- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đào Hoa Khúc
- Chương 9
Đào Hoa Khúc
Chương 9
Editor: Lạc Hi (@Express9)
Beta: Didi
"Vâng, hôm nay đều nhờ điện hạ bảo vệ."
Mãi đến tận khi đến trước cửa phủ Thái Thường, Vương phi mới gọi Hán Vương tỉnh dậy.
Hán Vương mới tỉnh ngủ, luôn có chút không tỉnh táo. Vương phi thấy ngoại bào của nàng nhăn nheo, giơ tay rũ nhẹ vạt áo nàng, vết nhăn nhúm biến mất trong phòng, áo bào nhất thời rực rỡ hẳn lên, kể cả Hán Vương đang trong cơn buồn ngủ nặng nề, cũng lên tinh thần một chút.
Thái Thường đã cùng nhà ra ngoài nghênh đón. Ngày thứ ba về nhà thăm phụ mẫu, không chỉ có con gái về nhà bái kiến phụ mẫu, cũng là để họ hàng trong nhà gặp mặt tân tế một lần.
Thái Thường họ Tống, thân tộc Tống thị không ít, nay đều tề tụ ở phủ Thái Thường, muốn bám lấy Hán Vương điện hạ làm thân một hồi.
Không biết sao mà điện hạ không cao hứng lắm, vừa xuống xe, chỉ khẽ gật đầu với mọi người, liền cùng Vương phi đi vào trong phủ. Mọi người đều có chút luống cuống, Thái Thường nhíu mày một chút, một cái ánh mắt, mọi người liền thu liễm tâm trạng, theo sát Hán Vương, đi vào trong phủ.
Phủ Thái Thường, Hán Vương mấy tháng trước đã tới một lần, lúc đó đang là mùa hè, màu xanh biếc trong vườn rậm rạp, luôn có một luồng sức sống sinh động. Lần này trở lại, đã là cuối mùa thu, trong vườn cây cỏ khô vàng, người làm hơi thu thập cành gãy lá úa, cái cây kia liền trọc lóc, cây cỏ liền khô quắt khô queo, trống rỗng, mà lại quạnh quẽ.
Gió lạnh qua lại trong vườn, hàn ý thấm vào người. Người hầu thấy điện hạ rung mình vì lạnh, vội lấy áo khoác đến, giúp nàng phủ thêm. Hán Vương bị lạnh một cái, thanh tỉnh không ít, phía sau gió lạnh chặn lại, mới cảm thấy ấm áp hòa tân, nàng hơi chớp mắt, nhìn về phía Vương phi: "Ngươi có lạnh không?"
Không chờ Vương phi trả lời, nàng liền trực tiếp sờ sờ tay nàng ấy, tự mình cảm thụ một chút. Ừ, lạnh. Hán Vương nhận định, không cần Vương phi mở miệng, liền cởϊ áσ khoác vừa mới khoác lên người xuống, chuyển đến trên người nàng.
Hán Vương còn nhỏ, quần áo sử dụng đều mang màu sắc rực rỡ, áo khoác mang màu hồng cánh sen, hai bên cổ áo còn khảm lông trắng nõn, khoác lên người Vương phi, vừa vặn cực kì, cũng không có cái gì không phù hợp.
Ấm áp ở trên người tràn ra, tiến thẳng vào trong lòng. Vương phi nhìn về phía Hán Vương, thấy nàng ấy chỉ thoả mãn khi áo khoác vừa vặn với nàng, vẫn chưa phát hiện gió lạnh thổi đến mức bản thân nàng mặt đỏ bừng, trong lòng vừa ấm áp, lại bất đắc dĩ.
Những thân tộc phía sau thấy vậy, đã mở miệng cười, Vương phi cũng không tiện ở trước mặt người khác, nhún nhường với Hán Vương, chỉ thoáng bước nhanh hơn, đi về phía thính đường.
Hán Vương và Vương phi khi ra ngoài đã không còn sớm, lúc này vừa vặn đã đến giữa trưa.
