ly a.

“Thật là tiếc, thời gian gấp quá không kịp chờ Giai Bảo lớn lên. Nhưng không sao, chờ khi Giai Bảo lớn rồi, phu tử liền mang Giai Bảo đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ăn nhiều mỹ thực trong thiên hạ, được không?”

“Hảo!” hoàn toàn bị nửa câu sau hấp dẫn, Giai Bảo thoáng cái liền vui vẻ.

“Nhược Ngu ly khai, học đường làm sao bây gì?” Hạ Sinh hỏi.

“Cái này không lo, nam tử của Chu đại nương đã trở về, trước đây hắn có khảo công danh nhưng hình như không có thành tích, sau đó quay về quê. Ta đã đi bái phỏng hắn, hắn rất nguyện ý tiếp nhận chức phu tử. Hơn nữa…” Nhược Ngu chuyển giọng: “Lúc ta trở về khẳng định sẽ cướp về, ta còn luyến tiếc các tiểu bằng hữu đáng yêu bị người khác bắt cóc mất a.”

Chuyện Nhược Ngu phải đi xa liền được định đoạt như vậy.

Sau đó Hạ Sinh chuẩn bị đầy đủ hành lý cho Nhược Ngu.

Tối muộn, Nhược Ngu cố ý kéo Hạ Sinh đến phòng trước đây hắn ở, nói là trước khi đi hảo hảo ôn tồn một phen, không bị Giai Bảo quấy rối.

Hạ Sinh tức giận, bình thường ngươi vẫn coi trời bằng vung cơ mà, sao thoáng cái chuyển thành da mặt mỏng vậy. Nhưng chính là vẫn nghe theo yêu cầu của hắn.

“Nhược Ngu, lần này ngươi sẽ đi lâu sao?” ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của mình, cởi bỏ khúc mắc, bình anh trở lại bên cạnh chúng ta. Trong lòng Hạ Sinh cũng lo lắng, nhưng khắc chế không biểu lộ ra ngoài.

“Cái này sao, đúng vậy nha, ai nha những người đó thật phiền phức, ta sẽ trở về thật sớm mà, được không?”

“Được, đương nhiên là được, quan trọng nhất là Nhược Ngu bình an trở về, đừng để giữa bị sói tha đi mất.”

“Hì hì, sói đã bị quan sai bắt rồi, yên tâm yên tâm đi.” Lâm mỗ trực tiếp hóa thân thành sói bắt đầu động chân động tay.

“Xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, A Sinh chúng ta không nên lãng phí…”

Đã quen thuộc nhiệt độ của người kia, ngoại trừ lần đầu ngượng ngùng, hai người đều mở ra thân thể để hưởng thụ thân mật chỉ thuộc về tình nhân.

Không tự chủ được toàn thân phát nhiệt, hô hấp dần trở nên khàn khàn, môi lưỡi theo nhau truy đuổi, mười ngón dây dưa, thỉnh thoảng lại làm càn chạy trên da thịt non mềm của đối phương, trong ngôi nhà nho nhỏ tràn ngập không khí lưu luyến triền miên, trong không khí tràn ngập hơi thở ý loạn tình mê.

“A Sinh… A Sinh…” áp đảo Hạ Sinh xuống, Nhược Ngu tinh tế hôn lên khắp người Hạ Sinh, không buông tha bất kỳ chỗ nào, ngay cả tiểu Hạ Sinh đang run rẩy, cũng bị hắn hảo hảo yêu thương một phen.

“Đủ, đủ rồi…Nhược Ngu…” Hạ Sinh khó nhịn giãy dụa thân thể, quá kí©h thí©ɧ rồi, câu không chịu nổi.

“Mới đó đã đủ rồi sao? Không được nga…” Nhược Ngu cắn nhẹ lên tai Hạ Sinh, thỏa mãn cảm thụ thân thể đối phương mạnh mẽ rung lên.

Nhược Ngu sớm có chuẩn bị, lấy tay dính thuốc mỡ, mở rộng nơi nào đó.

Hạ Sinh cảm thấy du͙© vọиɠ của mình được bao vây trong một nơi chật hẹp, cậu bị đè ép, kɧoáı ©ảʍ không thể hình dung thoáng chốc lan khắp toàn thân.

“Nhược, Nhược Ngu!” Hạ Sinh có chút hiểu được, nhưng vô lực kiềm chế loại cảm giác này.

Đôi mắt khép hờ hàm chứa hơi nước mênh mông không nhìn rõ biểu hiện của Nhược Ngu, chỉ nghe hắn thở hổn hển: “A Sinh… ta, ta thích ngươi… rất thích…”

Nói rồi Nhược Ngu cố sức ngồi xuống, để tiểu Hạ Sinh hoàn toàn tiến nhập vào thân thể.

“A!” vui vẻ thình lình xảy ra như được ném lên chín tầng mây, khiến Hạ Sinh không phân rõ phương hướng, chỉ có thể thuận theo bản năng, nước chảy bèo trôi mà theo dòng nước.

Hạ Sinh ôm chặt lấy Nhược Ngu trên người, “Nhược Ngu… Nhược Ngu…” trong miệng không ngừng gọi tên đối phương, hạ thân chặt chẽ cùng một chỗ, tiếng đánh càng làm bầu không khí thêm da^ʍ mỹ nồng đậm.

Trong cơ thể phảng phất có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Lúc này Nhược Ngu chỉ có thể chăm chú dựa vào Hạ Sinh mà di động, theo cậu chìm nổi trong bể dục.

Sau đó Hạ Sinh không thể nhớ rõ lúc nào thì trận triền miên này kết thúc.