Trong đường đã bày đủ bàn con, trên bàn bày giai hào mỹ tửu, hấp dẫn người ta thèm nhỏ dãi, trong đường có đặt chậu than, trên cửa treo rèm cuốn, mọi người cởi giày, chỉ mang vớ đi vào, chờ khách khứa và bằng hữu đi vào, tỳ nữ hầu hạ buông rèm trúc xuống, gió lạnh liền ngăn ở ngoài cửa.
Vài tỳ nữ đứng bê ấm, rót rượu vào bên trong rượu tước. Rượu đã được ủ ấm, tinh khiết và thơm nức mũi, vào miệng thì lại sinh nhiệt, cả người thư thích.
Thái Thường vì ngày hôm nay mà chuẩn bị rất công phu. Hắn vốn ôm tâm tư lấy lòng, sao có thể thất lễ Hán Vương?
Hán Vương lại chỉ cười nhạt mà thôi, bất luận Thái Thường ân cần như thế nào, đều là nhàn nhạt ứng đối, vừa không thất lễ, cũng không thân thiện. Nhìn khách khí, thật ra lạnh nhạt vô cùng.
Vương phi ở ngay bên cạnh nàng, ngồi cùng một bàn ăn với nàng, thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Điện hạ ở trong nhà ngơ ngác, kỳ thực, nàng phân biệt được người tốt kẻ xấu, nàng chỉ sợ phải ứng phó mà thôi.
Vừa nghĩ như thế, Vương phi lại cảm thấy đau lòng, ở bên cạnh thay nàng chia thức ăn: "Điện hạ dùng chút đồ ăn đi."
Hán Vương mới vừa uống xong một ly, nghe thấy, cụp đuôi lông mày xuống, tiến đến bên tai Vương phi, lặng lẽ oán giận nói: "Thái Thường thật sự rất đáng ghét."
Vương phi đã nói toạc toan tính của Thái Thường với nàng rồi, Hán Vương bất giác cao hứng, ngược lại cảm thấy sầu, lại liếc mắt nhìn Thái Thường một cái, thấy hắn đang thản nhiên tự đắc mà xem múa hát trong đường, Hán Vương lắc đầu một cái, thở dài: "Hắn thật là ngu, sao ta có thể có hình ảnh đế vương được chứ?"
Thuật sĩ phần lớn đều lừa người, Thái Thường đã làm đến bậc cửu khanh, nhưng ngay cả điều này cũng không hiểu.
Thanh âm của nàng đè nén cực thấp, chỉ có Vương phi nghe được.
Vương phi cầm đũa, ở dưới bàn lặng lẽ vuốt ve mu bàn tay Hán Vương, ôn nhu nói: "Điện hạ nhẫn nhịn một chút, tiệc tàn chúng ta sẽ hồi phủ, sau này cũng không đến nữa."
Hán Vương nghe thấy sau này cũng không đến nữa, như mèo con được vuốt lông, mặt mày cong cong, lại có động lực đi ứng phó Thái Thường.
Nàng và Vương phi cùng một chỗ, Thái Thường và phu nhân cùng một chỗ, bốn người đặt ngang hàng, ngồi ở chủ vị.
Hai người thấp giọng thì thầm, người bên ngoài xem múa hát chưa từng nhìn thấy, nhưng Tống phu nhân lúc nào cũng để ý các nàng. Thấy điện hạ cùng Vương phi ở chung hòa hợp, ả tức giận đến đau gan.
Tống phu nhân vì là kế thê của Thái Thường, luôn có khúc mắc đối với con gái của chính thê lưu lại. Mười bảy năm qua đi chẳng quan tâm, còn chướng đến sợ, nay nàng trở về, liền càng thấy chướng mắt. Thái Thường có ba trai hai nữ, ngoại trừ Vương phi, ba trai một nữ còn lại, đều do Tống phu nhân sinh. Tống phu nhân luôn thấy Vương phi vướng bận, ả sinh ra ấu nữ, năm nay đã mười một tuổi, nếu nàng không bỗng nhiên trở về, vị trí Hán Vương phi chờ thêm hai ba năm nữa, liền nên là của thân nữ ả rồi.
Trước mắt ở nơi đây được người nịnh bợ, nên là ả cùng con gái ả.