Chỉ là khi cậu tỉnh lại, Việt Thanh nói, Nhược Ngu đã đi rồi.

“Biểu đệ lần này đến nhắn cho ta, nữ nhi từng đính ước với ta đã gặp chân mệnh thiên tử của nàng, muốn giải trừ hôn ước với ta, cái này thực ra ta cũng nói đến trong thư. Hiện tại chuyên vui của bọn họ sắp đến, thành ý mới ta đến dự lễ thành hôn.” Nhược Ngu nói với người dân trong thôn về lý do hắn “tạm thời” ra đi.

Người trong thôn đương nhiên không nghi ngờ gì, cười ha ha căn dặn phu tử lên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió.

Trời thu năm đó, thôn Đào Hoa được một mùa bội thu. Đại khái là do kỳ nguyệt lễ thành tâm cầu nguyện nên đã cảm động đến ông trời đi, đừng nói đến thiên tai, ngay cả nhân họa cũng không có tin tức nào truyền đến thôn nhỏ cả.

Lá khô bay trong gió, cây cối bắt đầu khô héo, vui sướиɠ mùa màng bội thu qua đi, mọi người bắt đầu nghênh đón mùa đông giá rét. Dự trữ vật tư qua mùa đông, ngắm tuyết rơi, đều có ý thơ dào dạt.

Đông qua, xuân tới.

Vạn vật gặp xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc. Nhiệt độ không khí dần tăng lên, băng tuyết tan hết, mọi người lại bắt đầu trồng trọt hoa mầu.

Cây đào ngoài thôn Đào Hoa, trong bất tri bất giác, đã có rất nhiều nụ chờ nở hoa.

“Phụ thân, cái cây này sắp bị chúng ta treo kín rồi.” tiểu Giai Bảo ngồi trên vai Hạ Sinh, lấy một mảnh vải màu vàng buộc lên cây đào lớn.

Mà cây đào đó đã bị treo đầy vải từ trong ra ngoài. Những mảnh vải màu vàng rủ xuống dưới, từ xa nhìn lại, cây đào như vươn ra nhiều cành màu vàng, còn bay bay theo gió xuân, chập chờn trong gió. Bốn phía nhiều đào như vậy nhưng chỉ có cây này có thể “khiêu vũ”, thập phần bắt mắt.

Buông Giai Bảo xuống, Hạ Sinh cười nói: “Sẽ không kín đâu, cành cây còn có thể dài ra, chúng ta sẽ buộc vào chỗ dài ra đó.”

“Vâng.” Giai Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Hơn

nửa năm trôi qua, Giai Bảo cao lên không ít, khuôn mặt béo mềm còn mang theo một chút bụ sữa, tính cách bướng bỉnh, hằng ngày đều quấn lấy Việt Thanh không có lực chống cự.

“Hạ đại ca, ta mang Giai Bảo về trước.” Việt Thanh biết Hạ Sinh mỗi lần đều sẽ lẳng lặng đứng một mình ở đây, vì thế tự giác dẫn Giai Bảo đi trước.

Một trăm chín mươi ngày… Hạ Sinh yên lặng đếm.

Từ ngày Nhược Ngu đi, mỗi ngày cậu lại dẫn Giai Bảo đến cây đào đầu thôn treo một mảnh vải màu vàng, không chỉ nói lên một mảnh tưởng niệm, mà còn là một phần lo lắng gửi tới ái nhân nơi phương xa.

“A Sinh… nếu có ngày nào đó ta làm ra chuyện không tốt, ngươi liệu có như người vợ kia thủy chung chờ đợi ta sao?”

Lúc đó khi Nhược Ngu chần chờ nói với cậu, Hạ Sinh mỉm cười, mặc kệ ngươi làm chuyện gì, đều là Nhược Ngu của ta, chúng ta đều là người một nhà, sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ.

Mỗi ngày ở dưới tàng cây nhớ về quãng thời gian ở chung, khuôn mặt người kia không vì rời đi mà trở nên xa lạ, mà thậm chí ngày càng rõ ràng, phảng phất như ở ngay trước mặt. Chỉ là mỗi lần mở mắt ra, đối mặt, lại chỉ là cây đào không ngừng lớn lên.

192…

193…

194…

Ngày thứ một trăm chín lăm Nhược Ngu rời khỏi thôn Đào Hoa, hoa đào trong thôn, như trong một đêm mà bừng nở.

Thôn Đào Hoa thực sự như tên gọi của mình – nở đầy hoa đào.

“Nhược Ngu, hoa đào nở rồi, ngươi không phải từng nói, lúc này sẽ cùng ta lêи đỉиɦ núi, nhìn bao quát cảnh sắc tươi đẹp của thôn chúng ta sao?” Hạ Sinh tựa lưng vào cây đào kia, nhắm mắt thì thào tự nói.

Gió xuân ấm áp thổi tung những mảnh vải màu vàng, sàn sạt rung động.

Đất trời một mảnh tường hòa yên lặng.

Lúc này Hạ Sinh đột nhiên bị một bóng đen bao trùm, không hiểu mà mở mắt.

“A Sinh, ta đã trở về.”

Miệng cười tuyệt mỹ của Nhược Ngu, đang ở trước mặt cậu.

Mệt mỏi phong trần không lấn át được vẻ tuấn thải tinh trì, mong nhớ ngày đêm chờ đến lúc gặp lại.

Hạ Sinh trừng lớn mắt, lập tức hung hăng ôm lấy ái nhân khiến cậu hồn khiên mộng nhiễu: “Nhược Ngu, hoan nghênh về nhà.”

./.

Hoàn chính văn