Vì chuyện này, nửa năm qua, Tống phu nhân không biết cãi nhau với Thái Thường không biết bao nhiêu lần. Lúc này bởi vì điện hạ đang ở đây, ả vì bộ mặt của cả phủ, tốt xấu gì cũng thu liễm một chút. Nhưng Hán Vương và Vương phi ân ái như vậy, ả không khỏi lại tức giận, trong mắt đều hiện đầy hung ác.
Nghe nói nữ tử này ở cữu gia nhát gan, bị bắt nạt, tuyệt đối không dám lên tiếng, mãi đến tận khi a cữu nhiều lần hỏi, mới dám nhỏ giọng nói lên một câu. Mềm yếu như vậy, ả chính là trào phúng vài câu, lường trước nàng cũng không dám cãi lại.
Tống phu nhân nhất thời càng ngày càng bạo, chờ xong một vũ khúc, trong đường tạm thời yên tĩnh, ả liền lên tiếng nói: "Vương phi thân phận cao quý, thϊếp vốn không nên nhiều lời, chỉ là lúc người ở trong nhà, luôn luôn hiểu lễ nghĩa, mong là ở Vương phủ cũng như vậy, đừng làm xấu mặt Tống thị nhà ta, hôm nay, thϊếp liền cả gan nói một câu. . ."
Trong đường thoáng chốc yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có Tống phu nhân cả gan lên tiếng, từ nghĩa nghiêm chính quở trách.
Sắc mặt Thái Thường tái xanh, vừa cảm thấy mất mặt, lại sợ đắc tội Hán Vương. Hán Vương thân không có chức hàm, nhưng bệ hạ vì biểu hiện nhân từ, tất sẽ không bác bỏ sở cầu của hắn. Nếu như hôm nay hắn cảm thấy bị sỉ nhục, vào cung cáo trạng, cả nhà trên dưới đều phải chết!
Tống phu nhân còn đang lải nhải, Hán Vương cùng Vương phi chưa lên tiếng, những người còn lại cũng không dám mở miệng. Thái Thường chột dạ trong lòng, một mặt âm thầm nhìn về phía Hán Vương và Vương phi, một mặt muốn lên tiếng quát mắng. Tiếng trách cứ còn chưa thoát khỏi miệng, liền nghe lạch cạch một tiếng, tiếng đũa ngọc va chạm bàn ăn.
Thanh âm không lớn, nhưng kinh hãi tâm can những người xung quanh, Tống phu nhân như bị người siết cổ vậy, ngậm miệng, run rẩy nhìn Hán Vương.
Hán Vương đặt đũa xuống giương mắt nhìn, nhìn xung quanh một vòng. Trên mặt nàng không có vẻ tức giận, mặt mày cũng rất ôn hòa, chỉ là bên môi hơi cong lên cười tựa như không cười, khiến mọi người chợt thấy lạnh lẽo, bị ánh mắt nàng quét đến, đều không tự chủ được mà co rúm người lại.
"Nhà khanh giáo dưỡng thật tốt, cô cũng không biết, Vương phi của cô vẫn cần quý phủ đến dạy." Ánh mặt Hán Vương nhàn nhạt nhìn về phía Thái Thường, ý cười cũng tản đi một chút, trong con ngươi nhìn như bình thường, đáy mắt kia tựa như vực sâu lạnh lẽo, khiến lưng người nổi mụn nhọt, ý lạnh từ lòng bàn chân chạy lên trán.
Cả người Thái Thường run lên, cái gì đều không để ý tới, vội thỉnh tội: "Thần dạy thê không nghiêm, xúc phạm đến điện hạ và Vương phi, xin điện hạ thứ tội."
Hắn vừa quỳ xuống, mọi người cũng đặt đũa xuống, không dám đánh tiếng vang. Tống phu nhân hậu tri hậu giác mà cũng quỳ theo Thái Thường bên cạnh, thanh âm run rẩy, liên tục thỉnh tội.
Hán Vương không nói, nhìn về phía Vương phi.
Điện hạ uy phong như vậy, cùng ngày thường tựa như hai người khác nhau, làm cho người ta cảm thấy xa lạ. Vương phi lại không hề khó chịu, nhìn nàng ấy nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt nàng mang ý cười yếu ớt, ôn nhu như ngày thường.
Hán Vương mím môi, không để khóe môi nhếch lên, nhìn lại nói với mọi người: "Thôi, đừng làm mất hứng."
Phu phụ Thái Thường vội bái tạ, trận này liền coi như qua. Mọi người vì là mang lúng túng, liên tục ân cần mời rượu, Hán Vương dù thoái thác, đành uống mấy chén.
Thái Thường ngồi trở lại bàn con, lạnh lẽo nơi lòng bàn tay vẫn chưa tản đi, trong mắt hắn bỗng nhiên thoáng hiện lên hết sạch, trên mặt không những không giận mà còn lấy làm mừng. Hán Vương điện hạ vừa nãy tức giận, rất có phong thái của bệ hạ, có thể thấy được câu hình ảnh đế vương kia, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý!
Mãi đến khi tiệc tàn hồi phủ, Hán Vương đã uống đến choáng váng, nàng nỗ lực khiến mình đi thẳng, kìm hãm men say.
Vương phi thấy người hầu phía sau đều là nam tử, liền tự mình đỡ Hán Vương, Hán Vương vốn không muốn ai đến gần, thấy là nàng, liền không giãy dụa chút nào, ngoan ngoãn mặc nàng đỡ.
Nhẹ nhàng đỡ tiểu điện hạ lại trở về.
Leo lên xe ngựa, đóng cửa xe, Hán Vương bỗng dưng khẽ mỉm cười, đắc ý nhìn Vương phi: "Ta vừa mới học bệ hạ, có giống không hả?"
Khóe mắt đuôi lông mày nàng đều là đắc ý, đi kèm men say, cười thật vui vẻ.
Kỳ thực không giống, Hoàng Đế kia khí thế hướng nội, chính là lửa giận ngập trời cũng không chút biến sắc, điện hạ học vẻ, mà không học được thần thái, hơi thô bạo tiết ra ngoài rồi chút. Vương phi rõ ràng trong lòng, nhưng nàng dung túng, ôn nhu nói với Hán Vương: "Rất giống."
Hai con mắt Hán Vương lờ đờ, nhất thời liền lấm ta lấm tấm tràn đầy hào quang, khóe miệng cũng nhô lên cao cao. Nàng mông lung nhìn Vương phi, Vương phi dìu nàng đến bên người, muốn dỗ nàng ngủ một giấc, ai biết Hán Vương bỗng nhiên duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ nàng, thân thể mềm mại nghiêng đến trên người nàng, đầu nhỏ cũng cọ đến, úp sấp bên tai nàng, không muốn xa rời mà cọ qua cọ lại lên cổ nàng, thanh mềm mại, mang theo hương rượu nhàn nhạt: "Ngươi xem, ta không lừa ngươi chứ? Ta nói rồi, sẽ bảo vệ ngươi."
Đây là lời nàng ấy nói với nàng khi đi vào tông miếu. Vương phi tất nhiên nhớ tới, chỉ là nàng vẫn chưa xem đó là thật. Nhưng ngày hôm nay xem ra, mặc dù điện hạ nhát gan, người ngoài lại một bên nhiệt tình, nàng ấy nói sẽ bảo vệ nàng, liền là thật sự sẽ bảo vệ nàng. Sức mạnh của nàng ấy yếu ớt, nhưng sẽ dốc hết toàn lực.
Vương phi đi tới trước người nàng, cũng từng nghĩ tới, cái người trong sáng vô tư này, nhưng lại không ngờ đến, nàng ấy lại thật tâm đối đãi nàng như thế.
"Vâng, hôm nay đều nhờ điện hạ bảo vệ."
Hán Vương liền cười khẽ, men say tràn ngập, ý cười của nàng còn chưa tràn ra, cơn buồn ngủ liền dâng lên. Hán Vương cúi đầu dụi dụi con mắt, nhưng con mắt lại mở không ra.
Vương phi ôm nàng vào trong lòng, sờ sờ gáy nàng, vừa mềm vừa trơn, Hán Vương được sờ đến thư thái, không hề chống lại cơn buồn ngủ, tìm tới một vị trí thư thích, ngoan ngoãn cuộn mình lại, vùi ở trong lòng Vương phi, liền chợp mắt ngủ.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đào Hoa Khúc
- Chương 9